Bratt lại cùng Diệp Huyên Thành khách sáo vài câu, sau đó dẫn bọn họ qua ngồi xuống nói chuyện.
Nghe nội dung Diệp Huyên Thành cùng Bratt nói chuyện phiếm, Khâu Hàn mới biết được thì ra Diệp Huyên Thành cùng Bratt cũng rất quen thuộc, hơn nữa còn đang ôn lại chuyện trước kia, Diệp Huyên Thành rất tự nhiên tạo đề tài để trò chuyện cùng Bratt.
Lúc trước Khâu Hàn vẫn luôn cho rằng, Diệp Huyên Thành là một người trầm mặc ít lời, không nghĩ tới y cũng có thể có thời gian nói chuyện phiếm như vậy, hơn nữa cậu nghiêm túc lắng nghe, tuy rằng lời nói nghe như là nói chuyện phiếm nhưng trước sau không có một câu nào là vô nghĩa, chỉ mỗi cuộc nói chuyện này mà Khâu Hàn cảm thấy chính mình học được rất nhiều.
Bratt đang nói chuyện với Diệp Huyên Thành vui vẻ thì một người có thân hình cao lớn đi tới, nhìn Bratt nói: “Ba, ngài có khách?” .
Truyện đề cử: [Ngôn Tình] Sống Chung
Bratt hướng Diệp Huyên Thành giới thiệu nói: “Đây là con trai tôi, Pearson.” Lại hướng Pearson giới thiệu nói: “Vị này chính là tiên sinh Diệp Huyên Thành.”
“Chào ngài Diệp tiên sinh, tôi có nghe ba tôi nhắc tới ngài, rất vui khi được gặp ngài.” Pearson duỗi tay ra với Diệp Huyên Thành.
“Xin chào.” Diệp Huyên Thành đứng dậy cùng anh nắm tay.
Ánh mắt Pearson chuyển hướng sang Khâu Hàn, ánh mắt anh có hơi chút sửng sốt, sau đó một trận như có như không: “…… Vị này chính là?”
Bratt nói: “Đây là cháu một người bạn của ba, cậu ấy tên Khâu Hàn.”
“Xin chào.” Pearson lại duỗi tay về phía Khâu Hàn.
“Xin chào.” Khâu Hàn cũng đứng lên cùng anh nắm tay.
Tay Khâu Hàn nhỏ hơn tay Pearson rất nhiều, Pearson cảm thấy tay Khâu Hàn rất nhỏ, nhéo rất thoải mái, thời điểm Khâu Hàn muốn đem tay rút về, anh quên buông ra, Khâu Hàn nghi hoặc nhìn anh một cái, lúc này anh mới buông tay Khâu Hàn ra.
Qua khúc chào hỏi, Pearson cũng ngồi xuống, nghe ba anh cùng Diệp Huyên Thành đang nói chuyện gì, chỉ là ánh mắt anh thường thường nhìn về phía Khâu Hàn, dù cho Khâu Hàn trì độn cũng cảm nhận được.
Khâu Hàn nghi hoặc nhìn thẳng anh một cái, anh thấy Khâu Hàn nhìn về phía mình, đối với Khâu Hàn mỉm cười một chút, mí mắt Khâu Hàn không tự chủ được nhảy lên một chút.
Tuy rằng nhìn như đang nói chuyện phiếm nhưng trong quá trình đang nói chuyện, đã đại khái xác định ý đồ lẫn nhau, nếu như thật sự muốn hợp tác, có thể chuẩn bị tốt tư liệu lại nói chuyện sau
Bratt mời Diệp Huyên Thành cùng Khâu Hàn cùng nhau dùng cơm, lúc bọn họ dời bước tới nhà ăn, Pearson cũng đi theo qua.
Bratt cảm thấy nghi hoặc, hỏi anh không phải có hẹn với bạn sao, như thế nào còn không ra khỏi cửa.
Pearson lại nói là lâm thời hủy bỏ, vì thế bốn người cùng nhau dùng cơm.
Lúc dùng cơm, Khâu Hàn bởi vì ánh mắt Pearson thường thường nhìn về phía mình, còn có khi thỉnh thoảng nhìn cậu mỉm cười, trong lòng có loại cảm giác kỳ quái không thoải mái.
Khâu Gia Tửu phường muốn đứng vững ở thị trường nước ngoài, trên cơ bản đều là Diệp Huyên Thành xử lý, y cùng Bratt giao dịch rất thuận lợi, mà Khâu Hàn thì lại tiếp tục học tập, Diệp Huyên Thành cũng sắp xếp công việc cho cậu, bảo cậu tự mình học cách xử lý, như vậy tiến độ học tập của cậu sẽ nhanh hơn.
Chuyên ngành Khâu Hàn học chính là ngoại ngữ, hơn nữa cậu đã từng làm công việc phiên dịch, cầm văn kiện ngoại ngữ trong tay, cậu lập tức có thể trực tiếp đọc và ghi nhớ nội dung quan trọng.
Thời điểm Khâu Hàn báo cáo công tác cùng nội dung công việc cho Diệp Huyên Thành, Diệp Huyên Thành khen nói: “Làm không tồi, thời gian ít như vậy, đã đem những điều quan trọng ghi nhớ rõ, còn có thể nhanh chóng suy một ra mười, cháu có tiến bộ rất lớn.”
“Tại trí nhớ của cháu tốt ạ, có thể nói dễ dàng được năm thứ tiếng, giáo viên luôn nói cháu là sinh viên có trí nhớ tốt nhất mà họ từng dạy đó.” Khâu Hàn được Diệp Huyên Thành khích lệ, có chút đắc ý nói.
“Trí nhớ tốt?” Diệp Huyên Thành hơi trầm tư một chút nói: “Chú không tin.”
“Vì cái gì không tin? Mấy ngày nay chú bảo cháu xem tư liệu, một chồng lớn như vậy nè, nội dung quan trọng cháu nhớ kỹ hết á, không tin chú tùy tiện kiểm tra, nói sai một cái liền tính là cháu thua.” Khâu Hàn nói.
Diệp Huyên Thành cười cười: “Chuyện trên thương trường cùng chuyện trên trường học không giống nhau, cũng không phải cứ đem tất cả mọi thứ đều nhớ kỹ là được, chỉ là tin tức cháu cần thiết phải biết, hơn nữa tùy thời có khả năng sẽ phát sinh biến hóa, yêu cầu chân chính cháu cần học chính là giải quyết vấn đề, an bài hợp lý, giải quyết vấn đề khó khăn khi gặp phải như thế nào và xử lý nó một cách chính xác nhất.”
“Chuyện này cháu biết.” Khâu Hàn ôm văn kiện nói: “Cháu sẽ cố gắng học tập, dù sao có giáo viên tốt như chú, nếu cháu có thể học được một phần tư bản lĩnh của chú thôi thì cũng đủ hưởng thụ cả đời rồi.”
“Tới đây.” Diệp Huyên Thành duỗi tay ra với Khâu Hàn.
Khâu Hàn đi qua, đem văn kiện để trên bàn, sau đó vòng qua án thư, nắm lấy tay Diệp Huyên Thành tay, ngồi trên đùi y.
Diệp Huyên Thành ôm Khâu Hàn nói: “Chú cũng muốn nhìn một chút, cháu có thể trở thành một học sinh làm chú tự hào nhất hay không.”
Ngay thời điểm Diệp Huyên Thành muốn hôn cậu, thì cậu liền nhắc nhở: “Chú, mười phút nữa, chú nên xuất phát đến công ty.”
“Vậy mười phút.” Diệp Huyên Thành kề sát môi Khâu Hàn, cùng cậu chơi đùa triền miên bên nhau.
Mười phút sau, toàn thân Khâu Hàn cơ hồ đều mềm mại dựa vào trong lòng ngực Diệp Huyên Thành, hơi hoãn hoãn một chút, mới đưa Diệp Huyên Thành ra cửa.
Sau khi Diệp Huyên Thành rời đi, Khâu Hàn vốn định nhìn văn kiện lại một chút, làm quen nội dung công việc quan trọng nhưng lại nhận được lời mời của Pearson. Mấy ngày nay, Pearson hẹn cậu rất nhiều lần, cậu đều cự tuyệt.
Khâu Hàn nghiêm túc tự hỏi một chút, sau đó cảm thấy địa phương yêu cầu Bratt hỗ trợ còn nhiều lắm, tuy rằng cũng có thể nói là giao dịch, nhưng cũng có một ít nhân tình ở bên trong, Pearson dù sao cũng là con trai của Bratt, mình nhiều ít cũng nên cho anh một chút mặt mũi, đi gặp một lần cũng không sao, nếu thật sự anh ta đối với mình có ý khác, vậy thì giáp mặt nói rõ ràng.
- --------------------------------------------------
Editor: Nhân vật Pearson này thì chỉ giúp xúc tiến tình cảm và là nam phụ đáng thương thui 🥲