Làn sương mù vẫn luôn mông lung trong lòng Việt Vương tản ra trong thoáng chốc, cuối cùng hắn ta cũng nhớ ra đoạn cuối trong giấc mộng kia.
Trước đêm lên ngôi, lúc hắn cách ngai vàng của hoàng đế gần nhất thì trái tim của hắn đã bị đâm trúng, cho đến lúc chết đi thì hắn vẫn chưa thật sự được ngồi lên vị trí kia.
Lúc ấy, Thẩm Úc cũng nói những lời tương tự. Mà hiện tại, lời nói tương tự ấy cũng đánh thức sự thật mà hắn không hề muốn đối mặt kia.
Hóa ra giấc mộng kia cũng không kết thúc vào thời điểm mấu chốt nhất mà chẳng qua là vì hắn không muốn tin vào kết quả kia cho nên tiềm thức vẫn lựa chọn việc quên đi đoạn ký ức này.
Thẩm Úc hài lòng nhìn dáng vẻ vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi của Việt Vương, rồi cứ thế y đứng thẳng người lại và quay đi không hề vương vấn.
Vạt áo của Thẩm Úc bị nắm lấy, bởi vì điều này nên hành động của y đã bị trở ngại, bước chân của y cũng vì thế mà dừng lại trong thoáng chốc, nhưng mà y vẫn không hề quay đầu lại.
Y nghe thấy giọng nói khàn khàn của Việt Vương truyền đến từ phía sau lưng: "Vì sao ngươi lại biết chứ? Những chuyện đó có phải là sự thật hay không?"
"Thật thì thế nào mà giả thì lại thế nào, kết quả cuối cùng vẫn sẽ giống nhau mà thôi." Giọng điệu của Thẩm Úc vẫn rất bình tĩnh.
Thẩm Úc đã đạt được mục đích trong chuyến đi này, hiện tại y có thể xác định được rằng Việt Vương chỉ mơ thấy những chuyện kiếp trước chứ không sống lại như y. Y đã quen với Việt Vương của kiếp trước rồi cho nên y có thể nhận ra hắn và cái kẻ hiện tại đang ngã ngồi ra bên chân y không phải là cùng một người.
"Ngươi phản bội ta tới hai lần, Thẩm Úc à, vì sao chứ?" Cánh tay đang bắt lấy vạt áo của Thẩm Úc bắt đầu nắm chặt hơn, Việt Vương không hề muốn buông tay, hắn ta muốn có được một đáp án.
Rõ ràng kiếp trước quan hệ của cả hai tốt đến vậy cơ mà, Thẩm Úc cũng chỉ một lòng hướng về hắn mà thôi, vì sao cho đến cuối cùng thì người hủy diệt hết tất cả mọi thứ lại cũng là Thẩm Úc chứ?
Việt Vương nghĩ không ra, rõ ràng kiếp trước không có Thương Quân Lẫm, Thẩm Úc cũng không hề vào cung, thậm chí là giữa hai người này không hề có bất cứ mối quan hệ nào nhưng vì sao cho đến cuối cùng thì hắn vẫn thất bại ờ trong gang tấc chứ? Rõ ràng chỉ thiếu một bước nữa thôi mà.
Thương Quân Lẫm đang đứng ở một chỗ cách chỗ hai người kia không quá xa, cho nên hắn cũng nghe hết cuộc đối thoại kia, cũng vì thế nên khí thế ở quanh thân hắn cũng trở nên lạnh lẽo hơn. Thượng thư bộ Hình đang đứng ở phía sau hắn cũng không dám phát ra bất cứ âm thanh nào, có phải là ông đã biết được một bí mật mà ông không nên biết hay không?
Thương Quân Lẫm viết trên người của Thẩm Úc có rất nhiều bí mật, ví dụ như việc vì sao y không hề được Trấn Bắc Hầu coi trọng mà lại có thể biết được nhiều tri thức không nên biết như thế, nhưng mà hắn vẫn chưa từng bất chấp để theo đuổi những bí mật đó bởi vì hắn biết Thẩm Úc không muốn nói.
Việc y sẵn lòng để lộ sự khác biệt của mình ở trước mặt hắn cũng đã cho thấy sự tin cậy mà y đã dành cho hắn, vậy hắn không muốn biết bí mật ở trên người của Thẩm Úc hay sao?
Không, hắn muốn biết bí mật của y hơn bất cứ ai, nhưng hắn sẵn lòng chờ, chờ một ngày Thẩm Úc chủ động nói hết mọi chuyện cho hắn biết.
Thương Quân Lẫm vẫn luôn cảm thấy mình có thể vờ như là không thèm để ý, hắn luôn luôn là một thợ săn kiên nhẫn chờ đợi con mồi nhưng vào giờ khắc này thì hắn phát hiện ra hắn không thể làm được.
Hắn không thể thờ ơ nổi trước những bí mật chung của Thẩm Úc và Việt Vương, đặc biệt là về những chuyện liên quan đến giấc mộng của Việt Vương kia. Thương Quân Lẫm đã sai Ẩn Long Vệ điều tra ra toàn bộ nội dung ở trong giấc mơ kia, hắn không thể tưởng tượng được cảnh Thẩm Úc đã dâng tất cả mọi thứ lên cho Việt Vương, hắn không thể nghĩ tới khả năng hai người đã từng thân mật với nhau, cho dù những chuyện đó chỉ xảy ra ở trong giấc mộng thì cũng không được.
Chỉ cần tưởng tượng đến những chuyện đó thôi thì sự thô bạo trong lòng hắn đã bắt đầu ùa đến như những cơn sóng biển, không thể tan biến nổi.
Thương Quân Lẫm đi qua rồi nâng một chân lên dẫm bàn tay đang giữ lấy vạt áo Thẩm Úc của Việt Vương.
Phải chịu đau nên Việt Vương cũng không thể không buông tay ra.
Thương Quân Lẫm ôm lấy Thẩm Úc và tuyên thệ như cách một con rồng hung ác đang tuyên thệ chủ quyền của mình: "A Úc không phải là người mà ngươi có tư cách mơ ước, loại như ngươi mà cũng xứng để A Úc phản bội hay sao?"
Sự trào phúng nồng đậm kia cứ như là một thanh kiếm sắc bén đâm xuyên qua trái tim, Việt Vương cười ha ha: "Y có thể làm như vậy với ta thì sớm muộn gì cũng sẽ có ngày y làm vậy với ngươi thôi, Thương Quân Lẫm à, ngươi có gì mà tự hào cơ chứ? Ta sẽ chờ đến ngày ngươi rơi vào kết quả giống như ta!"
Cảm nhận được cánh tay đang giữ bên hông bỗng siết chặt hơn, Thẩm Úc cũng thấy rất bất lực, y cứ nghĩ rằng Thương Quân Lẫm không hề biết gì nhưng hiện tại xem ra cũng không hẳn là như thế.
Việt Vương điên cuồng giãy giụa, Thương Quân Lẫm nhíu mày lại, thượng thư bộ Hình thấy thế liền vội sai những thị vệ đang đi theo kia tiến lên khống chế Việt Vương đang nổi điên.
"Ngươi không có gì muốn nói với ta hay sao?" Việt Vương giãy giụa rồi nhìn về phía của Thẩm Úc, "Vì sao ngươi lại muốn phản bội ta cơ chứ?"
Nếu không phải là vì đã bị thị vệ đè chặt lại thì hắn ta gần như là đã bổ nhào vào người của Thẩm Úc.
Thẩm Úc thở dài: "Việt Vương muốn ta nói cái gì đây? Ngoại trừ việc ban đầu ngươi muốn lừa ta nên đã cố ý tiếp cận ta ra thì còn có gì đáng để nói nữa chứ."
Việt Vương hơi sửng sốt rồi bắt đầu giãy giụa mạnh hơn, hắn bắt đầu nức nở gì đó không rõ.
Ân oán của kiếp trước thì Thẩm Úc đã chấm dứt vào kiếp trước rồi, tuy rằng kết quả có hơi thảm thiết một chút, mà đời này thì Việt Vương cũng sẽ phải trả một cái giá lớn vì những tội lỗi mà hắn ta đã gây ra.
"A Úc không có gì muốn nói với trẫm hay sao?" Sau khi trở về cung, Thương Quân Lẫm ra hiệu cho các cung nhân lui xuống, trong cung điện to lớn như vậy cũng chỉ còn lại mỗi mình Thẩm Úc mà thôi.
"Bệ hạ đã biết nội dung ở trong giấc mộng của Việt Vương rồi sao?"
Thương Quân Lẫm gật đầu.
Thẩm Úc nhìn người đàn ông rồi nói: "Bệ hạ sợ sao?"
"Trẫm sợ cái gì đây?" Thương Quân Lẫm sờ lên gương mặt của Thẩm Úc rồi nhẹ nhàng vuốt ve, "Cho dù A Úc là tiên hay là yêu ma thì cũng chỉ có thể là của trẫm mà thôi."
Những gì Thẩm Úc muốn nói cũng hơi nghẹn lại, vốn dĩ y muốn hỏi Thương Quân Lẫm sẽ không sợ rằng y sẽ đối xử với hắn như cách mà y đã đối xử với Việt Vương hay sao, nhưng mà sau khi nghe thấy những lời Thương Quân Lẫm nói thì đột nhiên y nhận ra Thương Quân Lẫm và Thương Quân Việt là hai người hoàn toàn khác nhau, Thương Quân Lẫm có vì chuyện này mà sợ y hay không thì trong lòng của y đã có đáp án từ lâu rồi.
"Thật ra ta cũng đã mơ một giấc mộng tương tự như giấc mộng của Việt Vương vào trước lúc ta vào cung." Thẩm Úc nhẹ nhàng cọ cọ vào tay của Thương Quân Lẫm, đã nói ra câu đầu tiên rồi thì những câu tiếp theo cũng sẽ rất dễ nói.
"Nếu bệ hạ đã biết hết những nội dung ở trong giấc mộng kia rồi thì ta cũng sẽ không nói lại nữa, ta cũng không biết giấc mộng này là thật hay giả nhưng cũng không ảnh hưởng tới việc ta vì giấc mộng này mà thấy căm ghét Việt Vương, dù sao thì điều mà ta ghét nhất cũng là bị người khác lừa gạt và bị xem như một quân cờ."
"Cho nên A Úc đã chọn một cách hoàn toàn khác so với những gì đã diễn ra trong giấc mộng kia đúng không?"
"Đúng vậy, vốn dĩ Thẩm Thanh Nhiên và mẹ của hắn ta sẽ hãm hại ta, và hiển nhiên ta sẽ phản kích lại, nhưng hiện tại ta lại thấy rất may vì lúc đó đã đưa ra quyết định tuân theo cảm tính của mình, nếu không như thế thì sao có thể gặp bệ hạ được đây."
"Trẫm cũng thật may mắn," Thương Quân Lẫm ôm y vào trong lòng ngực rồi nói, "Đã có A Úc rồi thì trẫm không thể tưởng tượng nổi cuộc sống không có A Úc nữa."
"Trong mộng thì ta có mắt không tròng nên mới không nhìn rõ bộ mặt thật của Việt Vương và bị hắn ta lừa lâu như vậy." Thẩm Úc dựa vào lòng ngực của Thương Quân Lẫm, trong giọng điệu của y cũng có chút buồn ba.
"Sau đó thì sao, A Úc đã nói gì với Việt Vương mà lại khiến hắn ta kích động như vậy?" Thương Quân Lẫm vỗ nhẹ vào phía sau lưng của Thẩm Úc, ở cái nơi mà Thẩm Úc không thể nhìn thấy kia, trong đôi mắt của hắn đã tràn ngập bóng tối.
"Đương nhiên là nói ra lời phá nát mộng đẹp của hắn ta rồi, Việt Vương cho rằng ở trong mộng thì mình đã lên ngôi thành công nhưng thật ra cũng không phải như thế, ta cũng chỉ cho hắn ta biết mà thôi, bất kể là ở trong mộng hay là ở trong hiện thực thì lòng tham của hắn cuối cùng cũng chỉ là giỏ tre múc nước, toi công dã tràng mà thôi."
Bản thân Thương Quân Lẫm cũng là đế vương nên hắn viết nếu muốn khiến kế hoạch của Việt Vương thất bại trong tình huống đó thì chắc chắn sẽ phải trả một cái giá rất lớn.
Trái tim của hắn như bị chia ra làm hai nửa, một nửa đang điên cuồng ghen ghét với Việt Vương ở trong giấc mộng kia, mà một nửa còn lại thì lại xót xa cho những gì Thẩm Úc đã phải trải qua, cho dù đó chỉ là một giấc mộng.
Điều này đã dẫn tới việc tối hôm đó, động tác của Thương Quân Lẫm đã có sự tách biệt rất rõ ràng, trong lúc đang thô bạo đến cực hạn thì sự dịu dàng lại chợt thoáng qua.
Thẩm Úc bị hắn quấy liên tục.
Y nâng chân lên đá qua đó: "Chàng tránh xa em ra..."
Không có gì bất ngờ xảy ra, quả nhiên là mắt cá chân của y lại rơi vào trong lòng bàn tay của người đàn ông, dưới những cái mút, cái hôn đầy tỉ mỉ, cơ thể y lại không nhịn được mà run rẩy.
Nước mắt không hề chịu sự khống chế của chủ nhân mà rơi xuống dọc theo gương mặt của Thẩm Úc, nhưng rồi nó lại bị người đàn ông kiên nhẫn hôn lên toàn bộ, lúc này động tác của hắn cực kì dịu dàng, cảm giác cứ như mấy động tác như mưa rền gió cuốn vừa nãy chỉ là ảo giác của Thẩm Úc.
Thẩm Úc chìm vào trong sự dịu dàng đó nên sức chống cự cũng càng ngày càng yếu đi.
"A Úc à, em chỉ có thể là của trẫm."
Cùng là một câu nói đó nhưng đã được lặp đi lặp lại ở bên tai Thẩm Úc không biết bao nhiêu lần rồi, dường như là hắn muốn khắc sâu những lời này vào trong cốt tủy của y.
"A Úc, nói cho trẫm biết em là của ai?"
Thẩm Úc đáp lại trong mơ hồ: "Em là của bệ hạ..."
"A Úc ngoan thật đấy..."
Ngày hôm sau, lúc Thẩm Úc thức dậy thì trong đầu vẫn còn đọng lại câu nói kia, dù có muốn vứt đi cũng không vứt nổi, cứ như là đã bị khắc dấu ấn sở hữu lên trên người rồi, nó đang không ngừng nhắc nhở y rằng y chỉ thuộc về mình Thương Quân Lẫm.
Nghĩ đến chuyện của tối hôm qua, gương mặt của Thẩm Úc lập tức đỏ lên, quả nhiên là không nên trêu chọc đàn ông lúc đang ghen, cũng may Thương Quân Lẫm đã không còn tiếp tục hỏi về những chuyện trong mơ.
Cơ thể giống như đã tan ra thành từng mảnh, Thẩm Úc ghé vào đầu giường rồi thở dài, vào lúc ban đầu thì y đã suy xét đến chuyện có nên mượn cơ hội này để nói với Thương Quân Lẫm về chuyện mình đã sống lại hay không, nhưng mà do dự một lúc thì cuối cùng vẫn chưa nói ra mà chỉ nói mình và Việt Vương đã có cùng chung một giấc mộng.
Thẩm Úc không biết Thương Quân Lẫm có tin hay không nhưng lúc xoa cái eo đang đau nhức kia, bỗng y lại cảm thấy thật may vì mình chưa nói thật, chỉ mới bảo là một giấc mơ thôi mà đã khiến người đàn ông kia có phản ứng lớn như vậy rồi, nếu thật sự nói rằng những chuyện đó là những chuyện đã từng thật sự xảy ra thì khả năng cao là y sẽ bị làm chết ở ngay trên giường.
Hai ngày sau, cuối cùng Thẩm Úc cũng miễn cưỡng có thể xuống giường và đi lại bình thường, cũng đã đến ngày bên ngoài cung dựng mấy tấm bia kia lên.
Thương Quân Lẫm đã đồng ý là sẽ dẫn y đi xem rồi.
Thời gian dựng bia đã được Khâm Thiên Giám tính toán trước, sáng sớm, vì không muốn bỏ lỡ quá trình này nên Thẩm Úc đã cố ý dậy sớm hơn thường ngày.
Thương Quân Lẫm đứng ở phía sau lưng y vấn tóc cho y: "Sao A Úc lại tích cực như vậy chứ?"
Trong giọng điệu còn có chút ấm ức rất khó phát hiện.
Thẩm Úc vờ như không hề nghe ra mà tập trung chọn trang phục để chút nữa mặc.
Địa chỉ được chọn ở một con phố khá đông đúc, sáng sớm thì những người dân nhận được tin tức đã buông những chuyện đang dang dở trong tay ra để đi quan sát
Người có chức vị, thương nhân giàu có, dân chúng bình thường, người tới quan sát lần này có đủ các tầng lớp khác nhau, có những người bán hàng rong cũng đã nhận ra đây là một cơ hội tốt nên đã đẩy các sạp hàng của mình đi qua chỗ này để buôn bán, bởi vì khá đông người nên việc buôn bán cũng rất tốt.
Cũng vì số người tới quan sát lần này đã vượt xa dự định nên phủ Kinh Triệu cũng không thể không tạm thời điều động cấm vệ quân tới để duy trì trật tự.
Xe ngựa đi tới khúc ngoặt rồi thì không thể tiến tới được nữa, binh lính phụ trách duy trì trật tự cũng biết thân phận của người đang ngồi ở trong xe cho nên cũng không dám chậm trễ, hắn vội dẫn xe ngựa vòng qua một con đường nhỏ và đi thẳng vào trong trung tâm.
"Người ngồi trong xe ngựa kia là ai vậy? Không phải đã nói là sẽ không cho xe ngựa đi qua rồi hay sao?"
"Chắc chắn là một nhân vật lớn có thân phận cao quý nào đó, nghe nói hôm nay Thượng thư bộ Công, Thượng thư bộ Hộ, Phương đại nhân và các vị khác cũng đến đây."
Xe ngựa chậm rãi đi đến một khu vực rồi bắt đầu dừng lại.
Thẩm Úc và Thương Quân Lẫm cùng nhau xuống xe ngựa rồi bắt đầu bước lên gác mái dưới sự dẫn dắt của binh lính kia.
Đây là khu vực quan sát được dành riêng cho những người thuộc tầng lớp quyền quý, cũng không thể để các nhân vật lớn đến đây rồi bon chen với dân chúng được, bởi vì nếu lỡ chẳng may xảy ra chuyện gì thì sẽ không ai gánh nổi trách nhiệm.
Dựa vào địa vị của Thương Quân Lẫm ở Đại Hoàn thì hiển nhiên vị trí của hắn cũng là tốt nhất, Thẩm Úc và Thương Quân Lẫm vào trong căn phòng đó, chỉ nhìn qua cửa sổ thôi thì cũng đã thấy hết tất cả cảnh tượng ở bên dưới.
"Thật đông người." Thẩm Úc cảm thán.
Ở chỗ được mọi người vây quanh kia đang có một tấm bia đá lớn được một tấm vải đỏ bọc lại, chờ giờ lành đến thì viên quan đến từ bộ Lễ sẽ xốc tấm vải đỏ kia lên.
Người hầu bưng trà bánh lên, Thẩm Úc cầm lấy một miếng bánh vừa nhấm nháp vừa nhìn xuống nên dưới.
"A? Bệ hạ xem xem bên kia đã xảy ra chuyện gì vậy?
Thương Quân Lẫm nhìn theo hướng mà Thẩm Úc đã chỉ thì chỉ thấy ở dưới toà lầu mà bọn họ đang ở, có mấy binh lính đang bao vây lấy một cặp vợ chồng khoảng chừng 40 tuổi, không biết là đang nói chuyện gì.
"Người phụ nữ lớn tuổi kia chẳng phải là chủ của căn nhà lần trước mà chúng ta đã tránh mưa hay sao?" Thẩm Úc vẫn còn nhận ra người phụ nữ lớn tuổi kia.
Trước đêm lên ngôi, lúc hắn cách ngai vàng của hoàng đế gần nhất thì trái tim của hắn đã bị đâm trúng, cho đến lúc chết đi thì hắn vẫn chưa thật sự được ngồi lên vị trí kia.
Lúc ấy, Thẩm Úc cũng nói những lời tương tự. Mà hiện tại, lời nói tương tự ấy cũng đánh thức sự thật mà hắn không hề muốn đối mặt kia.
Hóa ra giấc mộng kia cũng không kết thúc vào thời điểm mấu chốt nhất mà chẳng qua là vì hắn không muốn tin vào kết quả kia cho nên tiềm thức vẫn lựa chọn việc quên đi đoạn ký ức này.
Thẩm Úc hài lòng nhìn dáng vẻ vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi của Việt Vương, rồi cứ thế y đứng thẳng người lại và quay đi không hề vương vấn.
Vạt áo của Thẩm Úc bị nắm lấy, bởi vì điều này nên hành động của y đã bị trở ngại, bước chân của y cũng vì thế mà dừng lại trong thoáng chốc, nhưng mà y vẫn không hề quay đầu lại.
Y nghe thấy giọng nói khàn khàn của Việt Vương truyền đến từ phía sau lưng: "Vì sao ngươi lại biết chứ? Những chuyện đó có phải là sự thật hay không?"
"Thật thì thế nào mà giả thì lại thế nào, kết quả cuối cùng vẫn sẽ giống nhau mà thôi." Giọng điệu của Thẩm Úc vẫn rất bình tĩnh.
Thẩm Úc đã đạt được mục đích trong chuyến đi này, hiện tại y có thể xác định được rằng Việt Vương chỉ mơ thấy những chuyện kiếp trước chứ không sống lại như y. Y đã quen với Việt Vương của kiếp trước rồi cho nên y có thể nhận ra hắn và cái kẻ hiện tại đang ngã ngồi ra bên chân y không phải là cùng một người.
"Ngươi phản bội ta tới hai lần, Thẩm Úc à, vì sao chứ?" Cánh tay đang bắt lấy vạt áo của Thẩm Úc bắt đầu nắm chặt hơn, Việt Vương không hề muốn buông tay, hắn ta muốn có được một đáp án.
Rõ ràng kiếp trước quan hệ của cả hai tốt đến vậy cơ mà, Thẩm Úc cũng chỉ một lòng hướng về hắn mà thôi, vì sao cho đến cuối cùng thì người hủy diệt hết tất cả mọi thứ lại cũng là Thẩm Úc chứ?
Việt Vương nghĩ không ra, rõ ràng kiếp trước không có Thương Quân Lẫm, Thẩm Úc cũng không hề vào cung, thậm chí là giữa hai người này không hề có bất cứ mối quan hệ nào nhưng vì sao cho đến cuối cùng thì hắn vẫn thất bại ờ trong gang tấc chứ? Rõ ràng chỉ thiếu một bước nữa thôi mà.
Thương Quân Lẫm đang đứng ở một chỗ cách chỗ hai người kia không quá xa, cho nên hắn cũng nghe hết cuộc đối thoại kia, cũng vì thế nên khí thế ở quanh thân hắn cũng trở nên lạnh lẽo hơn. Thượng thư bộ Hình đang đứng ở phía sau hắn cũng không dám phát ra bất cứ âm thanh nào, có phải là ông đã biết được một bí mật mà ông không nên biết hay không?
Thương Quân Lẫm viết trên người của Thẩm Úc có rất nhiều bí mật, ví dụ như việc vì sao y không hề được Trấn Bắc Hầu coi trọng mà lại có thể biết được nhiều tri thức không nên biết như thế, nhưng mà hắn vẫn chưa từng bất chấp để theo đuổi những bí mật đó bởi vì hắn biết Thẩm Úc không muốn nói.
Việc y sẵn lòng để lộ sự khác biệt của mình ở trước mặt hắn cũng đã cho thấy sự tin cậy mà y đã dành cho hắn, vậy hắn không muốn biết bí mật ở trên người của Thẩm Úc hay sao?
Không, hắn muốn biết bí mật của y hơn bất cứ ai, nhưng hắn sẵn lòng chờ, chờ một ngày Thẩm Úc chủ động nói hết mọi chuyện cho hắn biết.
Thương Quân Lẫm vẫn luôn cảm thấy mình có thể vờ như là không thèm để ý, hắn luôn luôn là một thợ săn kiên nhẫn chờ đợi con mồi nhưng vào giờ khắc này thì hắn phát hiện ra hắn không thể làm được.
Hắn không thể thờ ơ nổi trước những bí mật chung của Thẩm Úc và Việt Vương, đặc biệt là về những chuyện liên quan đến giấc mộng của Việt Vương kia. Thương Quân Lẫm đã sai Ẩn Long Vệ điều tra ra toàn bộ nội dung ở trong giấc mơ kia, hắn không thể tưởng tượng được cảnh Thẩm Úc đã dâng tất cả mọi thứ lên cho Việt Vương, hắn không thể nghĩ tới khả năng hai người đã từng thân mật với nhau, cho dù những chuyện đó chỉ xảy ra ở trong giấc mộng thì cũng không được.
Chỉ cần tưởng tượng đến những chuyện đó thôi thì sự thô bạo trong lòng hắn đã bắt đầu ùa đến như những cơn sóng biển, không thể tan biến nổi.
Thương Quân Lẫm đi qua rồi nâng một chân lên dẫm bàn tay đang giữ lấy vạt áo Thẩm Úc của Việt Vương.
Phải chịu đau nên Việt Vương cũng không thể không buông tay ra.
Thương Quân Lẫm ôm lấy Thẩm Úc và tuyên thệ như cách một con rồng hung ác đang tuyên thệ chủ quyền của mình: "A Úc không phải là người mà ngươi có tư cách mơ ước, loại như ngươi mà cũng xứng để A Úc phản bội hay sao?"
Sự trào phúng nồng đậm kia cứ như là một thanh kiếm sắc bén đâm xuyên qua trái tim, Việt Vương cười ha ha: "Y có thể làm như vậy với ta thì sớm muộn gì cũng sẽ có ngày y làm vậy với ngươi thôi, Thương Quân Lẫm à, ngươi có gì mà tự hào cơ chứ? Ta sẽ chờ đến ngày ngươi rơi vào kết quả giống như ta!"
Cảm nhận được cánh tay đang giữ bên hông bỗng siết chặt hơn, Thẩm Úc cũng thấy rất bất lực, y cứ nghĩ rằng Thương Quân Lẫm không hề biết gì nhưng hiện tại xem ra cũng không hẳn là như thế.
Việt Vương điên cuồng giãy giụa, Thương Quân Lẫm nhíu mày lại, thượng thư bộ Hình thấy thế liền vội sai những thị vệ đang đi theo kia tiến lên khống chế Việt Vương đang nổi điên.
"Ngươi không có gì muốn nói với ta hay sao?" Việt Vương giãy giụa rồi nhìn về phía của Thẩm Úc, "Vì sao ngươi lại muốn phản bội ta cơ chứ?"
Nếu không phải là vì đã bị thị vệ đè chặt lại thì hắn ta gần như là đã bổ nhào vào người của Thẩm Úc.
Thẩm Úc thở dài: "Việt Vương muốn ta nói cái gì đây? Ngoại trừ việc ban đầu ngươi muốn lừa ta nên đã cố ý tiếp cận ta ra thì còn có gì đáng để nói nữa chứ."
Việt Vương hơi sửng sốt rồi bắt đầu giãy giụa mạnh hơn, hắn bắt đầu nức nở gì đó không rõ.
Ân oán của kiếp trước thì Thẩm Úc đã chấm dứt vào kiếp trước rồi, tuy rằng kết quả có hơi thảm thiết một chút, mà đời này thì Việt Vương cũng sẽ phải trả một cái giá lớn vì những tội lỗi mà hắn ta đã gây ra.
"A Úc không có gì muốn nói với trẫm hay sao?" Sau khi trở về cung, Thương Quân Lẫm ra hiệu cho các cung nhân lui xuống, trong cung điện to lớn như vậy cũng chỉ còn lại mỗi mình Thẩm Úc mà thôi.
"Bệ hạ đã biết nội dung ở trong giấc mộng của Việt Vương rồi sao?"
Thương Quân Lẫm gật đầu.
Thẩm Úc nhìn người đàn ông rồi nói: "Bệ hạ sợ sao?"
"Trẫm sợ cái gì đây?" Thương Quân Lẫm sờ lên gương mặt của Thẩm Úc rồi nhẹ nhàng vuốt ve, "Cho dù A Úc là tiên hay là yêu ma thì cũng chỉ có thể là của trẫm mà thôi."
Những gì Thẩm Úc muốn nói cũng hơi nghẹn lại, vốn dĩ y muốn hỏi Thương Quân Lẫm sẽ không sợ rằng y sẽ đối xử với hắn như cách mà y đã đối xử với Việt Vương hay sao, nhưng mà sau khi nghe thấy những lời Thương Quân Lẫm nói thì đột nhiên y nhận ra Thương Quân Lẫm và Thương Quân Việt là hai người hoàn toàn khác nhau, Thương Quân Lẫm có vì chuyện này mà sợ y hay không thì trong lòng của y đã có đáp án từ lâu rồi.
"Thật ra ta cũng đã mơ một giấc mộng tương tự như giấc mộng của Việt Vương vào trước lúc ta vào cung." Thẩm Úc nhẹ nhàng cọ cọ vào tay của Thương Quân Lẫm, đã nói ra câu đầu tiên rồi thì những câu tiếp theo cũng sẽ rất dễ nói.
"Nếu bệ hạ đã biết hết những nội dung ở trong giấc mộng kia rồi thì ta cũng sẽ không nói lại nữa, ta cũng không biết giấc mộng này là thật hay giả nhưng cũng không ảnh hưởng tới việc ta vì giấc mộng này mà thấy căm ghét Việt Vương, dù sao thì điều mà ta ghét nhất cũng là bị người khác lừa gạt và bị xem như một quân cờ."
"Cho nên A Úc đã chọn một cách hoàn toàn khác so với những gì đã diễn ra trong giấc mộng kia đúng không?"
"Đúng vậy, vốn dĩ Thẩm Thanh Nhiên và mẹ của hắn ta sẽ hãm hại ta, và hiển nhiên ta sẽ phản kích lại, nhưng hiện tại ta lại thấy rất may vì lúc đó đã đưa ra quyết định tuân theo cảm tính của mình, nếu không như thế thì sao có thể gặp bệ hạ được đây."
"Trẫm cũng thật may mắn," Thương Quân Lẫm ôm y vào trong lòng ngực rồi nói, "Đã có A Úc rồi thì trẫm không thể tưởng tượng nổi cuộc sống không có A Úc nữa."
"Trong mộng thì ta có mắt không tròng nên mới không nhìn rõ bộ mặt thật của Việt Vương và bị hắn ta lừa lâu như vậy." Thẩm Úc dựa vào lòng ngực của Thương Quân Lẫm, trong giọng điệu của y cũng có chút buồn ba.
"Sau đó thì sao, A Úc đã nói gì với Việt Vương mà lại khiến hắn ta kích động như vậy?" Thương Quân Lẫm vỗ nhẹ vào phía sau lưng của Thẩm Úc, ở cái nơi mà Thẩm Úc không thể nhìn thấy kia, trong đôi mắt của hắn đã tràn ngập bóng tối.
"Đương nhiên là nói ra lời phá nát mộng đẹp của hắn ta rồi, Việt Vương cho rằng ở trong mộng thì mình đã lên ngôi thành công nhưng thật ra cũng không phải như thế, ta cũng chỉ cho hắn ta biết mà thôi, bất kể là ở trong mộng hay là ở trong hiện thực thì lòng tham của hắn cuối cùng cũng chỉ là giỏ tre múc nước, toi công dã tràng mà thôi."
Bản thân Thương Quân Lẫm cũng là đế vương nên hắn viết nếu muốn khiến kế hoạch của Việt Vương thất bại trong tình huống đó thì chắc chắn sẽ phải trả một cái giá rất lớn.
Trái tim của hắn như bị chia ra làm hai nửa, một nửa đang điên cuồng ghen ghét với Việt Vương ở trong giấc mộng kia, mà một nửa còn lại thì lại xót xa cho những gì Thẩm Úc đã phải trải qua, cho dù đó chỉ là một giấc mộng.
Điều này đã dẫn tới việc tối hôm đó, động tác của Thương Quân Lẫm đã có sự tách biệt rất rõ ràng, trong lúc đang thô bạo đến cực hạn thì sự dịu dàng lại chợt thoáng qua.
Thẩm Úc bị hắn quấy liên tục.
Y nâng chân lên đá qua đó: "Chàng tránh xa em ra..."
Không có gì bất ngờ xảy ra, quả nhiên là mắt cá chân của y lại rơi vào trong lòng bàn tay của người đàn ông, dưới những cái mút, cái hôn đầy tỉ mỉ, cơ thể y lại không nhịn được mà run rẩy.
Nước mắt không hề chịu sự khống chế của chủ nhân mà rơi xuống dọc theo gương mặt của Thẩm Úc, nhưng rồi nó lại bị người đàn ông kiên nhẫn hôn lên toàn bộ, lúc này động tác của hắn cực kì dịu dàng, cảm giác cứ như mấy động tác như mưa rền gió cuốn vừa nãy chỉ là ảo giác của Thẩm Úc.
Thẩm Úc chìm vào trong sự dịu dàng đó nên sức chống cự cũng càng ngày càng yếu đi.
"A Úc à, em chỉ có thể là của trẫm."
Cùng là một câu nói đó nhưng đã được lặp đi lặp lại ở bên tai Thẩm Úc không biết bao nhiêu lần rồi, dường như là hắn muốn khắc sâu những lời này vào trong cốt tủy của y.
"A Úc, nói cho trẫm biết em là của ai?"
Thẩm Úc đáp lại trong mơ hồ: "Em là của bệ hạ..."
"A Úc ngoan thật đấy..."
Ngày hôm sau, lúc Thẩm Úc thức dậy thì trong đầu vẫn còn đọng lại câu nói kia, dù có muốn vứt đi cũng không vứt nổi, cứ như là đã bị khắc dấu ấn sở hữu lên trên người rồi, nó đang không ngừng nhắc nhở y rằng y chỉ thuộc về mình Thương Quân Lẫm.
Nghĩ đến chuyện của tối hôm qua, gương mặt của Thẩm Úc lập tức đỏ lên, quả nhiên là không nên trêu chọc đàn ông lúc đang ghen, cũng may Thương Quân Lẫm đã không còn tiếp tục hỏi về những chuyện trong mơ.
Cơ thể giống như đã tan ra thành từng mảnh, Thẩm Úc ghé vào đầu giường rồi thở dài, vào lúc ban đầu thì y đã suy xét đến chuyện có nên mượn cơ hội này để nói với Thương Quân Lẫm về chuyện mình đã sống lại hay không, nhưng mà do dự một lúc thì cuối cùng vẫn chưa nói ra mà chỉ nói mình và Việt Vương đã có cùng chung một giấc mộng.
Thẩm Úc không biết Thương Quân Lẫm có tin hay không nhưng lúc xoa cái eo đang đau nhức kia, bỗng y lại cảm thấy thật may vì mình chưa nói thật, chỉ mới bảo là một giấc mơ thôi mà đã khiến người đàn ông kia có phản ứng lớn như vậy rồi, nếu thật sự nói rằng những chuyện đó là những chuyện đã từng thật sự xảy ra thì khả năng cao là y sẽ bị làm chết ở ngay trên giường.
Hai ngày sau, cuối cùng Thẩm Úc cũng miễn cưỡng có thể xuống giường và đi lại bình thường, cũng đã đến ngày bên ngoài cung dựng mấy tấm bia kia lên.
Thương Quân Lẫm đã đồng ý là sẽ dẫn y đi xem rồi.
Thời gian dựng bia đã được Khâm Thiên Giám tính toán trước, sáng sớm, vì không muốn bỏ lỡ quá trình này nên Thẩm Úc đã cố ý dậy sớm hơn thường ngày.
Thương Quân Lẫm đứng ở phía sau lưng y vấn tóc cho y: "Sao A Úc lại tích cực như vậy chứ?"
Trong giọng điệu còn có chút ấm ức rất khó phát hiện.
Thẩm Úc vờ như không hề nghe ra mà tập trung chọn trang phục để chút nữa mặc.
Địa chỉ được chọn ở một con phố khá đông đúc, sáng sớm thì những người dân nhận được tin tức đã buông những chuyện đang dang dở trong tay ra để đi quan sát
Người có chức vị, thương nhân giàu có, dân chúng bình thường, người tới quan sát lần này có đủ các tầng lớp khác nhau, có những người bán hàng rong cũng đã nhận ra đây là một cơ hội tốt nên đã đẩy các sạp hàng của mình đi qua chỗ này để buôn bán, bởi vì khá đông người nên việc buôn bán cũng rất tốt.
Cũng vì số người tới quan sát lần này đã vượt xa dự định nên phủ Kinh Triệu cũng không thể không tạm thời điều động cấm vệ quân tới để duy trì trật tự.
Xe ngựa đi tới khúc ngoặt rồi thì không thể tiến tới được nữa, binh lính phụ trách duy trì trật tự cũng biết thân phận của người đang ngồi ở trong xe cho nên cũng không dám chậm trễ, hắn vội dẫn xe ngựa vòng qua một con đường nhỏ và đi thẳng vào trong trung tâm.
"Người ngồi trong xe ngựa kia là ai vậy? Không phải đã nói là sẽ không cho xe ngựa đi qua rồi hay sao?"
"Chắc chắn là một nhân vật lớn có thân phận cao quý nào đó, nghe nói hôm nay Thượng thư bộ Công, Thượng thư bộ Hộ, Phương đại nhân và các vị khác cũng đến đây."
Xe ngựa chậm rãi đi đến một khu vực rồi bắt đầu dừng lại.
Thẩm Úc và Thương Quân Lẫm cùng nhau xuống xe ngựa rồi bắt đầu bước lên gác mái dưới sự dẫn dắt của binh lính kia.
Đây là khu vực quan sát được dành riêng cho những người thuộc tầng lớp quyền quý, cũng không thể để các nhân vật lớn đến đây rồi bon chen với dân chúng được, bởi vì nếu lỡ chẳng may xảy ra chuyện gì thì sẽ không ai gánh nổi trách nhiệm.
Dựa vào địa vị của Thương Quân Lẫm ở Đại Hoàn thì hiển nhiên vị trí của hắn cũng là tốt nhất, Thẩm Úc và Thương Quân Lẫm vào trong căn phòng đó, chỉ nhìn qua cửa sổ thôi thì cũng đã thấy hết tất cả cảnh tượng ở bên dưới.
"Thật đông người." Thẩm Úc cảm thán.
Ở chỗ được mọi người vây quanh kia đang có một tấm bia đá lớn được một tấm vải đỏ bọc lại, chờ giờ lành đến thì viên quan đến từ bộ Lễ sẽ xốc tấm vải đỏ kia lên.
Người hầu bưng trà bánh lên, Thẩm Úc cầm lấy một miếng bánh vừa nhấm nháp vừa nhìn xuống nên dưới.
"A? Bệ hạ xem xem bên kia đã xảy ra chuyện gì vậy?
Thương Quân Lẫm nhìn theo hướng mà Thẩm Úc đã chỉ thì chỉ thấy ở dưới toà lầu mà bọn họ đang ở, có mấy binh lính đang bao vây lấy một cặp vợ chồng khoảng chừng 40 tuổi, không biết là đang nói chuyện gì.
"Người phụ nữ lớn tuổi kia chẳng phải là chủ của căn nhà lần trước mà chúng ta đã tránh mưa hay sao?" Thẩm Úc vẫn còn nhận ra người phụ nữ lớn tuổi kia.