• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hầu hết mỗi lần gặp mặt Ôn Dĩ Hoài đều mang một biểu tình ôn hòa, đối xử với mọi người nhẹ nhàng lại ân cần, nụ cười luôn ở trên môi, như thể anh là người không bao giờ nổi nóng. Vậy mà bây giờ Giản Chiêu nhận ra, anh cũng sẽ có lúc tức giận, hơn nữa tuy không biểu hiện quá rõ ràng nhưng cũng mang lại một cảm giác áp bức, khiến cho người ta không rét mà run.

Giản Chiêu nhớ đến thời gian này mình hay tránh mặt anh, đột ngột gặp lại trong tình huống xấu hổ thế này, có chút quẫn bách lại ngại ngùng. Huống hồ y biết tình cảm của anh dành cho mình, nhìn thấy một màn này hẳn Ôn Dĩ Hoài cũng không dễ chịu, Giản Chiêu khe khẽ nói nhỏ giọng mềm mại như đang xoa dịu:

“Ôn Dĩ Hoài, lạnh thế này lại đi lên đây làm gì, đến tìm tôi hả?”

Người thanh niên nhấc chân bước đến, nhìn thấy khuôn mặt của Giản Chiêu, cơn ghen tức cũng vơi đi chút ít, nhoẻn miệng cười đáp lại:

“Vâng, em vừa mua hạt dẻ nướng, muốn đem đến cho thầy.”



Mùa đông lạnh này mà mua được bịch hạt dẻ nướng hẳn cũng phải tốn sức lắm, gió thổi vần vũ bên ngoài mà trán Ôn Dĩ Hoài còn đọng vài giọt mồ hôi, hơi thở cũng dồn dập, bịch hạt dẻ trong tay anh còn bốc hơi ấm, chắc là chạy vội lên đây muốn đưa cho y hạt dẻ vừa ra lò còn nóng hổi, Trong thoáng chốc Giản Chiêu cảm thấy ấm lòng.

Ôn Dĩ Hoài định bước đến gần hơn thì Triệu Thiên Kiệt đã nhích người, chặn giữa hai người. Biểu cảm vừa hòa hoãn của Ôn Dĩ Hoài lại khó chịu trở lại. Anh hít sâu một hơi, gắng nở nụ cười hỏi hắn:

“Cậu đứng chắn ngang đường tôi đi đấy. Tôi còn chưa hỏi lúc nãy cậu đã làm gì thầy Giản đâu.”

“Làm gì là làm gì, mắt mù hay sao mà không thấy?” Triệu Thiên Kiệt ngạo nghễ hất cằm “Ông đây nói thẳng luôn là vừa nãy đã hôn thầy đó, được chưa?”

Nói rồi hắn hơi lùi lại, vươn tay kéo Giản Chiêu dúi vào lòng mình, ấn đầu y úp vào ngực, bá đạo nói:

“Từ giờ đây là người của tôi, hội trưởng Ôn biết điều thì né xa ra, đừng có sáp lại lấy lòng, tôi tự lo cho thầy được.”

Vẻ mặt Ôn Dĩ Hoài cũng đen, cất cao giọng điệu, nhấn mạnh:

“Thầy không phải là người của cậu. Cậu rõ ràng là đang bức ép thầy, đừng có quá đáng nữa! Chúng ta cạnh tranh công bằng đi.”



“Mày có tư cách gì muốn cạnh tranh công bằng với tao? Nhắm chịu được cú đấm của tao rồi hẵng gáy!”

Triệu Thiên Kiệt khinh khỉnh đáp lại, tay đã siết chặt, gân xanh nổi lên, hung hãn lại đe dọa, muốn xông đến đấm thẳng vào mặt anh. Ôn Dĩ Hoài cũng không vừa, nhìn anh bộ dáng tri thức vậy mà thân hình cũng cao lớn không kém cạnh gì Triệu Thiên Kiệt, nếu muốn sẵn đánh đấm một ván. Giản Chiêu thấy mùi nguy hiểm, vội đứng ra can ngăn, lắc đầu ngao ngán:

“Đang là bạn bè bình thường không tranh cãi sao lại muốn đi đấm nhau? Các cậu đừng có mà gây sự, chỉ vì một người mà làm ra việc gây lộn này có đáng không?”

Chính bản thân Giản Chiêu cũng thấy sốc nặng. Tự thấy mình là một con ma bệnh gầy gò ốm yếu, vẻ ngoài không có gì nổi bật, không tài năng không giàu có, sinh hoạt kém, vậy mà chẳng hiểu sao trong thời gian ngắn lại được tận ba người đồng tính theo đuổi. Mà ba người này lại thuộc dạng cực kì ưu tú, gia thế có nhan sắc có giá trị vũ lực có. Giản Chiêu vừa hoài nghi vừa cảm thấy phiền não, vì y không thể ngờ đến bản thân lại thu hút người cùng giới hơn là những cô gái, mà điều này chẳng biết là phúc hay rắc rối.

Ôn Dĩ Hoài nhìn qua ngoài trời gió lạnh, thấy tuyết bắt đầu rơi lại, ngày càng dày, lại nhìn người Giản Chiêu, thở dài bảo:

“Trời bắt đầu rét rồi, vẫn là nên vào phòng sẽ ấm hơn, không sợ thầy sẽ cảm lạnh.”


Giản Chiêu gật đầu, rồi quay lại nhìn Triệu Thiên Kiệt.


Đối diện với tầm mắt của y, cuối cùng hắn ta cũng chịu thỏa hiệp, tự nhiên mở cửa phòng, bước vào trước.


Giản Chiêu đặt túi đồ lên bàn làm việc. Trong phòng không có hơi ấm, vào rồi phải lập tức đóng cửa để tránh gió lạnh ùa vào. Phòng ký túc xá giáo viên vốn đơn sơ, đãi ngộ lương cao nhưng điều kiện sống lại khá tệ, trừ phi mình tự bỏ tiền, còn không thì nhà trường sẽ chẳng cung cấp thêm vật dụng thiết yếu khác ngoại trừ những đồ vật có sẵn. Ngay ngày đầu vào đông, thời tiết lạnh, mỗi buổi sáng Giản Chiêu dậy đều chịu cơn tê cứng buốt nhức thấm vào xương cốt, đi ngủ cũng phải mặc áo ấm, cơn ho lại nặng thêm, thật bất tiện. Khổ vậy y chẳng hé răng, vẫn lạc quan lên lớp. Xong mấy tên nhóc kia hay chạy lại đây, không chịu được không khí lạnh lẽo như vậy, lại không muốn thầy Giản chịu khổ, thế là vung tay mua máy sưởi máy điều hòa cao cấp nhét vào phòng mặc kệ Giản Chiêu có đồng ý hay không. Cuối cùng trong phòng hiện tại có tận bốn máy sưởi không cần dùng đến, bật lên một lúc là ấm hết phòng.


Giản Chiêu khụt khịt, chắc mẩm mình bị sổ mũi rồi, với tay bật công tắc lò sưởi, cầm lấy túi hạt dẻ của Ôn Dĩ Hoài đưa bỏ vào miệng nhai vui vẻ. Triệu Thiên Kiệt đứng bên cạnh nhòm nhòm hồi lâu, chợt nhảy lên giường, bảo:


“Tối nay tôi sẽ ngủ ở đây.”


Ôn Dĩ Hoài cũng lên tiếng:


“Thầy, cho em ở đây qua đêm được không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK