Edit: Chuối Táo Quạ
Beta: Hoàng Lan
Trần Hoài Kiêu chở Bạch Nhân về sân nhà cũ, sai cô đi đun nước pha trà, sau khi pha trà xong, anh ngâm khăn tay lụa vào trong ấm trà.
Khoảng bốn mươi phút sau, anh lấy khăn tay ra, dùng nước trắng giặt sạch.
Có thể nhìn thấy rõ ràng, vết mỡ trên khăn tay đã bị nước trà phân giải, gần như không nhìn ra dấu vết.
Bạch Nhân ngạc nhiên nhìn khăn tay: “Thần kỳ ghê.”
Trần Hoài Kiêu giải thích: “Mỡ là hợp chất hữu cơ hydrocacbon no, trong lá trà chứa chất tanin có tính kiềm có thể làm sạch dầu mỡ, rất hiệu quả trong việc tẩy vết mỡ.”
Bạch Nhân nghe thấy anh nói như vậy thì không thể che giấu sự sùng bái dưới đáy mắt: “Anh đúng là giỏi quá đi mất.”
Trần Hoài Kiêu cũng không tranh công, nói thẳng: “Tìm trên mạng thôi.”
Bạch Nhân phơi khăn tay xong, ngoảnh đầu lại nói: “Vậy cũng do anh giỏi, còn biết lên mạng tìm hiểu.”
Anh duỗi tay xoa đầu cô gái nhỏ: “Nếu như em không biết phải nịnh hót như nào, thì có thể im miệng.”
“Em có nịnh hót đâu, em nói thật lòng mà, anh giỏi cực kì luôn.” Bạch Nhân dùng lời lẽ nghiêm túc nói: “Anh, anh phải mạnh dạn thừa nhận bản thân là người ưu tú đi.”
Những lời này của cô thật sự chọc cười Trần Hoài Kiêu.
Anh chưa bao giờ cảm thấy mình là người thích nghe lời nịnh nọt, nhưng cô nhóc này cứ như ngậm mật trong miệng vậy, câu nào câu nấy đều có thể chọc thẳng vào trong tim anh.
Cho dù là lời nịnh nọt giả trân không ra thể thống gì, nhưng vẫn có thể khiến anh vui vẻ.
“À đúng rồi anh ơi!”
Bạch Nhân đột nhiên nhớ ra điều gì, vội vàng lấy bài thi trắc nghiệm tiếng Anh ra khỏi cặp sách bằng vải bố, giơ ra trước mắt Trần Hoài Kiêu: “Anh xem, em được 124 điểm trong bài kiểm tra tiếng Anh tuần trước đấy!”
Trần Hoài Kiêu cầm lấy bài kiểm tra, lật xem hai mặt, hỏi ngược lại: “Thi kém như vậy á?”
Bạch Nhân sững sờ, còn tưởng là Trần Hoài Kiêu hiểu lầm: “Không phải chứ… Điểm tối đa là 150, em được 124.”
Rất, rất kém sao?
Nhưng mà, Trần Hoài Kiêu dùng ánh mắt nói cho cô biết, thật sự rất kém.
“Anh, điểm tối đa là 150 đó!”
“Đúng rồi, điểm tối đa là 150, vì sao em không được 140?”
“...”
Bạch Nhân chỉ cảm thấy anh đang cố tình gây sự, lập tức cãi lại: “Bài thi tiếng Anh 150 điểm, anh có thể được 140 á?”
“Anh không thể.”
“Vậy anh nói gì thế?”
“Thường thì anh được 149 điểm, bị trừ một điểm là vì giáo viên sợ anh kiêu ngạo.”
“...”
Bạch Nhân cạn lời, hoàn toàn hết ý kiến ý cò luôn.
Cô không nên dùng ánh mắt của người thường để đánh giá người đàn ông trước mắt này.
“Thôi, em về đọc sách đây.” Bạch Nhân rầu rĩ xoay người đi về nhà, lấy sách giáo khoa tiếng Anh ra, chuẩn bị tiếp tục chiến đấu hăng hái.
Trần Hoài Kiêu đi đến trước mặt cô, khóe miệng nở nụ cười: “Mặc dù thi kém, nhưng hơi hơi tiến bộ so với lần trước rồi.”
Cô nhóc bĩu môi, không thèm để ý tới anh.
Trần Hoài Kiêu vòng tay qua bả vai cô, ngón áp út thon dài nhón một chiếc dây buộc tóc bằng lụa màu xanh nhạt, huơ huơ ở trước mắt cô: “Phần thưởng này, có lấy không?”
Bạch Nhân nhìn chiếc dây buộc tóc bằng lụa trên đầu ngón tay anh, đáy mắt lóe ra tia sáng ngạc nhiên vui vẻ: “Cho em à?!”
Cô giơ tay ra nhận, nhưng Trần Hoài Kiêu lại thu dây buộc tóc lại, sau đó trực tiếp cầm lấy bím tóc dày dặn của cô, thành thạo cởi chiếc dây buộc tóc đã đứt bên trong chỉ còn nối lại với nhau bằng sợi vải đen của cô ra, dùng dây buộc tóc lụa buộc phía dưới bím tóc của cô.
Sau khi buộc xong, Trần Hoài Kiêu thả bím tóc vắt sang bên tai cô: “Không tệ lắm, em hợp với màu xanh lá.”
Bạch Nhân vuốt ve chiếc dây buộc tóc màu xanh nhạt bằng lụa đó, lại liếc nhìn anh.
Ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt có đường nét rõ rệt của anh, đẹp trai tràn ngập tính xâm lược mạnh mẽ.
Gió mùa hè thổi bay sợi tóc bên tai Bạch Nhân, tim đập loạn nhịp nhắc nhở cô.
Thôi xong rồi.
…
Cô không quan tâm đến Trần Hoài Kiêu, xoay người lại ngồi về bàn gỗ nhỏ để làm bài tập về nhà. Trần Hoài Kiêu vừa tựa vào tường trắng ngói đen vừa xem điện thoại.
Mấy người ở cùng phòng đang bàn bạc chuyện muốn ra ngoài chơi trò tiêu diệt khủng bố trong nhóm WeChat, không hẹn được người nên tag @Trần Hoài Kiêu.
Trần Hoài Kiêu: “Không đi được.”
Kiều Nham: “Thứ sáu vừa tan học là anh ấy lái con mô tô yêu quý của mình ra khỏi trường luôn, để hoa khôi trường bọn mình si tình khổ sở đợi dưới tầng phòng ngủ, không có cơ hội xem màn kịch tỏ tình luôn, tiếc quá.”
Lưu Tô Ngộ: “Anh Kiêu, anh lại lên trên trấn à?”
Trần Hoài Kiêu: “Ừ, lệnh của ông cụ mà.”
Lưu Tô Ngộ: “Lâu lâu ông nội anh lại bảo anh lên trên trấn, chẳng lẽ là tìm cô vợ nhỏ cho anh à?”
Trần Hoài Kiêu lia mắt liếc Bạch Nhân đang làm bài tập.
Bóng dáng cô nhóc mảnh khảnh nhỏ xinh, suy nghĩ cũng rất ngây thơ trong sáng.
Anh hoàn toàn không có suy nghĩ kia, chỉ coi cô như em gái nhà bên.
Trần Hoài Kiêu: “Tôi quả thật là lên trấn trông trẻ con, không tới được, mấy cậu chơi đi.”
Kiều Nham: “Thảo nào, lúc anh ra cổng trường, em nhìn thấy anh còn cố tình đi một chuyến đến cửa hàng bán đồ trang sức ở đối diện, he he he.”
Lưu Tô Ngộ: “Thế thì sao không tới được, dẫn cả vợ anh theo luôn, cùng đi chơi với nhau, dù sao tụi mình cũng đang thiếu người.”
Trần Hoài Kiêu: “Cút.”
Kiều Nham: “@Lưu Tô Ngộ, cái gì mà vợ hay không, đừng nói linh tinh. @Trần Hoài Kiêu, anh Kiêu, ý cậu ta là dẫn theo đứa nhóc nhà anh nữa. Đưa trẻ con đi vui chơi giải trí, không bỏ rơi ai hết!”
Trần Hoài Kiêu đã gõ ra lời từ chối, nhưng ngước mắt lên nhìn Bạch Nhân đang tập trung làm bài tập, hờ hững hỏi một tiếng: “Này, em chơi trò nhập vai trên bàn bao giờ chưa?”
Bạch Nhân quay đầu lại ngơ ngác nhìn anh: “Cái gì cơ?”
Nhìn dáng vẻ của cô thì có vẻ chưa chơi bao giờ, Trần Hoài Kiêu hỏi tiếp: “Bao lâu rồi em chưa vào thành phố?”
Bạch Nhân đếm trên đầu ngón tay, suy nghĩ một cách nghiêm túc: “Đã nhiều năm rồi, có đi một lần, hình như còn là lúc tốt nghiệp tiểu học.”
“…”
Lưu Tô Ngộ: “@Trần Hoài Kiêu, mau tới đi, mau tới đi, mau tới đi! Chờ anh đó nhé!”
Trần Hoài Kiêu đi đến trước mặt Bạch Nhân, lật vở của cô: “Có nhiều bài tập không?”
“Còn một bài tập toán nữa là xong!” Bạch Nhân cười rạng rỡ: “Em làm nhanh lắm!”
“Mang bài tập theo, anh dẫn em vào thành phố chơi.”
“Hả?” Bạch Nhân kinh ngạc không thôi: “Vào thành phố là chỉ…”
“Nam Thành, nơi anh học đại học, có mấy người bạn muốn hẹn đi chơi trò gϊếŧ khủng bố, chưa đủ người, dẫn em đi cho đủ quân số.”
Bạch Nhân nghe những lời anh nói mà không hiểu cho lắm, chỉ biết có lẽ là muốn góp đủ số lượng gì đó: “Nhưng em không biết chơi.”
“Anh dạy em.”
Bạch Nhân thấy anh nói xong đã muốn đi luôn thì do dự một lát, chần chừ nói: “Vậy để em xin bà ngoại đã, xem bà có đồng ý không.”
Nói xong, cô vội vàng đi vào, lên tầng.
Trần Hoài Kiêu ung dung đi theo sau lưng cô, cũng đi lên cầu thang gỗ cũ kĩ, chỉ thấy bà cụ Bạch đang ngồi trên ghế nằm ở ban công tầng hai, đeo mắt kính dày cộm, cầm đủ loại mẫu thêu của Bạch Nhân rồi quan sát tỉ mỉ.
“Bà ngoại, bà đừng nhìn nữa.” Bạch Nhân đi qua, cầm lấy đồ thêu, lo lắng nói: “Bác sĩ không cho bà dùng mắt quá độ, sao bà lại không nghe chứ!”
“Dù sao cũng chẳng nhìn thấy gì, đều như nhau cả.” Bà cụ Bạch tháo kính xuống, nhìn Trần Hoài Kiêu phía sau cô: “Tiểu Hoài cũng ở đây à, lát nữa cùng nhau ăn cơm tối nhé.”
“Không được rồi, cháu cảm ơn bà Bạch ạ.”
Thật ra, Bạch Nhân rất muốn ra ngoài chơi với Trần Hoài Kiêu, nhưng lại sợ bà ngoại không đồng ý, dè dặt nói: “Bà ngoại, à thì… con chỉ còn một bài nữa là làm xong bài tập rồi.”
“Ừ, chú ý giữ gìn đôi mắt, trời tối thì bật đèn lên.”
“Nhưng mà con muốn ra ngoài chơi với anh Hoài Kiêu một lát, có được không ạ?”
“Con đi đi, hỏi bà làm gì.”
“Không phải đi lên trấn, là đi… là…”
Trần Hoài Kiêu thấy cô nói chuyện ấp a ấp úng, thế là dứt khoát nói thay cô luôn: “Bà Bạch ơi, cháu muốn dẫn Nhân Nhân lên Nam Thành chơi cùng với mấy người bạn, xem phim gì đó, chắc chắn sẽ đưa em ấy về nhà an toàn.”
“Lên Nam Thành à?” Bà ngoại hơi hơi đắn đo, nhìn sắc trời dần tối bên ngoài: “Tầm này, trời sắp tối rồi.”
“Đi mất nửa tiếng thôi, không xa, giao em ấy cho cháu, bà cứ yên tâm đi ạ.”
Bà cụ Bạch biết anh là một đứa trẻ chín chắn, sẽ không để Bạch Nhân có bất kỳ nguy hiểm gì. Có điều, dẫu sao trong lòng bà vẫn có chút lo lắng, do dự không thôi.
Bạch Nhân níu ống tay áo của bà ngoại, mặt đầy chờ mong và lo lắng, sợ bà ngoại không đồng ý.
Cô thật sự rất muốn rất rất muốn cùng ra ngoài chơi với anh Trần Hoài Kiêu.
“Bà ngoại… con sắp làm xong bài tập rồi, mai làm cũng được mà.” Cô nhỏ giọng thì thầm: “Đã rất nhiều năm rồi con chưa lên thành phố…”
Trong lòng bà ngoại cũng thấy thương Bạch Nhân, biết bình thường cô không phải đang học thì là luyện múa, nếu không thì là thêu thùa, hoàn toàn không có thời gian vui chơi giải trí với bạn cùng lứa tuổi.
Bây giờ có một người anh đưa cô đi chơi một lần, thật ra cũng là chuyện tốt.
“Vậy con đi đi, nhưng nhất định phải nghe lời anh Hoài Kiêu của con nhé, đừng chạy lung tung!”
Dứt lời, bà cụ móc khăn tay do mình tự thêu hoa ra, lấy một tờ tiền giấy năm mươi tệ nhăn dúm dó ở bên trong, đưa cho Bạch Nhân: “Muốn mua gì thì mua.”
Bạch Nhân hiểu bà ngoại không muốn mình tiêu tiền của Trần Hoài Kiêu, nhưng nhìn tờ tiền giấy nhăn dúm dó kia, bất kể thế nào cô cũng không thể chìa tay ra nhận được.
Kinh tế trong nhà vốn không dư dả gì, sao cô có thể cầm số tiền này ra ngoài chơi được.
“Bà ngoại, con… con không mua gì, con không cần, con không thiếu gì hết.”
”Cầm lấy! Mau cầm đi!” Bà ngoại nhét tiền vào túi Bạch Nhân: “Đi ra ngoài làm gì có chuyện không tiêu tiền.”
Bạch Nhân hết cách đành phải nhận lấy số tiền này, nghĩ một lát, mất mát xoay người lại nói với Trần Hoài Kiêu: “Anh ơi, em không… không đi đâu, anh đi chơi với bạn đi, em phải làm bài tập.”
Đương nhiên Trần Hoài Kiêu hiểu Bạch Nhân có suy nghĩ gì, trông thấy vẻ mặt mất mát của cô, không hiểu sao lại thấy trong lòng hơi khó chịu. Anh dứt khoát nhận lấy số tiền bà ngoại đưa tới, cất vào trong ví của mình: “Bà Bạch ơi, cháu dẫn em ấy theo, bà yên tâm đi.”
“Ừ, ừ.”
Nói xong, anh kéo Bạch Nhân đi xuống tầng.
“Em không đi đâu anh ơi, thật đấy, em không đi đâu.” Bạch Nhân trốn khỏi tay anh mà mặt đỏ bừng bừng: “Anh đi một mình đi.”
Trần Hoài Kiêu lấy tiền ra khỏi ví, cất vào trong chiếc túi đeo chéo nho nhỏ bằng vải bố ở bên cạnh người Bạch Nhân: “Không chơi mấy trò tốn tiền kia, bảo đảm năm mươi tệ này của em vẫn còn nguyên si. Đến lúc đó, em lén trả lại tiền vào túi áo của bà ngoại, bà cụ sẽ không nhìn thấy đâu.”
“Không tốn tiền thật à, cái mà anh nói kia… trò nhập vai trên bàn gì gì đó, không tốn tiền à?”
Trần Hoài Kiêu cười nhạt nói: “Bạn anh đang thiếu người, đương nhiên là cậu ấy bao, trả hết toàn bộ chi phí rồi.”
Cô vẫn hơi do dự: “Như vậy có được không?”
“Đi thôi.”
Anh bình tĩnh đội mũ bảo hiểm màu đen đang treo trước xe máy lên đầu Bạch Nhân, bản thân anh cũng đeo kính bảo hộ, bước ngang lên xe.
Bạch Nhân túm tay áo anh, vững vàng ngồi lên xe máy: “Anh ơi, chậm một chút nhé.”
“Ừ.”
Còn chưa dứt lời, brừm một tiếng, Trần Hoài Kiêu điều khiển xe phân khối lớn chạy nhanh ra ngoài.
Quán tính khiến Bạch Nhân đột ngột ôm chầm lấy anh.
Beta: Hoàng Lan
Trần Hoài Kiêu chở Bạch Nhân về sân nhà cũ, sai cô đi đun nước pha trà, sau khi pha trà xong, anh ngâm khăn tay lụa vào trong ấm trà.
Khoảng bốn mươi phút sau, anh lấy khăn tay ra, dùng nước trắng giặt sạch.
Có thể nhìn thấy rõ ràng, vết mỡ trên khăn tay đã bị nước trà phân giải, gần như không nhìn ra dấu vết.
Bạch Nhân ngạc nhiên nhìn khăn tay: “Thần kỳ ghê.”
Trần Hoài Kiêu giải thích: “Mỡ là hợp chất hữu cơ hydrocacbon no, trong lá trà chứa chất tanin có tính kiềm có thể làm sạch dầu mỡ, rất hiệu quả trong việc tẩy vết mỡ.”
Bạch Nhân nghe thấy anh nói như vậy thì không thể che giấu sự sùng bái dưới đáy mắt: “Anh đúng là giỏi quá đi mất.”
Trần Hoài Kiêu cũng không tranh công, nói thẳng: “Tìm trên mạng thôi.”
Bạch Nhân phơi khăn tay xong, ngoảnh đầu lại nói: “Vậy cũng do anh giỏi, còn biết lên mạng tìm hiểu.”
Anh duỗi tay xoa đầu cô gái nhỏ: “Nếu như em không biết phải nịnh hót như nào, thì có thể im miệng.”
“Em có nịnh hót đâu, em nói thật lòng mà, anh giỏi cực kì luôn.” Bạch Nhân dùng lời lẽ nghiêm túc nói: “Anh, anh phải mạnh dạn thừa nhận bản thân là người ưu tú đi.”
Những lời này của cô thật sự chọc cười Trần Hoài Kiêu.
Anh chưa bao giờ cảm thấy mình là người thích nghe lời nịnh nọt, nhưng cô nhóc này cứ như ngậm mật trong miệng vậy, câu nào câu nấy đều có thể chọc thẳng vào trong tim anh.
Cho dù là lời nịnh nọt giả trân không ra thể thống gì, nhưng vẫn có thể khiến anh vui vẻ.
“À đúng rồi anh ơi!”
Bạch Nhân đột nhiên nhớ ra điều gì, vội vàng lấy bài thi trắc nghiệm tiếng Anh ra khỏi cặp sách bằng vải bố, giơ ra trước mắt Trần Hoài Kiêu: “Anh xem, em được 124 điểm trong bài kiểm tra tiếng Anh tuần trước đấy!”
Trần Hoài Kiêu cầm lấy bài kiểm tra, lật xem hai mặt, hỏi ngược lại: “Thi kém như vậy á?”
Bạch Nhân sững sờ, còn tưởng là Trần Hoài Kiêu hiểu lầm: “Không phải chứ… Điểm tối đa là 150, em được 124.”
Rất, rất kém sao?
Nhưng mà, Trần Hoài Kiêu dùng ánh mắt nói cho cô biết, thật sự rất kém.
“Anh, điểm tối đa là 150 đó!”
“Đúng rồi, điểm tối đa là 150, vì sao em không được 140?”
“...”
Bạch Nhân chỉ cảm thấy anh đang cố tình gây sự, lập tức cãi lại: “Bài thi tiếng Anh 150 điểm, anh có thể được 140 á?”
“Anh không thể.”
“Vậy anh nói gì thế?”
“Thường thì anh được 149 điểm, bị trừ một điểm là vì giáo viên sợ anh kiêu ngạo.”
“...”
Bạch Nhân cạn lời, hoàn toàn hết ý kiến ý cò luôn.
Cô không nên dùng ánh mắt của người thường để đánh giá người đàn ông trước mắt này.
“Thôi, em về đọc sách đây.” Bạch Nhân rầu rĩ xoay người đi về nhà, lấy sách giáo khoa tiếng Anh ra, chuẩn bị tiếp tục chiến đấu hăng hái.
Trần Hoài Kiêu đi đến trước mặt cô, khóe miệng nở nụ cười: “Mặc dù thi kém, nhưng hơi hơi tiến bộ so với lần trước rồi.”
Cô nhóc bĩu môi, không thèm để ý tới anh.
Trần Hoài Kiêu vòng tay qua bả vai cô, ngón áp út thon dài nhón một chiếc dây buộc tóc bằng lụa màu xanh nhạt, huơ huơ ở trước mắt cô: “Phần thưởng này, có lấy không?”
Bạch Nhân nhìn chiếc dây buộc tóc bằng lụa trên đầu ngón tay anh, đáy mắt lóe ra tia sáng ngạc nhiên vui vẻ: “Cho em à?!”
Cô giơ tay ra nhận, nhưng Trần Hoài Kiêu lại thu dây buộc tóc lại, sau đó trực tiếp cầm lấy bím tóc dày dặn của cô, thành thạo cởi chiếc dây buộc tóc đã đứt bên trong chỉ còn nối lại với nhau bằng sợi vải đen của cô ra, dùng dây buộc tóc lụa buộc phía dưới bím tóc của cô.
Sau khi buộc xong, Trần Hoài Kiêu thả bím tóc vắt sang bên tai cô: “Không tệ lắm, em hợp với màu xanh lá.”
Bạch Nhân vuốt ve chiếc dây buộc tóc màu xanh nhạt bằng lụa đó, lại liếc nhìn anh.
Ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt có đường nét rõ rệt của anh, đẹp trai tràn ngập tính xâm lược mạnh mẽ.
Gió mùa hè thổi bay sợi tóc bên tai Bạch Nhân, tim đập loạn nhịp nhắc nhở cô.
Thôi xong rồi.
…
Cô không quan tâm đến Trần Hoài Kiêu, xoay người lại ngồi về bàn gỗ nhỏ để làm bài tập về nhà. Trần Hoài Kiêu vừa tựa vào tường trắng ngói đen vừa xem điện thoại.
Mấy người ở cùng phòng đang bàn bạc chuyện muốn ra ngoài chơi trò tiêu diệt khủng bố trong nhóm WeChat, không hẹn được người nên tag @Trần Hoài Kiêu.
Trần Hoài Kiêu: “Không đi được.”
Kiều Nham: “Thứ sáu vừa tan học là anh ấy lái con mô tô yêu quý của mình ra khỏi trường luôn, để hoa khôi trường bọn mình si tình khổ sở đợi dưới tầng phòng ngủ, không có cơ hội xem màn kịch tỏ tình luôn, tiếc quá.”
Lưu Tô Ngộ: “Anh Kiêu, anh lại lên trên trấn à?”
Trần Hoài Kiêu: “Ừ, lệnh của ông cụ mà.”
Lưu Tô Ngộ: “Lâu lâu ông nội anh lại bảo anh lên trên trấn, chẳng lẽ là tìm cô vợ nhỏ cho anh à?”
Trần Hoài Kiêu lia mắt liếc Bạch Nhân đang làm bài tập.
Bóng dáng cô nhóc mảnh khảnh nhỏ xinh, suy nghĩ cũng rất ngây thơ trong sáng.
Anh hoàn toàn không có suy nghĩ kia, chỉ coi cô như em gái nhà bên.
Trần Hoài Kiêu: “Tôi quả thật là lên trấn trông trẻ con, không tới được, mấy cậu chơi đi.”
Kiều Nham: “Thảo nào, lúc anh ra cổng trường, em nhìn thấy anh còn cố tình đi một chuyến đến cửa hàng bán đồ trang sức ở đối diện, he he he.”
Lưu Tô Ngộ: “Thế thì sao không tới được, dẫn cả vợ anh theo luôn, cùng đi chơi với nhau, dù sao tụi mình cũng đang thiếu người.”
Trần Hoài Kiêu: “Cút.”
Kiều Nham: “@Lưu Tô Ngộ, cái gì mà vợ hay không, đừng nói linh tinh. @Trần Hoài Kiêu, anh Kiêu, ý cậu ta là dẫn theo đứa nhóc nhà anh nữa. Đưa trẻ con đi vui chơi giải trí, không bỏ rơi ai hết!”
Trần Hoài Kiêu đã gõ ra lời từ chối, nhưng ngước mắt lên nhìn Bạch Nhân đang tập trung làm bài tập, hờ hững hỏi một tiếng: “Này, em chơi trò nhập vai trên bàn bao giờ chưa?”
Bạch Nhân quay đầu lại ngơ ngác nhìn anh: “Cái gì cơ?”
Nhìn dáng vẻ của cô thì có vẻ chưa chơi bao giờ, Trần Hoài Kiêu hỏi tiếp: “Bao lâu rồi em chưa vào thành phố?”
Bạch Nhân đếm trên đầu ngón tay, suy nghĩ một cách nghiêm túc: “Đã nhiều năm rồi, có đi một lần, hình như còn là lúc tốt nghiệp tiểu học.”
“…”
Lưu Tô Ngộ: “@Trần Hoài Kiêu, mau tới đi, mau tới đi, mau tới đi! Chờ anh đó nhé!”
Trần Hoài Kiêu đi đến trước mặt Bạch Nhân, lật vở của cô: “Có nhiều bài tập không?”
“Còn một bài tập toán nữa là xong!” Bạch Nhân cười rạng rỡ: “Em làm nhanh lắm!”
“Mang bài tập theo, anh dẫn em vào thành phố chơi.”
“Hả?” Bạch Nhân kinh ngạc không thôi: “Vào thành phố là chỉ…”
“Nam Thành, nơi anh học đại học, có mấy người bạn muốn hẹn đi chơi trò gϊếŧ khủng bố, chưa đủ người, dẫn em đi cho đủ quân số.”
Bạch Nhân nghe những lời anh nói mà không hiểu cho lắm, chỉ biết có lẽ là muốn góp đủ số lượng gì đó: “Nhưng em không biết chơi.”
“Anh dạy em.”
Bạch Nhân thấy anh nói xong đã muốn đi luôn thì do dự một lát, chần chừ nói: “Vậy để em xin bà ngoại đã, xem bà có đồng ý không.”
Nói xong, cô vội vàng đi vào, lên tầng.
Trần Hoài Kiêu ung dung đi theo sau lưng cô, cũng đi lên cầu thang gỗ cũ kĩ, chỉ thấy bà cụ Bạch đang ngồi trên ghế nằm ở ban công tầng hai, đeo mắt kính dày cộm, cầm đủ loại mẫu thêu của Bạch Nhân rồi quan sát tỉ mỉ.
“Bà ngoại, bà đừng nhìn nữa.” Bạch Nhân đi qua, cầm lấy đồ thêu, lo lắng nói: “Bác sĩ không cho bà dùng mắt quá độ, sao bà lại không nghe chứ!”
“Dù sao cũng chẳng nhìn thấy gì, đều như nhau cả.” Bà cụ Bạch tháo kính xuống, nhìn Trần Hoài Kiêu phía sau cô: “Tiểu Hoài cũng ở đây à, lát nữa cùng nhau ăn cơm tối nhé.”
“Không được rồi, cháu cảm ơn bà Bạch ạ.”
Thật ra, Bạch Nhân rất muốn ra ngoài chơi với Trần Hoài Kiêu, nhưng lại sợ bà ngoại không đồng ý, dè dặt nói: “Bà ngoại, à thì… con chỉ còn một bài nữa là làm xong bài tập rồi.”
“Ừ, chú ý giữ gìn đôi mắt, trời tối thì bật đèn lên.”
“Nhưng mà con muốn ra ngoài chơi với anh Hoài Kiêu một lát, có được không ạ?”
“Con đi đi, hỏi bà làm gì.”
“Không phải đi lên trấn, là đi… là…”
Trần Hoài Kiêu thấy cô nói chuyện ấp a ấp úng, thế là dứt khoát nói thay cô luôn: “Bà Bạch ơi, cháu muốn dẫn Nhân Nhân lên Nam Thành chơi cùng với mấy người bạn, xem phim gì đó, chắc chắn sẽ đưa em ấy về nhà an toàn.”
“Lên Nam Thành à?” Bà ngoại hơi hơi đắn đo, nhìn sắc trời dần tối bên ngoài: “Tầm này, trời sắp tối rồi.”
“Đi mất nửa tiếng thôi, không xa, giao em ấy cho cháu, bà cứ yên tâm đi ạ.”
Bà cụ Bạch biết anh là một đứa trẻ chín chắn, sẽ không để Bạch Nhân có bất kỳ nguy hiểm gì. Có điều, dẫu sao trong lòng bà vẫn có chút lo lắng, do dự không thôi.
Bạch Nhân níu ống tay áo của bà ngoại, mặt đầy chờ mong và lo lắng, sợ bà ngoại không đồng ý.
Cô thật sự rất muốn rất rất muốn cùng ra ngoài chơi với anh Trần Hoài Kiêu.
“Bà ngoại… con sắp làm xong bài tập rồi, mai làm cũng được mà.” Cô nhỏ giọng thì thầm: “Đã rất nhiều năm rồi con chưa lên thành phố…”
Trong lòng bà ngoại cũng thấy thương Bạch Nhân, biết bình thường cô không phải đang học thì là luyện múa, nếu không thì là thêu thùa, hoàn toàn không có thời gian vui chơi giải trí với bạn cùng lứa tuổi.
Bây giờ có một người anh đưa cô đi chơi một lần, thật ra cũng là chuyện tốt.
“Vậy con đi đi, nhưng nhất định phải nghe lời anh Hoài Kiêu của con nhé, đừng chạy lung tung!”
Dứt lời, bà cụ móc khăn tay do mình tự thêu hoa ra, lấy một tờ tiền giấy năm mươi tệ nhăn dúm dó ở bên trong, đưa cho Bạch Nhân: “Muốn mua gì thì mua.”
Bạch Nhân hiểu bà ngoại không muốn mình tiêu tiền của Trần Hoài Kiêu, nhưng nhìn tờ tiền giấy nhăn dúm dó kia, bất kể thế nào cô cũng không thể chìa tay ra nhận được.
Kinh tế trong nhà vốn không dư dả gì, sao cô có thể cầm số tiền này ra ngoài chơi được.
“Bà ngoại, con… con không mua gì, con không cần, con không thiếu gì hết.”
”Cầm lấy! Mau cầm đi!” Bà ngoại nhét tiền vào túi Bạch Nhân: “Đi ra ngoài làm gì có chuyện không tiêu tiền.”
Bạch Nhân hết cách đành phải nhận lấy số tiền này, nghĩ một lát, mất mát xoay người lại nói với Trần Hoài Kiêu: “Anh ơi, em không… không đi đâu, anh đi chơi với bạn đi, em phải làm bài tập.”
Đương nhiên Trần Hoài Kiêu hiểu Bạch Nhân có suy nghĩ gì, trông thấy vẻ mặt mất mát của cô, không hiểu sao lại thấy trong lòng hơi khó chịu. Anh dứt khoát nhận lấy số tiền bà ngoại đưa tới, cất vào trong ví của mình: “Bà Bạch ơi, cháu dẫn em ấy theo, bà yên tâm đi.”
“Ừ, ừ.”
Nói xong, anh kéo Bạch Nhân đi xuống tầng.
“Em không đi đâu anh ơi, thật đấy, em không đi đâu.” Bạch Nhân trốn khỏi tay anh mà mặt đỏ bừng bừng: “Anh đi một mình đi.”
Trần Hoài Kiêu lấy tiền ra khỏi ví, cất vào trong chiếc túi đeo chéo nho nhỏ bằng vải bố ở bên cạnh người Bạch Nhân: “Không chơi mấy trò tốn tiền kia, bảo đảm năm mươi tệ này của em vẫn còn nguyên si. Đến lúc đó, em lén trả lại tiền vào túi áo của bà ngoại, bà cụ sẽ không nhìn thấy đâu.”
“Không tốn tiền thật à, cái mà anh nói kia… trò nhập vai trên bàn gì gì đó, không tốn tiền à?”
Trần Hoài Kiêu cười nhạt nói: “Bạn anh đang thiếu người, đương nhiên là cậu ấy bao, trả hết toàn bộ chi phí rồi.”
Cô vẫn hơi do dự: “Như vậy có được không?”
“Đi thôi.”
Anh bình tĩnh đội mũ bảo hiểm màu đen đang treo trước xe máy lên đầu Bạch Nhân, bản thân anh cũng đeo kính bảo hộ, bước ngang lên xe.
Bạch Nhân túm tay áo anh, vững vàng ngồi lên xe máy: “Anh ơi, chậm một chút nhé.”
“Ừ.”
Còn chưa dứt lời, brừm một tiếng, Trần Hoài Kiêu điều khiển xe phân khối lớn chạy nhanh ra ngoài.
Quán tính khiến Bạch Nhân đột ngột ôm chầm lấy anh.