Ăn cơm tối xong, mọi người lại lên giường ngủ. Hôm nay người may mắn bốc trúng lá thăm là Sikeil và Mặc Đình Xuyên.
Sikeil - kẻ may mắn bốc hai lần đều trúng nằm cười tủm tỉm, mặc kệ những ánh mắt hình viên đạn đang bắn về phía mình.
Mặc Đình Xuyên lại không tỏ ra vui vẻ, gã leo lên giường, gỡ cặp kính xuống rồi quay lưng lại mà nằm ngủ luôn, không nói câu nào. Thái độ của gã làm mọi người đều bất ngờ. Triệu Thiên Kiệt lầm bầm chửi gã có phúc mà không biết hưởng, sau đó nhì nhằng ra luật mới kẻ nào đã bốc trúng một lần là đêm sau không được bốc nữa, cãi nhau một hồi thì tắt đèn đi ngủ.
Trưa nay Giản Chiêu ngủ hơi nhiều, hậu quả là bây giờ nằm trên giường thao thức không chợp mắt được.
Sikeil vô tâm vô phế, nằm quấn chặt lấy y, đầu tóc bù xù dụi vào cổ làm y hơi ngứa, phải vươn tay đẩy đầu cậu ra. Mặc Đình Xuyên nằm mấp mé ngay trái giường, cách xa một khoảng, hơi thở đều đều hiển nhiên đã ngủ say. Giản Chiêu vẫn đeo cặp kính, nhìn lên trần nhà, lăn qua lăn lại vẫn không vào giấc được, nằm vậy rất khó chịu. Y cố nhịn cho đến khi chắc chắn cả đám người kia đều ngủ say hết rồi mới lặng lẽ bò dậy, leo xuống giường đi vào phòng khách.
Ôn Dĩ Hoài cũng đã ngủ say, không có anh thức cùng, y lại thấy buồn, hơi cô đơn.
Giản Chiêu không có việc gì làm, y nhìn ngắm cảnh vật ngoài cửa sổ, ngắm đến khi tuyết làm mờ cửa kính không nhìn được nữa mới kéo rèm lại. Rồi nhìn một lượt trong phòng, chợt nảy ra một ý, đi đến bàn làm việc được đặt trong một góc phòng, ngồi xuống, bật đèn nhỏ, bắt tay vào làm thứ đồ mới vừa nghĩ ra.
Y tính làm mấy cái huy hiệu cài áo để giết thời gian, mà hình dáng huy hiệu sẽ là những con chó dễ thương mà y thích. Giản Chiêu vẽ rất đẹp, nét chì đồ ra những mặt chó bầu bĩnh, dùng bút đen tô đậm viền rồi lên màu. Dựa theo hướng dẫn trên mạng mà làm theo.
Giản Chiêu cặm cụi vùi đầu vào cắt dán, không gian xung quanh phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng kim đồng hồ vang lên tích tắc cùng âm thanh rè rè của máy sưởi, đâu đó còn có tiếng sột soạt của kéo cắt giấy. Cảm giác buồn tẻ vì chẳng có ai bên cạnh trò chuyện làm Giản Chiêu nản lòng, tốc độ gấp dán cũng dần chậm hơn, vậy mà chẳng thấy buồn ngủ tí nào, tỉnh như sáo. Đột nhiên bên tai vang lên tiếng bước chân đang khẽ khàng tiến đến, y tưởng là Ôn Dĩ Hoài hay Triệu Thiên Kiệt, vui vẻ quay sang thì phát hiện không phải.
Mặc Đình Xuyên nãy giờ tưởng đã ngủ lại xuất hiện ở đây, trầm mặc đứng một bên nhìn y chằm chằm.
"Hơ, cậu không ngủ được à?" Tối nay Giản Chiêu cảm nhận được tâm trạng của gã không tốt, vì thế hơi dè dặt "Hay là tôi làm ồn?"
Lúc trước Mặc Đình Xuyên rất cao ngạo, nói chuyện đều châm chọc mỉa mai người khác, có cái tôi cao và không bao giờ nhường nhịn, có điều dạo gần đây có thể thấy thái độ của gã với y đã cải thiện chút, cũng dần lắng nghe nhiều hơn. Tuy nhiên Mặc Đình Xuyên của lúc này lại làm Giản Chiêu sợ hãi. Đôi mắt xanh của gã lập lòe, khuôn mặt vô cảm, không giống kiểu lạnh lùng của Phó Quân Thanh mà là kiểu dò xét, làm người khác run sợ. Gã mở miệng hỏi:
"Thầy đang cảm thấy thất vọng sao?"
"Hả...hả?" Giản Chiêu ngơ ngác.
"Tôi có thể nhìn thấy, thầy không vui khi nhận ra người xuất hiện là tôi chứ không phải Ôn Dĩ Hoài hay là Phó Quân Thanh, hửm?" Mặc Đình Xuyên càng tiến sát lại, khí thế đáng sợ không thua gì Hoắc Dạ Nam. Gã ép Giản Chiêu vào tường, hai tay vươn ra chặn đường lui, nhìn từ trên xuống quan sát từng biểu cảm của y, hơi thở nóng rực bao quanh, nhếch môi "Không nghĩ thầy nhìn yếu ớt thế này mà có lòng thương người quá nha, một tên không đủ phải mấy tên mới có thể thỏa mãn đúng không?"
"Cậu nói gì tôi không hiểu!" Giản Chiêu kháng cự, vừa sợ vừa lo, hai chân đều đứng không vững, nhỏ giọng thương lượng "Trước tiên cậu...ờm... có thể ngồi xuống không? Bình tĩnh rồi chúng ta nói chuyện, ha?"
"Tôi thấy hết rồi, cũng biết hết." Mặc Đình Xuyên ghé sát tai y thì thầm "Tôi thấy thầy hôn Phó Quân Thanh nha, ngay cả Triệu Thiên Kiệt thầy cũng từng hôn qua, tên xã hội đen Hoắc Dạ Nam mê thầy như điếu đổ, tình đầu của Ôn Dĩ Hoài là thầy. Thầy mê hoặc được cả Sikeil, ngay cả..."
Khựng lại một chút, gã nói tiếp, giọng bi ai:
"Tôi cũng không thoát được mà rơi vào lưới tình của thầy, mê không lối thoát. Nhưng tại sao bọn họ đều được, mà tôi thì thầy lại bài xích? Tại sao!?"
Giản Chiêu ngạc nhiên nhìn gã. Thông tin đáng sợ làm y tạm thời không tiếp thu được, suy nghĩ lộn tùng phèo, hoang mang nói:
"Tôi...ơ...tôi...tôi không..."
Còn chưa biết nên nói gì thì bàn tay của Mặc Đình Xuyên đã luồn qua gáy, ép y ngẩng đầu lên. Gã mạnh mẽ hôn xuống, vòng tay qua ôm lấy eo y.