“Xác nhận, chấn động khi va chạm với linh quang tráo ở tốc độ vượt qua mach 20 đã khiến kết cấu khung thép bị chấn động, bộ phận phản trọng lực gặp trục trặc, hệ thống phóng vụ khí tạo lực đẩy đã bị bóp méo…”
“Nói tóm lại là mày không thể bay chứ gì !?” Jodi Bennette ngồi trong khoang điều khiển của AI nói với vẻ mặt buồn bực.
Ở bên cạnh cô ta, Trung Thành giống như một gã người máu đang co quắp, dù hôn mê vẫn không ngừng run rẩy. Hai lượt phép thuật của Mặc Thời Võ đã đánh cho hắn thừa chết thiếu sống. Mặc dù đã được Jodi làm sơ cứu, tình trạng của hắn vẫn hết sức nguy kịch.
“Xác nhận.”
AI vẫn trả lời bằng giọng đều đều, dù đã biết về trí thông minh nhân tạo này từ tư liệu Stellar bí mật chuyển giao, nhưng Jodi vẫn không khỏi ngạc nhiên một trận. Loại đối đáp giữa người với máy thế này, hình như trong lịch sử nhân loại chưa từng thấy bao giờ nha. Khó trách ba người bọn họ được cử đến tàu Angeregis chỉ để trông coi thứ này, thậm chí còn nhận được mật lệnh phải bằng mọi giá phá hủy nó nếu như mất kiểm soát.
“Vậy thay động cơ thì sao !? GMS của ta vẫn còn bảo tồn được bộ phận đẩy phản lực, tuy chấn động đã làm toàn bộ robot sửa chữa mini hư hại rồi, nhưng miễn cưỡng thay vô chắc hẳn cũng không khó lắm.”
Jodi liếc nhìn chiếc GMS đã cụt mất tứ chi của mình đang cột ở bên ngoài AI hỏi.
“Xác nhận, độ tương thích quá thấp, mạch dây dẫn của GMS thường không thể chịu tải năng lượng từ lò phản ứng hạt nhân bên trong lõi của nguyên mẫu, có thể sẽ xuất hiện rò rỉ và tan chảy, xác xuất gây nổ mạnh là 78%.”
“À, không sao, ta sẽ cố gắng làm nó rơi vào 22% còn lại.”
“Xác nhận, thiếu tá Trung Thành không thích đánh cược.”
Đây là sự thật, Trung Thành làm gì cũng đều đã tính toán kỹ qua một lượt, cho dù là liều mạng, cũng rất hiếm khi hắn nhắm mắt làm bừa. Dù là lần tập kích Mặc Thời Võ vừa rồi cũng vậy, một chuỗi động tác liên hoàn, bỏ qua cách biệt giai cấp, liên tục khiến Mặc Thời Võ chấn động, tranh thủ từng tích tắc nhiễu loạn phán đoán của ông ta rồi kết liễu. Chứ nếu thực sự bình bình mà đấu, một ngàn gã Trung Thành cũng chưa đủ cho Mặc Thời Võ nhét kẽ răng.
“Nhưng Trung Thành thiếu tá của mày sắp hẻo rồi.” Jodi khinh bỉ cỗ máy chết dát này, chỉ chỉ xuống Trung Thành đang thoi bóp dưới chân.
“Xác nhận, Trung úy Jodi có cách nói chuyện rất giống với Robert Mullins.”
“Haha, nửa năm nay bọn ta vẫn hay tâm sự trên giường mà.”
“…”
Nói thì tưởng là lâu, nhưng có sự trợ giúp của AI nâng đỡ những bộ phận nặng nề, việc của Jodi chỉ là nối mấy sợi dây dẫn năng lượng và chỉnh lại một số vi mạch, công việc kết thúc rất nhanh chóng. AI lúc này được gắn thêm một bộ đẩy trên lưng, giống như người lữ hành có một bọc hành lý cồng kềnh, mấy sợi dây dẫn cũng được lắp vội vàng nhìn rất thô kệch. Cỗ máy này đang chắc hẳn đang điên cuồng tính toán xem cái xác xuất 22% kia có thật sự đáng tin tưởng hay không, bởi nhìn qua cái tạo tác này, hình như 1% cũng chưa tới mà…
“Được rồi đấy, thử nổ máy xem nào.” Jodi cười cười, vận động một chút khiến mồ hôi ra áo ướt đẫm, bộ đồ phi hành đã bị cô ta mặc vào người Trung Thành, dùng khả năng ép chặt bó sát của nó để cầm máu cho hắn, lúc này cô ta chỉ mặc một chiếc quần sóc ngắn cũn cỡn và áo thể thao bó sát, cùng với mái tóc vàng xoăn xoăn được búi lên sau đầu, bộ dáng mười phần gợi cảm.
AI lén chụp vài tấm ảnh theo thói quen của Trung Thành, sau đó cũng thành thật mà khởi động.
Ngoài ý muốn của nó, động cơ vậy mà chạy được rồi.
Năng lượng đi qua dây dẫn vô cùng ổn định, mặc dù đường dân đẫn chắp vá nhìn vô cùng thê thảm, nhưng những phần chắp vá này lại khiến mật độ năng lượng được tán đều ra mỗi nhánh, khiến hiện tượng quá tải không xuất hiện.
“Xác nhận, hệ thống phản lực vận hành đạt tiêu chuẩn.”
“Nói mà, 22%, đâu có khó lắm.” Jodi vuốt mồ hôi trên trán, cười đáp.
Nhún chân một cái, theo cánh tay của AI, dễ dàng trèo vào khoang lái của nó.
“Xác nhận. Trung úy Jodi trước đây là nhân viên kỹ thuật !?”
“Không hẳn, lên tàu Angeregis mới học đấy.” Jodi thản nhiên đáp.
“…”
AI chợt có cảm giác muốn chảy dầu hột, giống như con người vã mồ hôi hột, nó vậy mà để cho một người mới cỏ nửa năm kinh nghiệm điện máy sờ loạn trên người mình…
“Haha, đùa ngươi thôi, toàn bộ kết cấu cơ thể mày ta đều nắm rõ, làm ra chút hiệu chỉnh cũng không khó khăn gì. Năm đó thiết kế mày, ta cũng tham gia mà. Mặc dù chỉ tham gia vào khâu lắp đặt phần cứng, nhưng gọi một tiếng mama cũng không sai đâu ha !?”
“Xác nhận. Cảnh báo, có tín hiệu nhiệt đang tiếp cận.”
“Mau đi.” Jodi thu lại vẻ cười cười, trầm giọng nói.
Khoang điều khiển đóng lại, AI xoay người, bộ phản lực sau lưng hoạt động hết công xuất, nhắm về hướng tiểu hình chiến hạm mà lao đi.
Cùng lúc đó, Hoài Nam cũng đã bắt được tín hiệu của AI, hắn kinh hỉ vội phóng tới, vừa đúng lúc phía trước nhận được vô số tín hiệu cảnh báo.
“Gặp quỷ rồi, còn một quân đoàn nữa !?”
Thân hình của AI nhanh chóng đã hiện ra trong tầm mắt, Hoài Nam vội vã kết nối hệ thống liên lạc của MS với nó, liền nghe thấy tiếng ngạc nhiên:
“Ồ, hạm trưởng !? Sao cậu lại ở đây !?”
“Tôi bỏ hạm, mọi người thế nào !?”
“Không quá tốt, Trung Thành sắp tiêu rồi.”
“Bộ áo giảm lực G của cậu ta vẫn còn chứ !?” Hoài Nam liếc nhìn đám truy bình đằng sau vội vã hét.
Jodi liếc nhìn Trung Thành đang mặc bộ đồ phi hành của mình, thừa biết Hoài Nam muốn làm gì, vẫn cắn răng đáp:
“Còn.”
“AI, khởi động hệ thống phản trọng lực xoay chiều, chúng ta cần bứt phá.” Hoài Nam bay sát đến chỗ AI, tay bám lên người nó ra lệnh.
“Xác nhận, nếu tiến hành bứt phá tốc độ, thiếu úy Jodi..”
“AI, làm đi.” Jodi cắt ngang lời nó nói.
“Xác nhận.”
Mạch dẫn khí của bộ phận phản lực lập tức chuyển động theo hướng xoắn ốc, bộ phận phản trọng lực tạo ra một quả cầu màu đen sau lưng AI, giống như muốn hút nó vào một lỗ đen không đáy, sau đó hệ thống phản lực điên cuồng phun ra khí áp chống lại lực hút này, đến một giá trị thăng bằng cực hạn, quả cầu màu đen lập tức tiêu thất, chỉ còn lực đẩy bị kéo ép nãy giờ đột nhiên giống như con ngựa thoát cương, bứt phá đi một khoảng lớn.
Tốc độ một lần nữa đạt tới Mach 20.
Là tốc độ có thể nhẹ nhàng bay quanh trái đất trong vòng 5 phút.
Hoài Nam cảm thấy một lực áp khủng khiếp chèn lên lồng ngực của mình, hắn không tự chủ được phun ra một búng máu tươi, cảm giác giống như bụng bị người ta dùng búa nện vào một cái. Hắn mặc là giáp sắt di động chứ không phải bộ đồ phi hành triệt tiêu lực G của các phi công lái GMS, lực kéo giãn bất chợt khiến cơ thịt hắn giống như bị xé rách khỏi xương, nội tạng chịu trùng kích không nhỏ. Còn may hệ thống hỗ trợ cân bằng của MS cũng khá tốt, không khiến hắn trọng thương.
Trung Thành mặc bộ đồ triệt tiêu lực G, khiến cơ thịt được bảo trì hoàn hảo theo gia tốc của AI, nên gần như chẳng có cảm giác gì, dù sao hàng này cũng sắp chết, toàn thân đã mất tri giác.
Chỉ có Jodi, không một bộ đồ bảo hộ, mặc dù có túi khí trong khoang điều khiển được AI bật ra giữ chặt, thế nhưng một đợt gia tốc này cũng khiến cô ta xuất huyết toàn thân, thất khiếu đều chảy máu, lập tức chìm vào hôn mê sâu.
Áp lực gia tốc của Mach 20, đủ sức xé một người thành một bãi máu thịt bầy nhầy.
Trong GMS hay MS đều có hệ thống kiểm xoát quán tính, nhưng thiếu đi bộ đồ phi hành, áp lực này cũng không phải cho người thường chịu đựng được.
Hoài Nam sau khi thích nghi với quán tính, cùng với việc AI giảm tốc đã có thời gian quan sát phía sau, vừa thấy được đội Thiết Khôi Lỗi do mặc Sương vũ đứng đầu đang dí sát đằng sau.
Tốc độ của AI vốn nhanh hơn Thiết Khôi Lỗi, nhưng hệ thống phản lực thay thế này không cho phép duy trì tốc độ vượt quá định mức của một GMS bình thường quá lâu. Đại khái, bọn họ đang bay với tốc độ của cao thủ Kim Đan kỳ, còn đám truy binh, đang bay với vận tốc của Nguyên Anh kỳ.
Không thể tiếp tục bứt phá bằng hệ thống gia tốc phản trọng lực xoay chiều, nếu không áp lực nó gây ra không chỉ dẫn đến chết người, mà còn khiến khung máy một lần nữa biến dạng.
Ba người và một máy giống như chó nhà có tang, càng lúc càng cảm thấy tử thần thân thiện gửi vé mời đi uống trà đằng sau.
…
“Sương Vũ tỷ, là con Thiết Khôi Lỗi đó, lần trước đã quét sạch tiểu đoàn của Sung ca.” Một gã thân tín báo lại cho Mặc Sương Vũ qua kênh thần thức.
“Là tinh nhuệ của quân địch. Có cần bắt sống không !?”
“Giết.”
Mặc Sương Vũ đang trong cơn tức giận hạ lệnh.
…
Hoài Nam là người duy nhất còn tỉnh táo sót lại. Hắn kếu gọi mấy lần, nhưng không thấy Jodi Bennette trả lời, biết là có chuyện không hay, nhưng cũng không dám hỏi để tránh mình càng thêm loạn.
Tốc độ của bọn họ ngày một thả chậm lại.
Hoài Nam cắn răng, để AI bay đi trước, chính mình thì bay ngược về.
MS của hắn cũng là loại thiết kế đặc biệt, so với một GMS đời thứ ba cũng chẳng thua kém bao nhiêu cả. Nói đến câu giờ, hẳn cũng có tư cách.
Vừa nghĩ nghĩa vừa cười khổ, Hoài Nam ném ra một loại tên lửa về phía trước.
Hơn hai mươi chiếc tên lửa hạt nhân mini là toàn bộ vũ trang hắn có được. Ngoài ra chỉ còn hai cây súng quang chẳng có giá trị uy hiếp thực chất gì với Thiết Khôi Lỗi của đối phương.
Ầm ầm ầm.
Tên lửa hạt nhân nổ ra một vùng trời khói lửa dày đặc, chặn lại thế tiến công của đám Thiết Khôi Lỗi, Hoài Nam ném xong tên lửa lập tức xoay người muốn bay đi, nào ngờ có một bóng dáng màu bạc xuyên qua vùng nổ mạnh kia, rất nhanh đã to lớn trong tầm mắt hắn, cùng một lưỡi kiếm sắc bén quét tới.
Hoài Nam kinh hoảng mở lên khiên chắn năng lượng, lưỡi kiếm chém vào khiên chắn hung hãn đánh cho nó nứt toác, thân kiếm nặng nề giã lên vỏ giáp khiến nó biến hình, đánh cho Hoài Nam bay ngược về phía sau, thậm chí còn chuẩn xác nện nên AI đang bay ngày càng chậm ở phía trước.
Bùm.
Hệ thống phản lực bị Hoài Nam va vào đánh vỡ.
Hắn lại phun ra một ngụm máu nữa, xương cốt toàn thân đã muốn nứt vỡ. Chưa kể còn bị vụ nổ khiến cho toàn thân bị nung đỏ rực, không ít vùng da bị bỏng nặng.
Cả hắn và AI đều bị một kiếm này đánh cho rơi xuống.
“Thiết Khôi Lỗi cấp cao à !?” Hoài Nam vừa rơi xuống vừa thê thảm nghĩ.
Lúc này bọn họ đang rơi tự do, còn đám Thiết Khôi Lỗi đã hoàn thành bao vây, tất cả giơ lên Linh tiễn nhắm vào phía này, cùng bóp cò không do dự.
“Chết tiệt, biết vậy cứ ở nhà cho xong.”
Hoài Nam ảo não thầm nghĩ.
Ngoài miệng thì vẫn cứ hét:
“Cứu mạng !! Khoan, xin tha… Bọn này đầu hàng không được sao !?”
“Có ai không, cứu mạngggggggggg !!!!!
Bùm bùm bùm
Linh tiễn vô tình ngập tràn khắp nơi giáng xuống chỗ hắn và AI, chen chúc lẫn nhau tạo thành một vùng linh tử nổ mạnh đậm đặc, mọi thứ bị che khuất, chỉ còn lại một thanh âm lanh lảnh có vẻ phiền chán:
“Rồi rồi, cứu binh đến đây…”
Khói bụi tan đi.
“Địa thuẫn nữ hoàng !?” Mặc Sương Vũ cả kinh thốt lên.
Một cô gái mặc áo khoác da ngoài áo thun trắng, quần sóc ngắn, ủng da dài tới gần đầu gối cùng mái tóc màu hạt dẻ buộc tùy ý bay bay bên bờ vai từ lúc nào đã đứng trên lưng AI. Trước ánh mắt trợn trừng đầy bất ngờ của Hoài Nam, Lilith Ren đưa tay lên trời, bắt lấy một khối lập phương to gấp đôi cơ thể từ trên rơi xuống.
Sức nặng khiến AI trùng xuống một chút, tiếp lấy khối lập phương hoàn mỹ, Lilith Ren quay đầu nhìn Hoài Nam, một tay đưa lên khóe mắt, hai ngón tay tách ra, ánh mắt màu rượu lấp lánh sáng lên:
“Tada, biệt đội cứu khổ cứu nạn hành động khẩn cấp, đơn vị một thành viên có mặt, ngài hạm trưởng, có gì muốn nhắn nhủ không !?”
Hoài Nam bị bỏng nặng, lúc này vừa đau vừa rát, nào còn tâm tình đùa cợt, chỉ vô lực rên rỉ:
“Cứu mạng….”
Lilith Ren bĩu môi, cụt hứng nói:
“Thảm quá vậy. Mà thôi…”
Sau đó quay đầu nhìn đám Thiết Khôi Lỗi xung quanh:
“Chỉ có hai trăm đơn vị thôi à, còn chưa bõ công ta đến tận đây nữa.”
Đáp lại là hai trăm mũi linh tiễn bắn tới.
Khối lập phương ở trên tay Ren lập tức sáng lên rồi phân giải.
“Cũng tốt, dùng các ngươi để thử thứ này cũng được.”
…
…
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK