"Ý bệ hạ là nói Tằng thái phó đã nảy sinh lòng riêng hay sao? Quả thật cũng có khả năng này, nếu phỏng đoán của chúng ta không hề sai thì tiên đế để lại những người đó cho Tằng thái phó sai sử, nhưng một người vẫn luôn nắm quyền làm chủ ở trong tay đột nhiên một ngày lại có người bắt người đó phải chắp tay giao quyền đó cho người khác thì chắc chắn là sẽ không cam lòng."
Thẩm Úc nhớ tới lực lượng thần bí kiếp trước đã xuất hiện ở bên cạnh Việt Vương kia, từ trước đến giờ y vẫn luôn cho rằng lực lượng kia hỗ trợ Việt Vương là vì hắn ta đã cứu được công tử nhỏ của nhà họ Hà nhưng xem ra ngay từ đầu y đã nghĩ sai rồi.
Lực lượng kia chịu ra tay chỉ là bởi vì Thương Quân Việt chính là Việt Vương mà thôi, công tử nhỏ của nhà họ Hà chỉ là một cái cớ để lừa bọn họ, thậm chí là lừa cả Việt Vương.
Kiếp trước y đi theo bên cạnh Việt Vương và xử lý chuyện lớn chuyện bé cho hắn ta cho nên y có thể chắc chắn rằng từ đầu đến cuối lực lượng kia chưa từng để lộ mặt thật và người đứng ở phía sau lực lượng kia cũng chưa từng xuất hiện lần nào, mà từ thái độ của Việt Vương thì cũng không khí để nhận ra hắn ta cực kì tôn trọng người kia nhưng trong sự tôn trọng đó còn cả chút e sợ.
Thẩm Úc cảm thấy nói không chừng cho đến cuối cùng, Việt Vương cũng không biết chủ nhân thật sự của lực lượng thần bí trợ giúp hắn ta là ai.
"Muốn xác định được có thật là vậy hay không thì sau khi gặp được người là biết được rồi." Thương Quân Lẫm bình tĩnh nói.
Ngày đến bộ Hình cuối cùng được quyết định là vào ba ngày sau, mấy ngày nay Thẩm Úc vẫn luôn kêu Anh Hoả chú ý đến tình hình ở bên phía phủ Trấn Bắc Hầu, đặc biệt là ở chỗ của Thẩm Thanh Nhiên kia, dù sao thì hắn ta cũng là nhân vật chính trong cuốn truyện này cho nên Thẩm Úc sẽ không thả lỏng cảnh giác.
Tạm thời phủ Trấn Bắc Hầu vẫn không có gì khác thường cả.
Ba ngày chỉ trôi qua trong thoáng chốc, Thẩm Úc thay qua trang phục bình thường rồi ngồi lên xe ngựa để đi đến bộ Hình cùng Thương Quân Lẫm.
Trong chuyến đi này bọn họ ngồi trên một chiếc xe ngựa rất bình thường, số người biết đến chuyến đi này cũng không nhiều lắm, thượng thư bộ Hình đã chuẩn bị từ trước nên lúc bọn họ đến nơi thì đã dẫn xe ngựa của bọn họ đi đến gần nhà tù luôn.
"Ai ngồi trong chiếc xe ngựa này vậy? Sao đến cả Thượng Thư đại nhân cũng phải tự mình tiếp đón thế?" Dưới mái hiên, có mấy viên quan cấp bậc khá thấp nhìn thấy cảnh tượng này nên ai ai cũng lộ ra vẻ mặt tò mò.
"Bất kể là vị nào thì cũng không phải là chuyện mà chúng ta nên bàn đến."
Thẩm Úc ngồi ở trong xe ngựa lắng nghe thượng thư bộ Hình đang đứng báo cáo những tiến triển của vụ án cho Thương Quân Lẫm ở bên ngoài xe.
Thương Quân Lẫm nắm lấy bàn tay của Thẩm Úc rồi ghé sát vào tai y và nói: "Hôm nay trẫm sẽ trút giận giúp em."
"Hả, cái gì?" Thẩm Úc còn chưa hiểu ra vấn đề.
"A Úc sẽ thấy sợ sao?" Thương Quân Lẫm cũng không trả lời vấn đề của Thẩm Úc.
Thẩm Úc lại càng mơ hồ hơn: "Sợ cái gì vậy? Ý bệ hạ nói là những chuyện lát nữa sẽ xảy ra hay sao?"
"Ừm, lúc thẩm vấn phạm nhân thì khả năng cao là sẽ phải tra tấn."
"Bệ hạ nghĩ gan của ta nhỏ như vậy sao hả?" Thẩm Úc dùng lòng bàn tay của mình áp lên lòng bàn tay của người đàn ông, "Bệ hạ không cần lo cho ta đâu."
"Gan của A Úc quả thật là không hề nhỏ." Thương Quân Lẫm sờ vào lòng bàn tay của Thẩm Úc, ở đó vẫn còn một vết sẹo, là do Thẩm Úc tự cắt ra.
Lòng bàn tay của Thẩm Úc có hơi ngứa nên y rụt tay về: "Bệ hạ muốn làm cái gì thì cứ làm thế đó, ta tới cùng với bệ hạ nhưng không phải là đề hạn chế việc hành động của bệ hạ."
"Trẫm biết rồi, lát nữa bất kể có xảy ra chuyện gì thì A Úc cũng không thể vì nó mà thấy sợ trẫm." Thương Quân Lẫm lại nắm chặt lấy tay của Thẩm Úc.
"Sẽ không đâu."
Không bao lâu sau, xe ngựa đã ngừng lại, vẫn giống như trước đây, Thương Quân Lẫm xuống xe trước rồi Thẩm Úc sẽ xuống sau.
Thương Quân Lẫm ôm Thẩm Úc xuống khiến cho thượng thư bộ Hình trợn tròn mắt lên rồi nói luôn: "Dẫn trẫm qua đó đi."
Thượng thư bộ Hình vội vàng thu lại biểu cảm trên mặt: "Vâng ạ."
Ông biết bệ hạ sẽ đến nhưng cũng không ngờ quý quân cũng tới cùng bệ hạ, lúc vừa nhìn thấy Thẩm Úc bước ra khỏi xe ngựa thì phản ứng đầu tiên của ông chính là khiếp sợ.
Sao bệ hạ lại dẫn quý quân tới đây?
Hiện giờ trên dưới triều đình ai cũng biết chuyện bệ hạ yêu chiều quý quân cả, những chuyện lớn trong triều bệ hạ cũng bàn bạc với quý quân, không phải các đại thần không muốn phản đối nhưng là vì Thẩm Úc luôn biết cách để giữ vững chừng mực cho nên bọn họ thật sự không thể tìm ra lý do hợp lý để nói y.
Nếu là đi đến nơi khác thì bệ hạ dẫn quý quân đi thượng thư bộ Hình vẫn còn có thể hiểu được nhưng sao đã đến nhà tù của bộ Hình rồi mà còn dẫn người đến vậy?
Thượng thư bộ Hình đè những suy nghĩ trong lòng mình xuống rồi thành thật cúi đầu dẫn đường, ông cũng chỉ âm thầm tò mò ở trong lòng chứ cũng không định thật sự nói ra.
Cấu tạo của nhà tù của bộ Hình không hề giống cấu tạo của ngục tối, thượng thư bộ Hình dẫn hai người đi xuyên qua gần hết nhà tù, lúc đi vào chỗ tận cùng rồi thì mới dừng lại, những tội nhân phạm phải tội chết thì sẽ bị nhốt ở đây cả.
Những cai ngục canh giữ ở chỗ này đều đã được tuyển chọn rất kĩ nên tất cả đều biết thân phận của Thương Quân Lẫm, bọn họ không dám chậm trễ mà lập tức lấy chìa khoá ra mở cửa rồi đè phạm nhân đến chỗ chuyên dùng để thẩm vấn.
Tằng thái phó bị trói lại ở trên cột và có hai cai ngục đứng ở hai bên của ông ta, đây là vì đề phòng trường hợp đột nhiên ông ta phát điên lên và khiến người khác bị thương.
"Mấy ngày nay ở nơi này đã xảy ra rất nhiều chuyện, ta còn nghĩ là đã xảy ra chuyện gì rồi, hoá ra là vì bệ hạ đã đích thân tới đây." Tằng thái phó ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông đang đứng ở đối diện.
"Trẫm tới đây không phải là để ôn chuyện."
"Ta biết," Tằng thái phó gật đầu, "Bệ hạ trăm công ngàn việc, có thể rút bớt thời gian để tới gặp ta một lần đúng là không hề dễ dàng, nhưng mà bệ hạ tới thì thôi đi, sao lại còn dẫn người bên gối tới đây vậy? Nhà tù cũng không thể so với những nơi khác được nên nếu để người ta bị hù dọa thì không tốt lắm đâu."
Thượng thư bộ Hình đang đứng ở phía sau Thương Quân Lẫm nghe vậy nên còn định quát lớn bảo đối phương không có phép tắc thì đã nghe thấy quý quân hỏi:
"Ông biết thân phận của ta sao?"
Tằng thái phó cười lạnh: "Thẩm quý quân một mình chiếm cả hậu cung như thế, ai mà không biết cơ chứ?"
Thẩm Úc: "Biết cũng tốt thôi, đỡ mất công phải giới thiệu, nếu ông đã biết ta là ai thì chắc cũng không ngại giải thích một điều khiến ta thắc mắc đâu nhỉ, vì sao lại ra tay với ta nhiều lần như vậy?"
Tằng thái phó: "Ai bảo quý quân lọt vào mắt của bệ hạ chứ."
Thẩm Úc: "Đây cũng là ý của tiên đế hay sao?"
Tằng thái phó: "Quý quân có thể nghĩ như vậy cũng được."
Thẩm Úc: "Nếu ông nghe lời tiên đế như vậy thì vì sao lại không giao lực lượng tiên đế để lại cho Việt Vương chứ? Vào thời điểm tiên đế chọn ông, ông ta chưa bao giờ nghĩ tới việc con chó trung thành kia cũng có ngày phản chủ hay sao?"
"Quý quân thật đúng là nhanh mồm nhanh miệng," Tằng thái phó quay qua nhìn Thương Quân Lẫm, "Bệ hạ cứ để y bò lên đầu như vậy sao?"
"Chuyện của trẫm và quý quân không cần một phạm nhân như ông phải nhọc lòng đâu, chỉ cần có thể khiến quý quân vui thì trẫm có thể làm tất cả mọi việc." Thương Quân Lẫm bình tĩnh nói.
"Bệ hạ vui là được rồi." Thấy châm ngòi không thành công, Tằng thái phó hậm hực dời mắt đi.
"Mạng của bản thân còn khó giữ mà còn lo chuyện của người khác làm cái gì?" Thượng thư bộ Hình không nhịn được mà nghĩ ở trong lòng.
Ngoại trừ khúc dạo đầu ra thì sau đó thái độ của Tằng thái phó cũng xem như là phối hợp, Thương Quân Lẫm hỏi ông ta vấn đề gì thì ông ta sẽ trả lời ngay nhưng đây đều là những điều mà Phương Quân đã thẩm vấn ra được từ trước, Thương Quân Lẫm hỏi lại cũng là vì muốn giảm sự đề phòng trong lòng Tằng thái phó xuống mà thôi.
Khiến cho ông ta nghĩ rằng những gì bọn họ muốn biết chỉ là những chuyện này.
Hỏi đến cuối cùng, Thương Quân Lẫm đứng lên: "Trẫm vẫn luôn rất tốt mò vì sao lúc tiên đế còn sống thì cũng không để ý gì nhiều đến Thương Quân Việt nhưng sau khi chết ông ta lại để lại cho hắn ta nhiều thứ như vậy? Nếu thật sự có ý định để Thương Quân Việt lên làm đế vương thì sao ông ta lại không cho Thương Quân Việt lên làm thái tử luôn chứ?"
"Đương nhiên là bởi vì Việt Vương là con trai của tiên đế." Tằng thái phó không thèm suy nghĩ mà đã trả lời ngay.
"Tiên đế có nhiều hoàng tử như vậy nhưng vì sao ông ta lại chỉ đối xử khác biệt với Việt Vương chứ?" Nếu Thẩm Úc nhớ không nhầm thì trước lúc tiên đế chết, ngoại trừ Thương Quân Lẫm và Thương Quân Việt ra thì ông ta vẫn còn những hoàng tử khác.
Thương Quân Lẫm chỉ giết những kẻ có ý định tranh quyền đoạt lợi, còn những người tự biết bản thân không có năng lực để tranh dành hoặc là còn quá nhỏ tuổi thì hắn cũng không hề đụng vào.
"Tâm tư của tiên đế thân là thần tử nhưng chúng ta sao có thể đoán được đây, ta chỉ làm việc theo lệnh của tiên đế thôi."
"Trẫm sẽ coi như ông thật sự không biết," Thương Quân Lẫm chậm rãi dạo bước đến chỗ đặt các dụng cụ tra tấn rồi lấy xuống một cái roi được làm bằng xương sụn, "Hiện tại trẫm hỏi ông kẻ ra lệnh hãm hại quý quân có phải là ông hay không?"
"Đừng lấy tiên đế ra để qua mặt trẫm, tiên đế đã chết rồi cho nên ông ta cũng không thể đoán được trước sự tồn tại của quý quân, trẫm chỉ hỏi người ra lệnh có phải là ông hay không?"
"...Đúng vậy." Đối mặt với người đàn ông có khí thế nghiêm nghị kia, Tằng thái phó quyết định nhắm mắt lại.
"Rất tốt."
Hai từ đó vừa được thốt ra thì một tiếng gió sắc bén đã xẹt qua.
"Chát—"
Trên chiếc roi bằng xương kia còn có gai ngược, một roi vừa được quất xuống thì da thịt của ông ta đã bong tróc.
Không ai nghĩ rằng Thương Quân Lẫm đột nhiên lại ra tay cả.
Thượng thư bộ Hình khiếp sợ mà trợn tròn mắt lên nhìn người đàn ông đang cầm roi kia.
Đột nhiên Thẩm Úc nhớ ra vì sao lúc ở trên đường, Thương Quân Lẫm lại nói sẽ xả giận cho y.
Mùi máu tươi bắt đầu lan tràn, mồ hôi trên trán Tằng thái phó đã toát ra vì đau.
"Ba lần, trẫm đều khắc ghi ở trong lòng." Giọng điệu của Thương Quân Lẫm vẫn rất thờ ơ.
Nhưng Tằng thái phó đứng ở rất gần hắn lại có thể cảm nhận được ý định giết người đang lan tràn ở trên người của người đàn ông, ý định đó lạnh tựa như băng vậy, dường như so với chuyện mưu phản thì hắn lại càng để ý đến việc quý quân của hắn đã phải chịu tổn thương hơn.
Trên những chiếc gai kia đã được tầm nước muối cho nên nỗi đau đã thấm vào trong tim, mọi sự tỉnh táo mà ông ta đang có đều được dùng để chống cự lại cơn đau kia.
Từ sau khi bị nhốt ở trong tù, vì có thể hỏi ra được những tin tức có giá trị thì những người khác đã tra tấn ông ta rất nhiều, nhưng không có lần tra tấn nào có thể mang đến cảm giác đau đớn đến khó chịu như lần này.
Miệng vết thương đang nóng lên, Thương Quân Lẫm đánh rất gian xảo, hắn chuyên chọn những nơi có thể khiến người ta thấy đau đớn nhất để ra tay, điều hắn muốn chính là khiến đối phương cảm thấy đau đến nỗi khó có thể chịu đựng nổi.
"Bệ hạ thật đúng là một kẻ si tình." Tằng thái phó cắn chặt răng, lúc lên tiếng cũng đã có chút run rẩy.
"Trước đó trẫm đã cảnh cáo các ngươi đừng có ra tay với quý quân rồi nhưng xem ra Tằng thái phó lại không để trong lòng."
Tằng thái phó nhớ đến kết quả thê thảm của những người được sắp xếp đi làm hại Thẩm Úc, ông ta cũng tơi vào sự tĩnh lặng.
"Quý quân, chuyện này..." Không phải là tới thẩm vấn chuyện mưu phản hay sao? Sao bệ hạ lại không hề quan tâm đến chuyện chính vậy? Thượng thư bộ Hình không nhịn được mà khẽ kêu lên.
Thẩm Úc chỉ bị làm cho kinh ngạc ở trong thoáng chốc, sau khi nghe thấy tiếng kêu thăm dò của thượng thư bộ Hình, y đứng dậy đi đến bên cạnh Thương Quân Lẫm rồi ngoắc lấy ngón tay của hắn: "Bệ hạ à."
Thương Quân Lẫm vứt cái roi bằng xương kia đi với vẻ ghét bỏ rồi mới nắm lấy tay của Thẩm Úc.
Ngón tay của y hơi lạnh.
Thương Quân Lẫm quay lại nhìn Thẩm Úc một lúc lâu, thấy trên mặt của y thật sự không hề xuất hiện chút hoảng sợ nào hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
"Ông tuân theo mệnh lệnh của tiên đế nhưng vốn dĩ mệnh lệnh của tiên đế có lẽ là kêu ông phò tá Việt Vương lên ngôi, nhưng ông đã nắm binh quyền trong tay nhiều năm nên cũng đã dần thay đổi suy nghĩ, thay vì dốc hết công sức để giúp đỡ Việt Vương thì thà ông thử thay đổi tình thế một chút, vẫn là hỗ trợ Việt Vương lên ngôi nhưng người chân chính làm chủ lại là người được tiên đế giao quyền khống chế những lực lượng mà ông ta để lại như ông."
Giọng nói bình tĩnh của Thẩm Úc đánh thẳng vào trong lòng của Tằng thái phó, ông ta đã bị cơn đau kia nắm giữ gần hết sự tỉnh táo nên cũng không rảnh bỏ ra nhiều sức lực để ứng phó với vấn đề của Thẩm Úc nữa.
"Đúng vậy, ngươi nói không hề sai, rõ ràng những lực lượng đó nằm ở trong tay ta, vì sao ta lại phải thua kém hơn Việt Vương chứ? Thật ra ta cũng không ngại nói với các ngươi sự thật lúc trước tiên đế chọn ta làm chuyện này bởi vì ông ta cảm thấy ta sẽ không bị lay động bởi quyền thế, nhưng mà ông ta chưa từng hỏi ta có đồng ý làm chuyện này hay không!"
"Ta không hề muốn mà, ta có tương lai rất rộng mở, vì sao ta lại phải trở thành một người chết không thể nhìn thấy ánh sáng mãi mãi chứ?"
Sự phẫn hận nhiều năm cuối cùng cũng bùng nổ, Tằng thái phó nhìn vẻ mặt có chút tương tự tiên đế của Thương Quân Lẫm, ông ta lại càng không thể khống chế được cảm xúc của bản thân.
"Nếu ông thật sự không muốn thì lúc ấy ông hoàn toàn có thể từ chối." Giọng điệu của Thẩm Úc vẫn rất bình tĩnh, y không hề bị thái độ của Tằng thái phó ảnh hưởng.
"Vô dụng thôi, tựa như những gì ta đã nói, tiên đế là quân còn ta là thần, nếu ta không chịu đồng ý thì ta sẽ chết thật luôn, người ta đều bảo tiên đế đã rất tức giận vì cái chết của ta, thật nực cười, có bao nhiêu người biết được sự thật đó là kẻ sai người đi giết ta không phải là gian thần mà lại là tiên đế đây?"
"Tiên đế muốn con của mình trở thành chủ nhân của non sông Đại Hoàn nhưng ta thì không, đáng tiếc là cho đến lúc ông ta chết đi ông ta cũng không hoàn toàn buông lỏng sự đề phòng mà ông ta dành cho ta, nếu không phải như thế thì ta cần gì phải mất công lãng phí thời gian ở trên người Việt Vương chứ?"
"Hiện giờ cấp dưới của ta đã gần như bị quét sạch rồi, chính ta cũng đã bị nhốt ở nơi này rồi, ta biết ta không thể trốn thoát khỏi kiếm bại này nữa rồi, có lẽ ban đầu ta không nên chọn con đường này, thà chết một cách trong sạch vẫn còn tốt hơn hiện tại."
Tằng thái phó nhìn thoáng qua Thẩm Úc, thanh niên mặc một bộ đồ màu trắng và có một khí chất tựa như cây trúc, dù y đứng ở trong một nơi tối tăm như nhà tù nhưng vẫn không hề hòa hợp được với xung quanh, cũng giống như ông ta năm đó dù đứng giữa gian tà vẫn có thể bảo vệ được tâm nguyện từ lúc ban sơ kia.
Ông ta cúi đầu xuống, nhìn Thẩm Úc, ông ta lại nhớ tới khí phách hăng hái năm đó của chính ông ta, ông ta có thể đứng tách riêng ra giữa chốn quan trường chia bè kéo phái và không hề bị bên ngoài ảnh hưởng, danh tiếng của ông ta ở bên ngoài khiến tất cả mọi người đều phải thốt lên một tiếng là rất khẳng khái, nhưng kết quả là cuối cùng ông ta vẫn phải trở thành người mà ông ta từng căm ghét nhất.
"Không phải các ngươi muốn biết những sắp xếp khác của tiên đế sao, ta có thể nói hết cho các ngươi nhưng bù lại, ta xin các ngươi hãy nghĩ rằng những sai lầm kia là do một mình ra phạm phải chứ chẳng liên quan gì đến Tằng thái phó năm đó cả, người đã chết rồi thì cũng không nên lại xuất hiện trở lại trên cõi đời này nữa.
Thẩm Úc nhớ tới lực lượng thần bí kiếp trước đã xuất hiện ở bên cạnh Việt Vương kia, từ trước đến giờ y vẫn luôn cho rằng lực lượng kia hỗ trợ Việt Vương là vì hắn ta đã cứu được công tử nhỏ của nhà họ Hà nhưng xem ra ngay từ đầu y đã nghĩ sai rồi.
Lực lượng kia chịu ra tay chỉ là bởi vì Thương Quân Việt chính là Việt Vương mà thôi, công tử nhỏ của nhà họ Hà chỉ là một cái cớ để lừa bọn họ, thậm chí là lừa cả Việt Vương.
Kiếp trước y đi theo bên cạnh Việt Vương và xử lý chuyện lớn chuyện bé cho hắn ta cho nên y có thể chắc chắn rằng từ đầu đến cuối lực lượng kia chưa từng để lộ mặt thật và người đứng ở phía sau lực lượng kia cũng chưa từng xuất hiện lần nào, mà từ thái độ của Việt Vương thì cũng không khí để nhận ra hắn ta cực kì tôn trọng người kia nhưng trong sự tôn trọng đó còn cả chút e sợ.
Thẩm Úc cảm thấy nói không chừng cho đến cuối cùng, Việt Vương cũng không biết chủ nhân thật sự của lực lượng thần bí trợ giúp hắn ta là ai.
"Muốn xác định được có thật là vậy hay không thì sau khi gặp được người là biết được rồi." Thương Quân Lẫm bình tĩnh nói.
Ngày đến bộ Hình cuối cùng được quyết định là vào ba ngày sau, mấy ngày nay Thẩm Úc vẫn luôn kêu Anh Hoả chú ý đến tình hình ở bên phía phủ Trấn Bắc Hầu, đặc biệt là ở chỗ của Thẩm Thanh Nhiên kia, dù sao thì hắn ta cũng là nhân vật chính trong cuốn truyện này cho nên Thẩm Úc sẽ không thả lỏng cảnh giác.
Tạm thời phủ Trấn Bắc Hầu vẫn không có gì khác thường cả.
Ba ngày chỉ trôi qua trong thoáng chốc, Thẩm Úc thay qua trang phục bình thường rồi ngồi lên xe ngựa để đi đến bộ Hình cùng Thương Quân Lẫm.
Trong chuyến đi này bọn họ ngồi trên một chiếc xe ngựa rất bình thường, số người biết đến chuyến đi này cũng không nhiều lắm, thượng thư bộ Hình đã chuẩn bị từ trước nên lúc bọn họ đến nơi thì đã dẫn xe ngựa của bọn họ đi đến gần nhà tù luôn.
"Ai ngồi trong chiếc xe ngựa này vậy? Sao đến cả Thượng Thư đại nhân cũng phải tự mình tiếp đón thế?" Dưới mái hiên, có mấy viên quan cấp bậc khá thấp nhìn thấy cảnh tượng này nên ai ai cũng lộ ra vẻ mặt tò mò.
"Bất kể là vị nào thì cũng không phải là chuyện mà chúng ta nên bàn đến."
Thẩm Úc ngồi ở trong xe ngựa lắng nghe thượng thư bộ Hình đang đứng báo cáo những tiến triển của vụ án cho Thương Quân Lẫm ở bên ngoài xe.
Thương Quân Lẫm nắm lấy bàn tay của Thẩm Úc rồi ghé sát vào tai y và nói: "Hôm nay trẫm sẽ trút giận giúp em."
"Hả, cái gì?" Thẩm Úc còn chưa hiểu ra vấn đề.
"A Úc sẽ thấy sợ sao?" Thương Quân Lẫm cũng không trả lời vấn đề của Thẩm Úc.
Thẩm Úc lại càng mơ hồ hơn: "Sợ cái gì vậy? Ý bệ hạ nói là những chuyện lát nữa sẽ xảy ra hay sao?"
"Ừm, lúc thẩm vấn phạm nhân thì khả năng cao là sẽ phải tra tấn."
"Bệ hạ nghĩ gan của ta nhỏ như vậy sao hả?" Thẩm Úc dùng lòng bàn tay của mình áp lên lòng bàn tay của người đàn ông, "Bệ hạ không cần lo cho ta đâu."
"Gan của A Úc quả thật là không hề nhỏ." Thương Quân Lẫm sờ vào lòng bàn tay của Thẩm Úc, ở đó vẫn còn một vết sẹo, là do Thẩm Úc tự cắt ra.
Lòng bàn tay của Thẩm Úc có hơi ngứa nên y rụt tay về: "Bệ hạ muốn làm cái gì thì cứ làm thế đó, ta tới cùng với bệ hạ nhưng không phải là đề hạn chế việc hành động của bệ hạ."
"Trẫm biết rồi, lát nữa bất kể có xảy ra chuyện gì thì A Úc cũng không thể vì nó mà thấy sợ trẫm." Thương Quân Lẫm lại nắm chặt lấy tay của Thẩm Úc.
"Sẽ không đâu."
Không bao lâu sau, xe ngựa đã ngừng lại, vẫn giống như trước đây, Thương Quân Lẫm xuống xe trước rồi Thẩm Úc sẽ xuống sau.
Thương Quân Lẫm ôm Thẩm Úc xuống khiến cho thượng thư bộ Hình trợn tròn mắt lên rồi nói luôn: "Dẫn trẫm qua đó đi."
Thượng thư bộ Hình vội vàng thu lại biểu cảm trên mặt: "Vâng ạ."
Ông biết bệ hạ sẽ đến nhưng cũng không ngờ quý quân cũng tới cùng bệ hạ, lúc vừa nhìn thấy Thẩm Úc bước ra khỏi xe ngựa thì phản ứng đầu tiên của ông chính là khiếp sợ.
Sao bệ hạ lại dẫn quý quân tới đây?
Hiện giờ trên dưới triều đình ai cũng biết chuyện bệ hạ yêu chiều quý quân cả, những chuyện lớn trong triều bệ hạ cũng bàn bạc với quý quân, không phải các đại thần không muốn phản đối nhưng là vì Thẩm Úc luôn biết cách để giữ vững chừng mực cho nên bọn họ thật sự không thể tìm ra lý do hợp lý để nói y.
Nếu là đi đến nơi khác thì bệ hạ dẫn quý quân đi thượng thư bộ Hình vẫn còn có thể hiểu được nhưng sao đã đến nhà tù của bộ Hình rồi mà còn dẫn người đến vậy?
Thượng thư bộ Hình đè những suy nghĩ trong lòng mình xuống rồi thành thật cúi đầu dẫn đường, ông cũng chỉ âm thầm tò mò ở trong lòng chứ cũng không định thật sự nói ra.
Cấu tạo của nhà tù của bộ Hình không hề giống cấu tạo của ngục tối, thượng thư bộ Hình dẫn hai người đi xuyên qua gần hết nhà tù, lúc đi vào chỗ tận cùng rồi thì mới dừng lại, những tội nhân phạm phải tội chết thì sẽ bị nhốt ở đây cả.
Những cai ngục canh giữ ở chỗ này đều đã được tuyển chọn rất kĩ nên tất cả đều biết thân phận của Thương Quân Lẫm, bọn họ không dám chậm trễ mà lập tức lấy chìa khoá ra mở cửa rồi đè phạm nhân đến chỗ chuyên dùng để thẩm vấn.
Tằng thái phó bị trói lại ở trên cột và có hai cai ngục đứng ở hai bên của ông ta, đây là vì đề phòng trường hợp đột nhiên ông ta phát điên lên và khiến người khác bị thương.
"Mấy ngày nay ở nơi này đã xảy ra rất nhiều chuyện, ta còn nghĩ là đã xảy ra chuyện gì rồi, hoá ra là vì bệ hạ đã đích thân tới đây." Tằng thái phó ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông đang đứng ở đối diện.
"Trẫm tới đây không phải là để ôn chuyện."
"Ta biết," Tằng thái phó gật đầu, "Bệ hạ trăm công ngàn việc, có thể rút bớt thời gian để tới gặp ta một lần đúng là không hề dễ dàng, nhưng mà bệ hạ tới thì thôi đi, sao lại còn dẫn người bên gối tới đây vậy? Nhà tù cũng không thể so với những nơi khác được nên nếu để người ta bị hù dọa thì không tốt lắm đâu."
Thượng thư bộ Hình đang đứng ở phía sau Thương Quân Lẫm nghe vậy nên còn định quát lớn bảo đối phương không có phép tắc thì đã nghe thấy quý quân hỏi:
"Ông biết thân phận của ta sao?"
Tằng thái phó cười lạnh: "Thẩm quý quân một mình chiếm cả hậu cung như thế, ai mà không biết cơ chứ?"
Thẩm Úc: "Biết cũng tốt thôi, đỡ mất công phải giới thiệu, nếu ông đã biết ta là ai thì chắc cũng không ngại giải thích một điều khiến ta thắc mắc đâu nhỉ, vì sao lại ra tay với ta nhiều lần như vậy?"
Tằng thái phó: "Ai bảo quý quân lọt vào mắt của bệ hạ chứ."
Thẩm Úc: "Đây cũng là ý của tiên đế hay sao?"
Tằng thái phó: "Quý quân có thể nghĩ như vậy cũng được."
Thẩm Úc: "Nếu ông nghe lời tiên đế như vậy thì vì sao lại không giao lực lượng tiên đế để lại cho Việt Vương chứ? Vào thời điểm tiên đế chọn ông, ông ta chưa bao giờ nghĩ tới việc con chó trung thành kia cũng có ngày phản chủ hay sao?"
"Quý quân thật đúng là nhanh mồm nhanh miệng," Tằng thái phó quay qua nhìn Thương Quân Lẫm, "Bệ hạ cứ để y bò lên đầu như vậy sao?"
"Chuyện của trẫm và quý quân không cần một phạm nhân như ông phải nhọc lòng đâu, chỉ cần có thể khiến quý quân vui thì trẫm có thể làm tất cả mọi việc." Thương Quân Lẫm bình tĩnh nói.
"Bệ hạ vui là được rồi." Thấy châm ngòi không thành công, Tằng thái phó hậm hực dời mắt đi.
"Mạng của bản thân còn khó giữ mà còn lo chuyện của người khác làm cái gì?" Thượng thư bộ Hình không nhịn được mà nghĩ ở trong lòng.
Ngoại trừ khúc dạo đầu ra thì sau đó thái độ của Tằng thái phó cũng xem như là phối hợp, Thương Quân Lẫm hỏi ông ta vấn đề gì thì ông ta sẽ trả lời ngay nhưng đây đều là những điều mà Phương Quân đã thẩm vấn ra được từ trước, Thương Quân Lẫm hỏi lại cũng là vì muốn giảm sự đề phòng trong lòng Tằng thái phó xuống mà thôi.
Khiến cho ông ta nghĩ rằng những gì bọn họ muốn biết chỉ là những chuyện này.
Hỏi đến cuối cùng, Thương Quân Lẫm đứng lên: "Trẫm vẫn luôn rất tốt mò vì sao lúc tiên đế còn sống thì cũng không để ý gì nhiều đến Thương Quân Việt nhưng sau khi chết ông ta lại để lại cho hắn ta nhiều thứ như vậy? Nếu thật sự có ý định để Thương Quân Việt lên làm đế vương thì sao ông ta lại không cho Thương Quân Việt lên làm thái tử luôn chứ?"
"Đương nhiên là bởi vì Việt Vương là con trai của tiên đế." Tằng thái phó không thèm suy nghĩ mà đã trả lời ngay.
"Tiên đế có nhiều hoàng tử như vậy nhưng vì sao ông ta lại chỉ đối xử khác biệt với Việt Vương chứ?" Nếu Thẩm Úc nhớ không nhầm thì trước lúc tiên đế chết, ngoại trừ Thương Quân Lẫm và Thương Quân Việt ra thì ông ta vẫn còn những hoàng tử khác.
Thương Quân Lẫm chỉ giết những kẻ có ý định tranh quyền đoạt lợi, còn những người tự biết bản thân không có năng lực để tranh dành hoặc là còn quá nhỏ tuổi thì hắn cũng không hề đụng vào.
"Tâm tư của tiên đế thân là thần tử nhưng chúng ta sao có thể đoán được đây, ta chỉ làm việc theo lệnh của tiên đế thôi."
"Trẫm sẽ coi như ông thật sự không biết," Thương Quân Lẫm chậm rãi dạo bước đến chỗ đặt các dụng cụ tra tấn rồi lấy xuống một cái roi được làm bằng xương sụn, "Hiện tại trẫm hỏi ông kẻ ra lệnh hãm hại quý quân có phải là ông hay không?"
"Đừng lấy tiên đế ra để qua mặt trẫm, tiên đế đã chết rồi cho nên ông ta cũng không thể đoán được trước sự tồn tại của quý quân, trẫm chỉ hỏi người ra lệnh có phải là ông hay không?"
"...Đúng vậy." Đối mặt với người đàn ông có khí thế nghiêm nghị kia, Tằng thái phó quyết định nhắm mắt lại.
"Rất tốt."
Hai từ đó vừa được thốt ra thì một tiếng gió sắc bén đã xẹt qua.
"Chát—"
Trên chiếc roi bằng xương kia còn có gai ngược, một roi vừa được quất xuống thì da thịt của ông ta đã bong tróc.
Không ai nghĩ rằng Thương Quân Lẫm đột nhiên lại ra tay cả.
Thượng thư bộ Hình khiếp sợ mà trợn tròn mắt lên nhìn người đàn ông đang cầm roi kia.
Đột nhiên Thẩm Úc nhớ ra vì sao lúc ở trên đường, Thương Quân Lẫm lại nói sẽ xả giận cho y.
Mùi máu tươi bắt đầu lan tràn, mồ hôi trên trán Tằng thái phó đã toát ra vì đau.
"Ba lần, trẫm đều khắc ghi ở trong lòng." Giọng điệu của Thương Quân Lẫm vẫn rất thờ ơ.
Nhưng Tằng thái phó đứng ở rất gần hắn lại có thể cảm nhận được ý định giết người đang lan tràn ở trên người của người đàn ông, ý định đó lạnh tựa như băng vậy, dường như so với chuyện mưu phản thì hắn lại càng để ý đến việc quý quân của hắn đã phải chịu tổn thương hơn.
Trên những chiếc gai kia đã được tầm nước muối cho nên nỗi đau đã thấm vào trong tim, mọi sự tỉnh táo mà ông ta đang có đều được dùng để chống cự lại cơn đau kia.
Từ sau khi bị nhốt ở trong tù, vì có thể hỏi ra được những tin tức có giá trị thì những người khác đã tra tấn ông ta rất nhiều, nhưng không có lần tra tấn nào có thể mang đến cảm giác đau đớn đến khó chịu như lần này.
Miệng vết thương đang nóng lên, Thương Quân Lẫm đánh rất gian xảo, hắn chuyên chọn những nơi có thể khiến người ta thấy đau đớn nhất để ra tay, điều hắn muốn chính là khiến đối phương cảm thấy đau đến nỗi khó có thể chịu đựng nổi.
"Bệ hạ thật đúng là một kẻ si tình." Tằng thái phó cắn chặt răng, lúc lên tiếng cũng đã có chút run rẩy.
"Trước đó trẫm đã cảnh cáo các ngươi đừng có ra tay với quý quân rồi nhưng xem ra Tằng thái phó lại không để trong lòng."
Tằng thái phó nhớ đến kết quả thê thảm của những người được sắp xếp đi làm hại Thẩm Úc, ông ta cũng tơi vào sự tĩnh lặng.
"Quý quân, chuyện này..." Không phải là tới thẩm vấn chuyện mưu phản hay sao? Sao bệ hạ lại không hề quan tâm đến chuyện chính vậy? Thượng thư bộ Hình không nhịn được mà khẽ kêu lên.
Thẩm Úc chỉ bị làm cho kinh ngạc ở trong thoáng chốc, sau khi nghe thấy tiếng kêu thăm dò của thượng thư bộ Hình, y đứng dậy đi đến bên cạnh Thương Quân Lẫm rồi ngoắc lấy ngón tay của hắn: "Bệ hạ à."
Thương Quân Lẫm vứt cái roi bằng xương kia đi với vẻ ghét bỏ rồi mới nắm lấy tay của Thẩm Úc.
Ngón tay của y hơi lạnh.
Thương Quân Lẫm quay lại nhìn Thẩm Úc một lúc lâu, thấy trên mặt của y thật sự không hề xuất hiện chút hoảng sợ nào hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
"Ông tuân theo mệnh lệnh của tiên đế nhưng vốn dĩ mệnh lệnh của tiên đế có lẽ là kêu ông phò tá Việt Vương lên ngôi, nhưng ông đã nắm binh quyền trong tay nhiều năm nên cũng đã dần thay đổi suy nghĩ, thay vì dốc hết công sức để giúp đỡ Việt Vương thì thà ông thử thay đổi tình thế một chút, vẫn là hỗ trợ Việt Vương lên ngôi nhưng người chân chính làm chủ lại là người được tiên đế giao quyền khống chế những lực lượng mà ông ta để lại như ông."
Giọng nói bình tĩnh của Thẩm Úc đánh thẳng vào trong lòng của Tằng thái phó, ông ta đã bị cơn đau kia nắm giữ gần hết sự tỉnh táo nên cũng không rảnh bỏ ra nhiều sức lực để ứng phó với vấn đề của Thẩm Úc nữa.
"Đúng vậy, ngươi nói không hề sai, rõ ràng những lực lượng đó nằm ở trong tay ta, vì sao ta lại phải thua kém hơn Việt Vương chứ? Thật ra ta cũng không ngại nói với các ngươi sự thật lúc trước tiên đế chọn ta làm chuyện này bởi vì ông ta cảm thấy ta sẽ không bị lay động bởi quyền thế, nhưng mà ông ta chưa từng hỏi ta có đồng ý làm chuyện này hay không!"
"Ta không hề muốn mà, ta có tương lai rất rộng mở, vì sao ta lại phải trở thành một người chết không thể nhìn thấy ánh sáng mãi mãi chứ?"
Sự phẫn hận nhiều năm cuối cùng cũng bùng nổ, Tằng thái phó nhìn vẻ mặt có chút tương tự tiên đế của Thương Quân Lẫm, ông ta lại càng không thể khống chế được cảm xúc của bản thân.
"Nếu ông thật sự không muốn thì lúc ấy ông hoàn toàn có thể từ chối." Giọng điệu của Thẩm Úc vẫn rất bình tĩnh, y không hề bị thái độ của Tằng thái phó ảnh hưởng.
"Vô dụng thôi, tựa như những gì ta đã nói, tiên đế là quân còn ta là thần, nếu ta không chịu đồng ý thì ta sẽ chết thật luôn, người ta đều bảo tiên đế đã rất tức giận vì cái chết của ta, thật nực cười, có bao nhiêu người biết được sự thật đó là kẻ sai người đi giết ta không phải là gian thần mà lại là tiên đế đây?"
"Tiên đế muốn con của mình trở thành chủ nhân của non sông Đại Hoàn nhưng ta thì không, đáng tiếc là cho đến lúc ông ta chết đi ông ta cũng không hoàn toàn buông lỏng sự đề phòng mà ông ta dành cho ta, nếu không phải như thế thì ta cần gì phải mất công lãng phí thời gian ở trên người Việt Vương chứ?"
"Hiện giờ cấp dưới của ta đã gần như bị quét sạch rồi, chính ta cũng đã bị nhốt ở nơi này rồi, ta biết ta không thể trốn thoát khỏi kiếm bại này nữa rồi, có lẽ ban đầu ta không nên chọn con đường này, thà chết một cách trong sạch vẫn còn tốt hơn hiện tại."
Tằng thái phó nhìn thoáng qua Thẩm Úc, thanh niên mặc một bộ đồ màu trắng và có một khí chất tựa như cây trúc, dù y đứng ở trong một nơi tối tăm như nhà tù nhưng vẫn không hề hòa hợp được với xung quanh, cũng giống như ông ta năm đó dù đứng giữa gian tà vẫn có thể bảo vệ được tâm nguyện từ lúc ban sơ kia.
Ông ta cúi đầu xuống, nhìn Thẩm Úc, ông ta lại nhớ tới khí phách hăng hái năm đó của chính ông ta, ông ta có thể đứng tách riêng ra giữa chốn quan trường chia bè kéo phái và không hề bị bên ngoài ảnh hưởng, danh tiếng của ông ta ở bên ngoài khiến tất cả mọi người đều phải thốt lên một tiếng là rất khẳng khái, nhưng kết quả là cuối cùng ông ta vẫn phải trở thành người mà ông ta từng căm ghét nhất.
"Không phải các ngươi muốn biết những sắp xếp khác của tiên đế sao, ta có thể nói hết cho các ngươi nhưng bù lại, ta xin các ngươi hãy nghĩ rằng những sai lầm kia là do một mình ra phạm phải chứ chẳng liên quan gì đến Tằng thái phó năm đó cả, người đã chết rồi thì cũng không nên lại xuất hiện trở lại trên cõi đời này nữa.