Mục lục
Bệnh Mỹ Nhân Không Làm Thế Thân - Vân Sơ Đường
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh mắt Thương Quân Lẫm bỗng chốc có tính xâm lược hẳn lên.

Hắn không trả lời y mà là trực tiếp cúi đầu, bắt lấy môi của thanh niên.

Hương vị vẫn ngọt lành giống như trong trí nhớ, cánh môi bị lực mút vào, hơi thở của nam nhân lại càng trầm trọng hơn, một tay hắn đặt ở sau gáy của Thẩm Úc, không cho y bất cứ cơ hội nào để hối hận.

Nụ hôn này lâu dài, lại đầy mạnh mẽ, Thẩm Úc không cam lòng chịu yếu thế nên cũng đón nhận nó, cùng đi vào để múa.

Không biết hai tay của y đã nắm chặt quần áo của nam nhân từ khi nào, thân thể y hơi ngửa ra sau, đầu bị bắt nâng lên để thừa nhận từng cơn công kích đang ngày một mãnh liệt của nam nhân.

Thẩm Úc không nhắm mắt lại, y có thể nhìn thấy gương mặt đang phóng đại của nam nhân, còn có thể xuyên thấu qua một góc mà nhìn thấy dù trên đỉnh đầu.

Hoa văn trên dù như đang xoay tròn, mọi thứ trước mắt đều dần trở nên kỳ quái, lực áp lên môi cũng càng ngày càng nặng……

Thẩm Úc chậm rãi khép mắt, đôi tay y chủ động đặt lên cái eo mạnh mẽ và có lực của nam nhân.

Dưới cơn mưa bụi mông lung, một chiếc dù màu xanh lá đã che khuất màn mưa, cũng che khuất cảnh xuân tươi đẹp.

Mạnh công công và Mộ Tịch đang đứng phía sau hai người, nhưng vì đứng cách hai người khá xa nên chỉ có thể nhìn thấy hai thân thể đang kề sát vào nhau và chiếc dù che khuất cả hai người.

Một nụ hôn nhưng không biết đã giằng co bao lâu, Thẩm Úc chậm rãi buông ra nhưng nam nhân vẫn chưa chịu rút lui, hô hấp hắn vẫn kề sát vào cánh môi của Thẩm Úc.

Thẩm Úc tỉnh táo lại, thoát khỏi ảo cảnh.

Y không đẩy Thương Quân Lẫm ra, hô hấp hai người vẫn đang đan chéo vào nhau, chỉ một chiếc dù nhưng đã ngăn cách bọn họ khỏi thế giới bên ngoài, giờ khắc này y không nghĩ gì hết mà mặc kệ tất cả mọi thứ, thế giới này chỉ còn lại y và Thương Quân Lẫm, y có thể để mặc mình đắm chìm trong thế giới nho nhỏ này.

Hô hấp của nam nhân đang phả lên mặt y rồi một nụ hôn rơi xuống mang theo sự trấn an, tâm trạng của Thẩm Úc cũng dần bình tĩnh trở lại.

Mưa không ngừng rơi xuống nhưng vẫn không thể ngăn cản được tình ý dưới cây dù, cuối cùng Thương Quân Lẫm vẫn lo Thẩm Úc sẽ cảm lạnh nên đã chủ động đưa ra về phòng.

Thẩm Úc ở bên ngoài đủ rồi nên cũng không phản đối.

Tạnh mưa rồi, mặt trời lại treo trên trời cao thêm một lần nữa, Thẩm Úc giơ tay che mắt: “Hôm nay thời tiết thật thú vị.”

Y nhớ rõ ràng trước lúc mình ngủ trưa thì mặt trời vẫn đang nằm trên cao, sau một cơn mưa thì mặt trời lại trở lại thêm một lần nữa, cứ như mặt trời cũng chọn giờ ngọ để nghỉ ngơi một lát.

Thương Quân Lẫm cất dù, đưa cho Mạnh công công đang đứng phía sau, hắn duỗi tay sờ thử quần áo của Thẩm Úc, thấy không bị ướt thì mới yên lòng.

“Bệ hạ bị ướt rồi,” tuy rằng trên quần áo màu đen thì rất khó thấy nhưng lúc đến gần Thẩm Úc vẫn có thể nhìn thấy bả vai của nam nhân đã bị ướt, “Trước tiên bệ hạ hãy thay quần áo đi đã.”

Mạnh công công vội đưa quần áo sạch sẽ tới, Thương Quân Lẫm nhìn thấy sự quan tâm trong đáy mắt của Thẩm Úc, cuối cùng cũng không thể nói ra lời cự tuyệt mà đi qua một bên thay quần áo.

“Vừa nãy A Úc đã quan tâm trẫm sao?” Thương Quân Lẫm thay quần áo xong rồi đi ra kéo Thẩm Úc vào trong lồng ngực mình rồi cười hỏi.

“Nếu bệ hạ vì ta mà nhiễm phong hàn thì không tốt lắm.” Thẩm Úc nhích lại gần hắn, cảm nhận được hơi ấm đang không ngừng truyền tới từ trên người nam nhân liền híp mắt lại.

Hai người nói một lát thì Mạnh công công đi vào, nhỏ giọng nói: “Bệ hạ, Phùng đại nhân và Đoạn đại nhân cầu kiến.”

Cuộc chiến giữa các gia tộc quyền thế và hoàng quyền cũng nên dừng lại được rồi.

“Bệ hạ bận thì đi đi, ta đọc sách một lát.” Thẩm Úc đã khôi phục lại, dù sao y cũng không phải chú chim nhỏ lạc đàn chỉ biết ỷ vào Thương Quân Lẫm.

Thương Quân Lẫm thấy y không hề có chút miễn cưỡng nào nên nói: “Trẫm đi một lát thôi, sau khi xử lý mọi chuyện xong thì trẫm sẽ trở về với ngươi.”

Bầu trời đã trong xanh trở lại, cơn mưa vừa rồi cứ như chỉ là một giấc mộng, Thương Quân Lẫm nghĩ đến thanh niên bỗng trở nên chủ động và nhiệt tình hơn dưới cơn mưa bụi kia thì tâm trạng rất tốt, khoé miệng còn hơi cong lên.

Lúc đi đến Ngự Thư Phòng thì Thương Quân Lẫm lại biến trở về bộ dạng người sống chớ gần như bình thường kia, Mạnh công công thu hết tất cả sự biến hoá này vào trong mắt, ông thầm hô lên trong lòng, cũng chỉ có một mình quý quân mới có thể

Phùng đại nhân và Đoạn đại nhân đều biết, bọn họ chủ động tới tìm Thương Quân Lẫm cũng đã đại biểu cho việc các gia tộc quyền thế tình nguyện cúi đầu, cuộc chiến này bọn họ đã thua rồi.

“Các ngươi tới tìm trẫm là vì có chuyện gì quan trọng sao?” Thương Quân Lẫm ngồi ở trên cao, hắn đang nhìn xuống để đánh giá hai vị đại thần của Nội Các, hai vị này cũng không còn trẻ.

Hai người quỳ xuống hành lễ, sau khi được đứng dậy mới nói: “Chúng thần tới vì những chuyện xảy ra trong Quỳnh Lâm Yến.”

“Các ngươi cũng biết à?” Thương Quân Lẫm dùng một tay đỡ trán, “Nói xem xem các ngươi tính xử lý như thế nào.”

Sau khi đám Dịch Giản Minh bị dẫn đi thì cũng bị giam mất, không cho bất cứ ai tới thăm hỏi, Thương Quân Lẫm vẫn không chịu hạ lệnh để nói muốn xử lí bọn họ như thế nào, các gia tộc đó không thể ngồi yên nên đành nhờ hai nhờ hai vị đại thần của Nội Các ra mặt.

Phùng đại nhân và Đoạn đại nhân cũng biết chuyện này nói lớn thì sẽ lớn, nhưng nói nhỏ thì sẽ nhỏ, hoàn toàn dựa vào suy nghĩ của Thương Quân Lẫm, nhưng bọn họ không đoán được suy nghĩ của Thương Quân Lẫm nên cũng không thể làm gì được.

“Bệ hạ, quả thật những bọn trẻ làm có chút không ổn nhưng chúng thần đã kiểm chứng qua, quả thật bọn nó không hề ra tay với người ta mà cả hai bên đều chỉ mâu thuẫn trong lời nói thôi……”

Điều khiến bọn họ cảm thấy may mắn nhất chính là bọn họ không thật sự ra tay, nếu những người này còn chưa ra tay thì tất cả cũng chỉ là những lời nói, chỉ được xem là kế hoạch thôi, chỉ cần bọn họ vẫn chưa thực hiện những chuyện đó thì bọn họ vẫn còn một con đường sống.

Thương Quân Lẫm không ngắt lời hai người mà để mặc bọn họ nói cho xong, sau đó mới nói: “Cho nên nếu theo như lời các ngươi nói thì trẫm đang chuyện bé xé ra to đúng không?”

“Thần không dám!”

“Thần biết lần này cách làm của mấy đứa nhỏ không thỏa đáng lắm nhưng sau này mọi người cũng sẽ gặp lại nhau ở trong triều, cũng sẽ phải cởi bỏ hiểu lầm, nếu bệ hạ không ngại thì cho bọn hắn một cơ hội đi, để cho bọn họ đối mặt với nhau để giải trừ hiểu lầm.”

“Nếu mỗi người đều nói như thế thì đâu còn có uy nghiêm của triều đình chứ? Trẫm tin hai vị đại nhân cũng không muốn chứng kiến cảnh mình không được tôn trọng, đúng chứ?”

Biểu cảm trên mặt của Thương Quân Lẫm không hề thay đổi chút nào, cục đá trong lòng của Phùng đại nhân và Đoạn đại nhân đang dần chìm xuống sâu hơn, tuy rằng trước lúc đến đã đoán được chuyện này nhưng chưa tới khoảnh khắc cuối cùng thì bọn họ vẫn muốn giãy giụa một chút.

Sau một hồi nói chuyện, chắc khoảng chừng hai canh giờ* thì Phùng đại nhân và Đoạn đại nhân mới rời khỏi Ngự Thư Phòng, lúc này trời đã tối rồi.(4 tiếng.)

Hai người liếc nhau, đều thấy được sự chua xót ở trong mắt đối phương, suy cho đến cùng thì Thương Quân Lẫm vẫn thoát khỏi sự khống chế của bọn họ, biến thành một quân vương mà bọn họ không thể dễ dàng lay động.

Hai người không trở về phủ luôn mà tới chỗ thường hay đến để tụ họp, có những lời chỉ có thể lén nói mà thôi.

————-

“Cuối cùng cũng là do chúng ta đã quá xem nhẹ hắn, từ lúc bắt đầu chúng ta đã nên hiểu rõ, có một số người đã được định sẵn là không thể khống chế được.” Phùng đại nhân thở dài thườn thượt.

Đoạn đại nhân nhíu chặt mày: “Nhưng tình hình lúc ấy ngoại trừ vị này ra thì chúng ta không có lựa chọn nào khác, Việt Vương không có căn cơ gì, chắc chắn không phải đối thủ của hắn, các hoàng tử khác lại càng không cần phải nói, không có chút năng lực nào, còn không bằng cả Việt Vương.”

Phùng đại nhân: “Hiện tại chúng ta nên làm cái gì bây giờ?”

Đoạn đại nhân: “Còn có thể làm gì bây giờ? Lời đã nói ra rồi thì chỉ có thể để mặc hắn thôi, nhưng mà cũng không cần sốt ruột, dù sao chuyện nữ tử vào triều làm quan cũng không chỉ có chúng ta không muốn, cứ chờ xem đã, thiên hạ này nhiều người như vậy, người phản đối rất nhiều, không cần lo thiếu.”

Vấn đề bọn họ đang nghĩ sao Thẩm Úc và Thương Quân Lẫm lại không nghĩ tới chứ, đối với Đại Hoàn mà nói thì chuyện nữ tử vào triều làm quan là một chuyện kinh thế hãi tục, người có thể tiếp nhận được chuyện này chắc chắn chỉ chiếm số ít thôi, nhưng cũng không thể bởi vì không được nhiều người tiếp nhận mà từ bỏ được.

Từ không đến có là một quá trình gian nan, từ xưa đến nay, đều không có ngoại lệ, từ lúc bọn họ đưa ra quyết định kia thì đã chuẩn bị tốt tinh thần để bị tất cả mọi người nghi ngờ.

Sau khi Giang Hoài Thanh và Hạ Thừa Vũ trở về phủ thì quả nhiên đã đúng như lời Hạ Thừa Vũ nói, lúc mưa sắp xuống thì người hầu đã nhanh chóng cất hết sách, những cuốn sách bảo bối của hắn không bị ướt chút nào.

Sau khi sửa sang lại sách xong, Giang Hoài Thanh lấy giấy tuyên thành* và bút, mực mới mua ra, lúc nghĩ lại những gì đã xảy ra ở trong tiệm thì Giang Hoài Thanh liền cầm bút lên viết.(Giấy bắt nguồn từ TQ, thường sử dụng để viết và vẽ.)

Chờ hắn nhận ra mình vừa làm gì thì đã viết ra vài tờ giấy, Giang Hoài Thanh nhìn chằm chằm vào chữ trên giấy, tự đỡ trán mình, viết cũng đã viết, cứ dứt khoát gửi qua là được.

Thẩm Úc dựa lên giường nệm để nghĩ ngợi, đột nhiên nghĩ đến gì đó liền gọi Mộ Tịch tới: “Lần trước ngươi nói Thẩm Nguyệt đã đồng ý rồi, gần đây nàng đang làm gì vậy?”

“Gần đây nàng đã nghiên cứu và chế tạo ra không ít đồ vật mới, rất được thái phi ưa thích, nàng còn kêu người trong cung làm ra nhiều hơn rồi đưa một ít tới đây, công tử muốn xem thử không?”

“Đưa qua đây ta xem thử.”

Mộ Tịch ra cửa phân phó, một lát sau, cung nhân bưng mấy thứ món đồ vào.

“Thẩm Nguyệt cô nương nói đây là xà phòng thơm, dùng để rửa tay.” Mộ Tịch cầm lấy một khối gì nho nhỏ ở trong hộp gỗ chứa các vật phẩm rồi giới thiệu.

Thẩm Úc cầm lấy, phía trên nó có mùi hương nhè nhẹ, rất dễ ngửi.

Mộ Tịch lại giới thiệu một ít vật phẩm khác, đều là những món đồ dùng tiện cho sinh hoạt hàng ngày.

“Đi thôi, chúng ta đến cung của thái phi xem thử.” Thẩm Úc đứng dậy.

Thương Quân Lẫm đang bận rộn còn y thì rảnh rỗi ngồi ở Ngọc Chương Cung, thà đi dạo còn hơn.

Cung Thái phi ở cũng không quá xa Ngọc Chương Cung, khác với Ngọc Chương Cung nơi chốn phồn hoa thì tòa cung này từ trong ra ngoài đều toát lên hai chữ “Tố nhã”. (Mộc mạc+nhã nhặn.)

Thái phi nhận được tin tức liền mang các cung nhân ra để nghênh đón.

Sau khi chào hỏi xong thì thái phi dẫn người đến chủ điện*. (Nơi tiếp khách.)

“Bỗng nhiên nổi hứng nên mới tới đây, đã quấy rầy thái phi rồi.” Thẩm Úc đánh giá nữ nhân trang dung* mộc mạc và nhã nhặn kia, thái phi đã hơn bốn mươi tuổi nhưng bảo dưỡng rất tốt, không thể nhìn ra dấu vết của năm tháng trên gương mặt bà, có lẽ bởi vì tính cách nên lúc tiếp xúc sẽ mang lại cho người ta một cảm giác bình thản. Một nữ nhân trông nhu hoà và không có chút công kích nào như bà mà lại có thể sống trong hậu cung ngập tràn đấu đá của tiên đế, yên ổn sống đến ngày nay. (* trang phục/trang điểm+vẻ ngoài(?)

“Không quấy rầy, không quấy rầy, quý quân đến đây là vì đứa nhỏ Thẩm Nguyệt kia đúng không?” Thái phi gọi Thẩm Nguyệt tới.

“Lúc ta nhìn thấy những món đồ được đưa đến Ngọc Chương Cung kia liền cảm thấy rất mới lạ, vì vậy nên mới qua đây xem thử.” Thẩm Úc cũng không che giấu ý đồ thật sự của mình.

“Những thứ quý quân đang nói chính là những thứ Thẩm Nguyệt làm ra nhỉ, Thẩm Nguyệt, đứa nhỏ này từ lúc được đưa tới cung của ta đã thích làm những đồ vật mới lạ, nàng được quý quân và bệ hạ coi trọng là may mắn của nàng.” Trong ngữ điệu của thái phi liền có thể thấy bà cũng che chở cho Thẩm Nguyệt.

“Thái phi yên tâm, đồ vật do nàng làm ra, những thứ nên thuộc về nàng thì ta sẽ không để nàng thua thiệt chút nào đâu.” Thẩm Úc luôn luôn thưởng phạt phân rõ ràng, loại chuyện đoạt đi công lao của người khác như thế này y rất khinh thường, không thèm làm.

Thẩm Nguyệt đưa những thứ đã chuẩn bị tốt giao cho Thẩm Úc, những thứ này đều được nàng sửa sang lại theo ký ức kiếp trước, nàng không thể xác định được thứ nào là vô dụng, thứ nào sẽ có ích nên dứt khoát viết ra hết rồi giao cho Thẩm Úc quyết định.

Thẩm Úc không ở lại lâu, sau khi lấy được đồ vật xong thì nói với thái phi thêm vài câu rồi rời đi.

Sau khi trở lại Ngọc Chương Cung, Thẩm Úc nhìn lướt qua những món đồ Thẩm Nguyệt đã sửa sang lại kia, tất cả đều không giống với kí ức trong kiếp trước của y, hầu hết những thứ Thẩm Nguyệt viết đều là những thứ dùng để tiện cho sinh hoạt thường ngày, đặc biệt là những thứ dành cho nữ tử sử dụng.

Muốn sử dụng mấy thứ này như thế nào thì còn phải bàn thêm với Thương Quân Lẫm.

Vừa nghĩ đến thì đã thấy Thương Quân Lẫm đi vào.

“A Úc đang xem gì vậy?” Thương Quân Lẫm đi đến bên người Thẩm Úc rồi hỏi.

“Xem những món đồ được Thẩm Nguyệt sửa sang lại.” Thẩm Úc nghiêng người, nhường cho Thương Quân Lẫm một chỗ để đọc.

Thương Quân Lẫm cúi người, kéo Thẩm Úc vào lồng ngực từ phía sau, hắn đọc qua nội dung được viết trong tay Thẩm Úc rồi nói: “Đây là nguyên nhân khiến A Úc nhìn Thẩm Nguyệt bằng con mắt khác sao?”

“Bệ hạ không cảm thấy mấy thứ này rất có ích sao?” Thẩm Úc hỏi lại.

Thương Quân Lẫm vén tóc Thẩm Úc lên: “Đúng là rất có ích nhưng sao A Úc lại biết Thẩm Nguyệt có thể viết ra mấy thứ này vậy?”

Nay vừa mệt vừa lười, mệt nên tính nghỉ nhưng mà nghĩ lại thôi thì cố tí:((

Tác giả có lời muốn nói: Có canh hai, cầu dinh dưỡng dịch!

Nhìn đến trường bình, sẽ an bài thêm càng!

Cảm tạ ở 2021-08-2221:06:29~2021-08-2316:30:34 trong lúc vì ta đầu ra bá vương phiếu hoặc tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ nga ~

Cảm tạ đầu ra địa lôi tiểu thiên sứ: W đứa ở mỗi ngày không ngủ được 2 cái; làm bằng sắt tiểu hỏa inox tâm, an trạch trạch ~1 cái;

Cảm tạ tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ: Tam Á 118 bình;…. 58 bình; 48561057, mạt trà thanh mai tương đại phúc 50 bình; dật 40 bình; linh kính 32 bình; làm bằng sắt tiểu hỏa inox tâm 30 bình; 2908564324 bình; muộn thiên dục tuyết, “゛, hạ tập thanh tiểu cục cưng, nghe chung wanan, con rể là giang rộng, giảm béo là việc quan trọng nhất 20 bình; an lợi 5 hào 18 bình; một con tiểu tiên nữ, an trạch trạch ~, Yunna, dụ dỗ bát giác đình, vân ảnh, nhà tù, thanh mặc thư gió đêm, 47253847, phụng nhất, 46520685, 5037690010 bình; tìm quên tâm, ẩn 8 bình; mộ lê sanh, hôn mê, hiền berber, chuya5 bình; kk4 bình; kỳ an, thanh tụng 3 bình; tím tím, 42810174, cố lâu, một con dê dương, 474979832 bình; dứa đầu, 42753253, kháng mộc, Monica, 368269171 bình;

Phi thường cảm tạ đại gia đối ta duy trì, ta sẽ tiếp tục nỗ lực!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK