Bạch Nhân và bà ngoại ở ngoài bãi cỏ phơi nắng, trơ mắt nhìn viện trưởng Lý chỉ huy người làm đi tới đi lui, tống hành lý ra cửa.
Xe vận chuyển đặc biệt của viện điều dưỡng đã dừng bên vệ đường, chờ đưa bà ngoại đến viện điều dưỡng Khang Mậu có điều kiện kém hơn.
Bà ngoại nhìn bọn hỏi, mù mờ hỏi Bạch Nhân: "Hành lý của ai thế? Có phải cụ Hồ ở bên cạnh phải đi không."
Cổ họng Bạch Nhân như nghẹn một khối chì, cô lắc lắc đầu, một câu cũng nói không nên lời.
Trần Hoài Kiêu hỏi cô địa chỉ, nhưng Bạch Nhân không biết rõ rốt cuộc anh có đến hay không, dù sao cũng chỉ là hôn nhân plastic, giải quyết nhu cầu.
Mẹ Trâu đang ở cùng với Trâu Hồng Chi và Tô An Ninh, hào hứng đắc chí đi ra khỏi tòa nhà, đến bãi cỏ phơi nắng.
Nhìn thấy Bạch Nhân còn đứng trơ ra đấy, bà ta mặt lạnh không hề cười: "Sao thế này, bọn họ còn chưa bị dọn đi à?"
Trâu Hồng Chi đi tìm viện trưởng Lý ngay lập tức, bất mãn nói: "Viện trưởng Lý, hiệu suất làm việc của mọi người thấp quá vậy, sao còn chưa tống người đi nữa."
Viện trưởng Lý cũng bất đắc dĩ, hạ giọng nói: "Cô Bạch không muốn bà ngoại cô ấy chuyển viện."
Trâu Hồng Chi gây sự nói: "Mẹ tôi đến chỗ viện điều dưỡng các người là để an dưỡng cơ thể. Bây giờ ở đây gặp phải người mà bà ấy không muốn gặp, tâm trạng bị ảnh hưởng, thân thể làm sao khỏe lên được?"
"Cũng phải." Viện trưởng Lý xoa xoa trán: "Ở viện điều dưỡng chúng tôi đến nay chỉ có đón người vào chứ chưa từng có tiền lệ đuổi người, chuyện này cũng khó mà mở miệng."
Tô An Ninh lạnh giọng, nói: "Lúc trước bà ngoại cô ta nhập viện, cũng nhờ quan hệ nhà họ Tô chúng tôi. Không có ba tôi, bà ta có thể vào ở viện điều dưỡng cao cấp thế này sao. Bây giờ bà ngoại tôi không thích bọn họ, bảo bọn họ dọn đi cũng là hợp tình hợp lý, sao lại khó mở miệng."
Mẹ Trâu kéo dài giọng, dở dở ương ương nói: "Xem ra lời con rể tôi không có tác dụng, không đủ sức nặng với viện trưởng Lý."
"Không không không, không phải. Viện điều dưỡng lão chúng tôi vẫn có hợp tác với Tô tổng. Bản thân tôi vẫn vô cùng kính trọng ông ấy." Viện trưởng Lý nói liên hồi: "Tôi sẽ để cho bọn họ dọn đi."
Nói xong, ông ta đưa mắt nhìn cấp dưới.
Mấy người hộ lý nam đi đến trước mặt Bạch Nhân, nói: "Cô Bạch, phòng bên viện điều dưỡng Khang Mậu đã chuẩn bị xong, mời cô lên xe."
Nói xong, bọn họ chuẩn bị khiêng xe lăn bà ngoại lên.
"Trên đời này làm gì có lý lẽ như vậy." Bạch Nhân vội vàng bảo vệ bà ngoại, dùng sức đẩy bọn họ ra: "Các người còn vậy, tôi gọi cảnh sát!"
Đúng lúc này, một chiếc Maybach màu đen sáng bóng lao vào trong viện dưỡng lão.
Một cú thắng xe ngoạn mục, chiếc Maybach dừng lại ngay trước mặt Bạch Nhân.
Trần Hoài Kiêu bước ra, trên người khoác một bộ vest đen sặc mùi cấm dục. Chiếc áo sơ mi bên trong vẫn cài đến tận nút trên cùng, khí chất đứng đắn, biểu cảm lạnh nhạt.
Cửa xe bị anh dùng lực mạnh mà dập lại, động tác mang theo vài phần tức giận rõ rệt.
Phía sau có hai người đàn ông mặc vest đi theo, một trong số đó là trợ lý Thẩm Bân của anh.
Thấy Trần Hoài Kiêu đến, vẻ mặt viện trưởng Lý biến đổi lớn, bước vội đến đón tiếp: "Trần tổng, sao ngài đến đây?"
Mắt Trần Hoài Kiêu không thèm nhìn đến ông ta, vội vã đi đến bên Bạch Nhân.
Bạch Nhân vẫn đang giằng co với mấy người hộ lý, kiên cường che chở bà ngoại, không cho bọn họ tới gần.
Trong đó có một hộ lý nam bám lấy tay cô, muốn tách cô ra khỏi chiếc xe lăn.
Trần Hoài Kiêu cất bước đến, cầm lấy tay tên hộ lý, bẻ cong lại, chỉ nghe thấy một tiếng "răng rắc" giòn tan, cánh tay của tên hộ lý bị bẻ gãy thẳng.
Anh ta đau đến kêu la thảm thiết.
Mấy hộ lý nam ở xung quanh thấy thế đều lảo đảo lùi về sau.
Sắc mặt Trần Hoài Kiêu lạnh như băng, che chở Bạch Nhân sau lưng mình.
Bạch Nhân vẫn cố nén nước mắt, nhưng giờ phút này nhìn thấy bóng dáng cao ngất của Trần Hoài Kiêu, cô không kiềm chế được, ánh mắt đỏ quạch, bước đến nắm lấy ống tay áo vest hơi cứng cáp của anh.
Dù Trần Hoài Kiêu không thích Bạch Nhân thực dụng và toan tính, nhưng anh cũng biết bà ngoại là người thân duy nhất của cô, là nơi yếu đuối nhất trong trái tim cô.
Là cảm giác bất lực khi lúc này bà ngoại bị bắt nạt mà không thể bảo vệ được người quan trọng như thế...
Anh để mặc Bạch Nhân níu lấy mình, lúc này lại cam tâm tình nguyện đưa cho cô cọng rơm cứu mạng.
Viện trưởng Lý nhìn thấy Trần Hoài Kiêu che chở cho cô như vậy, sợ đến mức hồn lìa khỏi xác, vội vã bước đến nói với Trần Hoài Kiêu: "Trần tổng, tôi thực sự không biết ngài và cô Bạch quen biết nhau..."
Trần Hoài Kiêu chặn đứng lời giải thích của viện trưởng Lý, cặp môi mỏng khẽ mở ra, thản nhiên nói: "Viện trưởng Lý vịn vào mấy năm nay viện điều dưỡng làm ăn khá khẩm, kén chọn người nhập viện?"
Dù vẻ mặt thản nhiên nhưng lời nói lại vô cùng uy hiếp.
Sắc mặt của viện trưởng Lý biến đổi lớn: "Không không không, ngài hiểu lầm rồi, tôi thật sự không biết mà!"
Ông ta từng điều tra rõ ràng về Bạch Nhân, chỉ biết cô là con gái không được coi trọng trong nhà họ Tô, từ miền quê phía nam được đưa về Bắc Thành, có thể đưa đến viện điều dưỡng cao cấp này vẫn là nhờ có mặt mũi của Tô Diệp Thành.
Ai nghĩ được cô lại còn có liên quan đến Trần Hoài Kiêu.
"Mau mau mau." Viện trưởng Lý bảo hộ lý: "Mau đưa đưa hành lý của cụ Bạch về lại! Cẩn thận một chút, sứt mẻ gì sẽ tìm các người tính sổ."
"Không cần." Bạch Nhân giơ ngón tay lên, chỉ vào mẹ Trâu còn chưa hiểu sự tình gì ở trên thảm cỏ phía bên kia: "Kêu bà ta dọn đi đi, bà ngoại tôi phải ở trong căn phòng hướng núi trên lầu kia."
"Này..." Viện trưởng Lý lộ vẻ khó xử: "Chuyện này sợ không tốt lắm..."
Bạch Nhân kéo kéo cánh tay Trần Hoài Kiêu. Có chỗ dựa vững chắc, tự dưng cũng mạnh mẽ hẳn lên: "Bà ngoại tôi có thể dọn đi sao bà ta lại không thể. Viện trưởng Lý, là mặt mũi Trần Hoài Kiêu không bằng của Tô Diệp Thành sao?"
"Trần tổng, ngài xem..."
Trần Hoài Kiêu hời hợt liếc mắt nhìn ông ta một cái: "Thế nào, khó xử à?"
Viện trưởng Lý nhìn ra được từ trong ánh mắt của Trần Hoài Kiêu sự dung túng và chiều chuộng dành cho người phụ nữ này, chỉ sợ hôm nay bà cụ Trâu không dọn đi không được!
Ông ta thà đắc tội một trăm Tô Diệp Thành cũng không muốn đắc tội một Trần Hoài Kiêu!
Viện trưởng Lý không chút do dự, xoay người, đi đến trước mặt mẹ con Trâu Hồng Chi: "Bà Trâu, để nhóm hộ lý phụ bà mang hành lý xuống, bà ở căn phòng lúc trước của bà cụ Bạch đi!"
Trâu Hồng Chi nghe nói vậy, máu dồn lên não, mặt đỏ lên, nghiến răng nghiến lợi: "Cái gì, ông bảo mẹ tôi đổi phòng với bà ngoại cô ta! Ông điên rồi hả!"
Viện trưởng Lý không nói hai lời, lúc trước mạnh dạn bắt bà ngoại Bạch Nhân dọn đi thế nào thì bây giờ cũng làm như thế với mẹ Trâu, kêu mấy hộ lý khuân hành lý của bà ta xuống dưới.
Mẹ Trâu không quan tâm mặt mũi ngồi bệt xuống đất, khóc nháo, miệng gào thét kêu to: "Mau gọi con rể đến, mau gọi con rể đến đây đi!"
Tô An Ninh cũng tức giận đến mờ mắt, không cam tâm nhìn Bạch Nhân, giậm giậm chân, gọi cho ba cô ta, Tô Diệp Thành.
Điện thoại kết nối, Tô Diệp Thành nghe được sự tình, vội vội vàng vàng chạy đến, trên người đổ một tầng mồ hôi lạnh.
Đi vào viện điều dưỡng, mẹ Trâu nắm tay áo ông ta, muốn người con rể giỏi giang này làm chủ cho bà ta.
Nhưng, Tô Diệp Thành lại làm như không thấy bà ta, sải bước đi đến trước mặt Trần Hoài Kiêu, cúi đầu nhận lỗi với anh: "Mong Trần tổng người lớn rộng lượng, đừng chấp nhặt với bọn họ."
Mẹ Trâu nhìn thấy tình hình như vậy, chỉ vào Tô Diệp Thành chửi ầm lên: "Tô Diệp Thành, anh giỏi lắm. Anh chật vật đến hèn nhát rồi sao, người này nói trắng ra chính là con rể của anh, sao lại có lý lẽ ba vợ lại đi xin lỗi con rể, mọi người đến phân xử xem!"
Tô Diệp Thành mất mặt đến cùng cực, giận chó đánh mèo với Trâu Hồng Chi, quát: "Dẫn mẹ bà về phòng bệnh đi!"
Trâu Hồng Chi từ trợ lý riêng mà trèo lên, bình thường ở nhà đối với Tô Diệp Thành hoàn toàn cẩn thận, dịu dàng quấn quýt, sợ không khéo lại làm ông ta ghét bỏ.
Lúc này vì chuyện của mẹ, Tô Diệp Thành cũng đâm chán ghét bà ta, Trâu Hồng Chi sao dám nhiều lời, vội vàng kéo mẹ mình về phòng trên lầu một.
Ánh mắt Bạch Nhân lạnh lùng, nói: "Chờ một chút."
Giọng nói gay gắt của Tô An Ninh vang lên: "Mày còn muốn thế nào nữa!"
Bạch Nhân nở nụ cười: "Là bà ngoại cô bảo ở cùng viện điều dưỡng với bà tôi lại cản trở bà ta hồi phục thân thể. Nếu đã là vậy, hay là bà ta cũng dọn đi luôn thì tốt."
Sắc mặt Trâu Hồng Chi bỗng dưng trắng bệch.
Viện điều dưỡng tốt nhất Bắc Thành chính là chỗ ở vùng ngoại ô ngay dưới chân núi này. Bà ta phải mất bao nhiêu công sức mới tranh thủ được phòng trống ở đây, bây giờ sao có thể dọn đi được!
"Diệp Thành..." Trâu Hồng Chi lôi kéo tay áo ông ta.
Tô Diệp Thành cười ăn may, nói với Bạch Nhân: "Tiểu Nhân à, bà ngoại Trâu là người lớn trong nhà, con không thể bảo bà dọn đi được. Hơn nữa, tuổi bà cũng đã cao rồi, lúc này còn ngược xuôi vất vả, cơ thể cũng không chịu nổi."
"Bà ta không thể chạy ngược chạy xuôi, còn bà ngoại tôi thì có thể sao." Bạch Nhân quét mắt nhìn đến chiếc xe vận chuyển cách đó không xa: "Không phải viện trưởng Lý đều sắp xếp ổn thỏa cả rồi sao, đưa bà ấy đến viện điều dưỡng Khang Mậu đi."
Mặt Trầu Hồng Chi xám ngoét như tro tàn.
Viện điều dưỡng Khang Mậu so với nơi này mà nói, bất kể là điều kiện chữa bệnh hay khung cảnh xung quanh đều kém xa vạn dặm.
Tô Diệp Thành nói với Trần Hoài Kiêu: "Con rể à, đều là người một nhà, không cần thiết phải náo loạn đến như vậy..."
"Ai là con rể ông." Bạch Nhân lạnh lùng nói: "Mới nãy lúc bà ta đuổi bà ngoại tôi đi, không nghe nhắc đến là người một nhà."
Tô An Ninh quá sức tức giận, cãi lại: "Bạch Nhân, vừa mới nãy không nói nổi một tiếng, bây giờ Trần Hoài Kiêu đến mày đã cáo mượn oai hùm ngay tức khắc thế này..."
Bạch Nhân biết Tô An Ninh vẫn không buông được Trần Hoài Kiêu, trong đầu còn toan tính gây khó dễ.
Cô dứt khoát tựa vào người Trần Hoài Kiêu, thể hiện điệu bộ thân mật, nhướng mày nói: "Anh ấy là chồng tôi, mắc gì tôi không được cáo mượn oai hùm. Lúc trước nếu cô không ép tôi thay tôi liên hôn, bây giờ người cáo mượn oai hùm lại chính là cô rồi, tức không?"
Tô An Ninh giận đến hàm răng tê dại, hận không thể ăn tươi nuốt sống Bạch Nhân.
Nhưng hôm nay Trần Hoài Kiêu đứng bên cạnh nó, thể hiện thái độ bảo vệ vợ, bản thân cô và mẹ cũng không tranh được gì tốt lành.
Rốt cuộc, mẹ Trâu vẫn phải ngồi trên xe chuyên chở, trong lòng ngập tràn oán giận với Tô Diệp Thành, hùng hổ mắng chửi mà đi đến viện điều dưỡng Khang Mậu.
Sắc mặt Trâu Hồng Chi khó coi, Tô An Ninh lại giận đến ngất đi.
Tô Diệp Thành vô cùng không thoải mái, thời điểm rời khỏi viện điều dưỡng, ông quay đầu liếc mắt nhìn Bạch Nhân một cái.
Tình cảnh gia đình gà bay chó sủa lại làm ông ta nhớ đến mẹ ruột của Bạch Nhân.
Khí chất của mẹ Bạch Nhân tao nhã, so với phong cách chợ búa của Trâu Hồng Chi tạo thành một sự tương phản rõ nét không gì sánh nổi.
Trước kia ông ta từng bước... rốt cuộc là đi sai đường.
Hối tiếc không kịp, cũng không thể quay lại.
*
Phòng hướng núi rộng rãi sáng sủa, Bạch Nhân vén bức rèm màu trắng lên, xuyên qua cửa sổ có thể nhìn thấy dãy núi xanh ngát ở đàng xa xa.
Phòng có thể thấy núi ở viện điều dưỡng không nhiều, căn phòng này lại còn là căn có tầm nhìn tốt nhất.
Dĩ nhiên chi phí cũng sẽ tăng lên.
Trong lòng Bạch Nhân hạ quyết tâm, nhất định phải liều mạng kiếm tiền, muốn cho bà ngoại trải qua tuổi già thoải mái một chút.
"Bà ngoại, bà xem ngọn núi bên kia, trên đỉnh còn có tuyết nữa."
"Bà ngoại, bà ăn hoa quả không? Con gọt cho bà."
Bà ngoại không phản ứng lại Bạch Nhân, lại nhìn chăm chăm vào Trần Hoài Kiêu đứng cạnh cửa, cười hiền lành: "Tiểu Hoài, tiểu Hoài đã lớn thế này sao, mau đến đây cho bà nhìn."
Bạch Nhân không ngờ bà vẫn có thể nhớ rõ Trần Hoài Kiêu, lại muốn gọi Trần Hoài Kiêu, người không thích thân cận người khác, đến gần. Cô đang định mở miệng ngăn cản, không ngờ Trần Hoài Kiêu đã đi đến, kiên nhẫn nắm lấy bàn tay nhăn nheo trổ đầy đồi mồi của bà, giọng nói cực kỳ ôn hòa: "Bà ngoại."
"Bà nhớ rõ hồi đó tiểu Bạch nhà chúng ta ấy, ngày nào cũng mong anh Hoài của nó đến."
"Nào có!" Bạch Nhân vội cãi lại: "Bà ngoại, trí nhớ của bà không phải không tốt sao, chắc chắn là nhớ lầm rồi!"
"Còn không phải sao!" Bà ngoại mỉm cười hiền lành: "Còn hơn nửa năm mới đến sinh nhật con, con bé đã ra ngoài khu du lịch bán đồ thêu, kiếm tiền mua quà cho con..."
Trần Hoài Kiêu nở nụ cười: "Con thật không biết cô ấy đối với con còn có tấm lòng này."
Bạch Nhân không chặn được miệng bà ngoại, đơn giản tương kế tựu kế, đi đến ôm lấy anh: "Ừ, cũng phải, em lúc đó mà không có phần lòng thành này, hôm nay anh Hoài cũng không xót em như vậy nhỉ, lễ trao giải dự một nửa đã vội vã chạy đến ra mặt cho em."
Trần Hoài Kiêu rút cánh tay từ trong lòng cô ra, biểu cảm thản nhiên: "Không còn sớm, đi thôi."
Bạch Nhân biết Trần Hoài Kiêu ghét điều gì nhất, nhưng cô càng muốn chọc đến chỗ hiểm của anh.
Chân tình che giấu kỹ càng, lại khoác lên chiếc mặt nạ giả dối, đây là cách duy nhất để cô bảo vệ bản thân.
Người thật lòng sẽ luôn thua cuộc.
...
Buổi tối, Bạch Nhân nằm thẳng cẳng trên sô pha, chiếc điện thoại trên sô pha rung lên, là Tôn Lê Lê gửi tin cho cô_______
"Lão Trần nhà cậu lên hot search."
"Cái gì mà lão Trần nhà cậu, khó nghe quá đi!" Bạch Nhân ghét bỏ mà sửa lại: "Giống như vợ chồng."
"Được rồi, ngài Kiêu nhà cậu, lên hot search! Xem nhanh đi!"
Bạch Nhân biếng nhác mở hot search, quả nhiên, tin đứng thứ nhất là______
# Đêm trao giải, Trần Hoài Kiêu bỏ đi giữa chừng#
Bạch Nhân đang nghi hoặc, dù sao cũng chỉ là một buổi lễ trao giải thôi, có nửa đường bỏ đi, cũng không có gì lớn lao lắm.
Nhưng vào xem nội dung, Bạch Nhân đã rõ nguyên nhân.
Đêm trao giải vốn sắp xếp Trần Hoài Kiêu trao giải cho ngôi sao nữ hàng đầu Mạnh Thiển Thiển.
Đối với Mạnh Thiển Thiển mà nói, được Trần Hoài Kiêu đích thân trao giải dĩ nhiên là vinh quang hàng đầu, còn có thể chụp ảnh cùng, làm quen.
Rốt cuộc anh lại bỏ đi giữa chừng, ban tổ chức chỉ có thể vội vàng tìm người khác đến trao giải cho cô ta, mặt mũi của Mạnh Thiển Thiển cũng không giữ được.
Cô ta cũng xem như ngôi sao giải trí ăn khách hàng đầu, vừa có nhan sắc lại có thực lực, giới đầu tư cũng vô cùng ưu ái cô ta, tình cờ hình tượng thiết lập cô gái nhỏ bướng bỉnh cũng làm cho cô ta thu được không ít fan hâm mộ.
Vì vậy, hôm nay Trần Hoài Kiêu bỏ đi giữa chừng, làm cho fan hâm mộ của Mạnh Thiển Thiển bùng bổ, lôi thẳng chủ đề lên đầu hot search_______
"Thương Thiển Thiển quá."
"Trần Hoài Kiêu thật sự quá kiêu ngạo."
"Đúng vậy, cứ vậy mà vứt Thiển Thiển nhà chúng ta lại."
"Có lẽ này là sức mạnh của đại gia đi, ngôi sao bị Trần Hoài Kiêu vứt bỏ cũng không phải mỗi Thiển Thiển."
"Có bản lĩnh thì anh ta đừng có dựa vào nghệ sĩ mà kiếm tiền. Ăn trên xương máu của người ta rồi lại không tôn trọng người ta."
...
Mặc dù Trần Hoài Kiêu không phải là người trong giới giải trí, nhưng độ nổi tiếng của anh lại không thấp hơn nhóm ngôi sao ăn khách.
Bởi vậy bên dưới chủ đề, fan hâm mộ của hai bên đấm nhau túi bụi.
Bạch Nhân nhìn thấy những bình luận này, trong lòng dâng lên vài phần áy náy.
Cô cũng biết chắc chắn Tràn Hoài Kiêu có việc rất quan trọng, nhưng vẫn gọi anh đến.
Việc tùy tiện bỏ đi khỏi lễ trao giải tạo ra ảnh hưởng lớn như vậy, không chừng trong lòng Trần Hoài Kiêu trách cứ cô nhiều cỡ nào.
Bạch Nhân ra khỏi phòng, đến phòng làm việc của Trần Hoài Kiêu, nhìn vào trong thăm dò.
Phòng làm việc trống không, anh không ở đó.
Cô lại vòng về phòng, anh cũng không có trong phòng ngủ.
"Hey?"
Người hẳn là phải ở nhà.
Bạch Nhân đến lầu một, rốt cuộc tìm được anh trong phòng tập thể hình sau vườn hoa.
Trong phòng tập thể hình tràn ngập ánh sáng, anh cởi trần nửa người, đang móc người trên thiết bị, nằm trên khung đỡ, tập cơ bụng.
Làn da anh rất trắng, cơ thể vô cùng cân đối đẹp đẽ, dáng người thật sự như móc treo quần áo. Cởϊ qυầи áo ra, dáng dấp cũng có thể làm người nhìn phun trào máu huyết.
Bạch Nhân đi đến trước mặt Trần Hoài Kiêu, nhìn thấy anh đang trong tư thế treo người, nửa ngồi nửa nằm, làn da mướt mồ hôi, đọng lại từng giọt từng giọt chảy trên những múi cơ rõ ràng.
Không biết Trần Hoài Kiêu đã tập luyện bao lâu, ngay cả hít thở cũng không chút loạn nhịp.
"Trần Hoài Kiêu, anh tập xong chưa?"
Trần Hoài Kiêu đã quen thuộc bài của cô gái này, "Có việc cần thì anh Hoài, không có việc thì Trần Hoài Kiêu", mặt không đổi sắc nói: "Sao vậy, chờ không nổi?"
"Không phải cái đó!" Bạch Nhân kiềm chế tính tình, nói: "Không phải là em gây phiền phức cho anh chứ."
"Em lại làm gì?"
"Trên mạng đó, anh không thấy sao?"
"Trên mạng làm sao."
Bạch Nhân nhìn thấy biểu cảm bình thản không gợn sóng của Trần Hoài Kiêu, cảm giác như trên mạng mắng anh đến gió tanh mưa máu anh cũng chẳng hay biết gì!
Vậy mà cô còn muốn chuộc tội với anh hoặc ai ủi vài câu.
Chỉ là dựa vào kiểu của Trần Hoài Kiêu, cơ bản anh cũng không cần quan tâm người khác nhìn về anh như thế nào.
Như lời anh nói, anh là người làm ăn, không phải ngôi sao.
Cho nên dư luận tốt hay xấu cũng không ảnh hưởng đến việc anh kiếm tiền.
Anh hẳn là sẽ không quan tâm đến việc này.
Trong lòng Bạch Nhân trăm biến vạn hóa, không biết nên xin lỗi hay là nên im lặng.
Trần Hoài Kiêu nhìn thấy vẻ mặt cô bối rối, không để ý đến cô, tiếp tục tập cơ bụng.
"Trần Hoài Kiêu, anh dừng chút đã."
Trần Hoài Kiêu dừng lại, treo người lên, vẻ mặt hơi không kiên nhẫn: "Lại sao nữa?"
"Không có gì." Bạch Nhân chậm rãi bước đến, nhẹ nhàng hôn lên gương mặt đang treo ngược của anh: "Lại đây hôn ông xã một chút."
Trần Hoài Kiêu cảm nhận được cái hôn của cô gái nhẹ như con bướm khẽ chạm vào khóe môi anh, rất nhẹ, nhưng hương vị lưu lại dài lâu.
"Một miệng đầy mồ hôi, mặn không?"
Bạch Nhân liếm liếm môi dưới, thật đúng vậy!
"Xì xì xì!" Cô vội vã dùng tay áo lau miệng, xoay người rời đi.
Khóe miệng Trần Hoài Kiêu vẫn treo lên, ý cười lại không còn lạnh lẽo.
Xe vận chuyển đặc biệt của viện điều dưỡng đã dừng bên vệ đường, chờ đưa bà ngoại đến viện điều dưỡng Khang Mậu có điều kiện kém hơn.
Bà ngoại nhìn bọn hỏi, mù mờ hỏi Bạch Nhân: "Hành lý của ai thế? Có phải cụ Hồ ở bên cạnh phải đi không."
Cổ họng Bạch Nhân như nghẹn một khối chì, cô lắc lắc đầu, một câu cũng nói không nên lời.
Trần Hoài Kiêu hỏi cô địa chỉ, nhưng Bạch Nhân không biết rõ rốt cuộc anh có đến hay không, dù sao cũng chỉ là hôn nhân plastic, giải quyết nhu cầu.
Mẹ Trâu đang ở cùng với Trâu Hồng Chi và Tô An Ninh, hào hứng đắc chí đi ra khỏi tòa nhà, đến bãi cỏ phơi nắng.
Nhìn thấy Bạch Nhân còn đứng trơ ra đấy, bà ta mặt lạnh không hề cười: "Sao thế này, bọn họ còn chưa bị dọn đi à?"
Trâu Hồng Chi đi tìm viện trưởng Lý ngay lập tức, bất mãn nói: "Viện trưởng Lý, hiệu suất làm việc của mọi người thấp quá vậy, sao còn chưa tống người đi nữa."
Viện trưởng Lý cũng bất đắc dĩ, hạ giọng nói: "Cô Bạch không muốn bà ngoại cô ấy chuyển viện."
Trâu Hồng Chi gây sự nói: "Mẹ tôi đến chỗ viện điều dưỡng các người là để an dưỡng cơ thể. Bây giờ ở đây gặp phải người mà bà ấy không muốn gặp, tâm trạng bị ảnh hưởng, thân thể làm sao khỏe lên được?"
"Cũng phải." Viện trưởng Lý xoa xoa trán: "Ở viện điều dưỡng chúng tôi đến nay chỉ có đón người vào chứ chưa từng có tiền lệ đuổi người, chuyện này cũng khó mà mở miệng."
Tô An Ninh lạnh giọng, nói: "Lúc trước bà ngoại cô ta nhập viện, cũng nhờ quan hệ nhà họ Tô chúng tôi. Không có ba tôi, bà ta có thể vào ở viện điều dưỡng cao cấp thế này sao. Bây giờ bà ngoại tôi không thích bọn họ, bảo bọn họ dọn đi cũng là hợp tình hợp lý, sao lại khó mở miệng."
Mẹ Trâu kéo dài giọng, dở dở ương ương nói: "Xem ra lời con rể tôi không có tác dụng, không đủ sức nặng với viện trưởng Lý."
"Không không không, không phải. Viện điều dưỡng lão chúng tôi vẫn có hợp tác với Tô tổng. Bản thân tôi vẫn vô cùng kính trọng ông ấy." Viện trưởng Lý nói liên hồi: "Tôi sẽ để cho bọn họ dọn đi."
Nói xong, ông ta đưa mắt nhìn cấp dưới.
Mấy người hộ lý nam đi đến trước mặt Bạch Nhân, nói: "Cô Bạch, phòng bên viện điều dưỡng Khang Mậu đã chuẩn bị xong, mời cô lên xe."
Nói xong, bọn họ chuẩn bị khiêng xe lăn bà ngoại lên.
"Trên đời này làm gì có lý lẽ như vậy." Bạch Nhân vội vàng bảo vệ bà ngoại, dùng sức đẩy bọn họ ra: "Các người còn vậy, tôi gọi cảnh sát!"
Đúng lúc này, một chiếc Maybach màu đen sáng bóng lao vào trong viện dưỡng lão.
Một cú thắng xe ngoạn mục, chiếc Maybach dừng lại ngay trước mặt Bạch Nhân.
Trần Hoài Kiêu bước ra, trên người khoác một bộ vest đen sặc mùi cấm dục. Chiếc áo sơ mi bên trong vẫn cài đến tận nút trên cùng, khí chất đứng đắn, biểu cảm lạnh nhạt.
Cửa xe bị anh dùng lực mạnh mà dập lại, động tác mang theo vài phần tức giận rõ rệt.
Phía sau có hai người đàn ông mặc vest đi theo, một trong số đó là trợ lý Thẩm Bân của anh.
Thấy Trần Hoài Kiêu đến, vẻ mặt viện trưởng Lý biến đổi lớn, bước vội đến đón tiếp: "Trần tổng, sao ngài đến đây?"
Mắt Trần Hoài Kiêu không thèm nhìn đến ông ta, vội vã đi đến bên Bạch Nhân.
Bạch Nhân vẫn đang giằng co với mấy người hộ lý, kiên cường che chở bà ngoại, không cho bọn họ tới gần.
Trong đó có một hộ lý nam bám lấy tay cô, muốn tách cô ra khỏi chiếc xe lăn.
Trần Hoài Kiêu cất bước đến, cầm lấy tay tên hộ lý, bẻ cong lại, chỉ nghe thấy một tiếng "răng rắc" giòn tan, cánh tay của tên hộ lý bị bẻ gãy thẳng.
Anh ta đau đến kêu la thảm thiết.
Mấy hộ lý nam ở xung quanh thấy thế đều lảo đảo lùi về sau.
Sắc mặt Trần Hoài Kiêu lạnh như băng, che chở Bạch Nhân sau lưng mình.
Bạch Nhân vẫn cố nén nước mắt, nhưng giờ phút này nhìn thấy bóng dáng cao ngất của Trần Hoài Kiêu, cô không kiềm chế được, ánh mắt đỏ quạch, bước đến nắm lấy ống tay áo vest hơi cứng cáp của anh.
Dù Trần Hoài Kiêu không thích Bạch Nhân thực dụng và toan tính, nhưng anh cũng biết bà ngoại là người thân duy nhất của cô, là nơi yếu đuối nhất trong trái tim cô.
Là cảm giác bất lực khi lúc này bà ngoại bị bắt nạt mà không thể bảo vệ được người quan trọng như thế...
Anh để mặc Bạch Nhân níu lấy mình, lúc này lại cam tâm tình nguyện đưa cho cô cọng rơm cứu mạng.
Viện trưởng Lý nhìn thấy Trần Hoài Kiêu che chở cho cô như vậy, sợ đến mức hồn lìa khỏi xác, vội vã bước đến nói với Trần Hoài Kiêu: "Trần tổng, tôi thực sự không biết ngài và cô Bạch quen biết nhau..."
Trần Hoài Kiêu chặn đứng lời giải thích của viện trưởng Lý, cặp môi mỏng khẽ mở ra, thản nhiên nói: "Viện trưởng Lý vịn vào mấy năm nay viện điều dưỡng làm ăn khá khẩm, kén chọn người nhập viện?"
Dù vẻ mặt thản nhiên nhưng lời nói lại vô cùng uy hiếp.
Sắc mặt của viện trưởng Lý biến đổi lớn: "Không không không, ngài hiểu lầm rồi, tôi thật sự không biết mà!"
Ông ta từng điều tra rõ ràng về Bạch Nhân, chỉ biết cô là con gái không được coi trọng trong nhà họ Tô, từ miền quê phía nam được đưa về Bắc Thành, có thể đưa đến viện điều dưỡng cao cấp này vẫn là nhờ có mặt mũi của Tô Diệp Thành.
Ai nghĩ được cô lại còn có liên quan đến Trần Hoài Kiêu.
"Mau mau mau." Viện trưởng Lý bảo hộ lý: "Mau đưa đưa hành lý của cụ Bạch về lại! Cẩn thận một chút, sứt mẻ gì sẽ tìm các người tính sổ."
"Không cần." Bạch Nhân giơ ngón tay lên, chỉ vào mẹ Trâu còn chưa hiểu sự tình gì ở trên thảm cỏ phía bên kia: "Kêu bà ta dọn đi đi, bà ngoại tôi phải ở trong căn phòng hướng núi trên lầu kia."
"Này..." Viện trưởng Lý lộ vẻ khó xử: "Chuyện này sợ không tốt lắm..."
Bạch Nhân kéo kéo cánh tay Trần Hoài Kiêu. Có chỗ dựa vững chắc, tự dưng cũng mạnh mẽ hẳn lên: "Bà ngoại tôi có thể dọn đi sao bà ta lại không thể. Viện trưởng Lý, là mặt mũi Trần Hoài Kiêu không bằng của Tô Diệp Thành sao?"
"Trần tổng, ngài xem..."
Trần Hoài Kiêu hời hợt liếc mắt nhìn ông ta một cái: "Thế nào, khó xử à?"
Viện trưởng Lý nhìn ra được từ trong ánh mắt của Trần Hoài Kiêu sự dung túng và chiều chuộng dành cho người phụ nữ này, chỉ sợ hôm nay bà cụ Trâu không dọn đi không được!
Ông ta thà đắc tội một trăm Tô Diệp Thành cũng không muốn đắc tội một Trần Hoài Kiêu!
Viện trưởng Lý không chút do dự, xoay người, đi đến trước mặt mẹ con Trâu Hồng Chi: "Bà Trâu, để nhóm hộ lý phụ bà mang hành lý xuống, bà ở căn phòng lúc trước của bà cụ Bạch đi!"
Trâu Hồng Chi nghe nói vậy, máu dồn lên não, mặt đỏ lên, nghiến răng nghiến lợi: "Cái gì, ông bảo mẹ tôi đổi phòng với bà ngoại cô ta! Ông điên rồi hả!"
Viện trưởng Lý không nói hai lời, lúc trước mạnh dạn bắt bà ngoại Bạch Nhân dọn đi thế nào thì bây giờ cũng làm như thế với mẹ Trâu, kêu mấy hộ lý khuân hành lý của bà ta xuống dưới.
Mẹ Trâu không quan tâm mặt mũi ngồi bệt xuống đất, khóc nháo, miệng gào thét kêu to: "Mau gọi con rể đến, mau gọi con rể đến đây đi!"
Tô An Ninh cũng tức giận đến mờ mắt, không cam tâm nhìn Bạch Nhân, giậm giậm chân, gọi cho ba cô ta, Tô Diệp Thành.
Điện thoại kết nối, Tô Diệp Thành nghe được sự tình, vội vội vàng vàng chạy đến, trên người đổ một tầng mồ hôi lạnh.
Đi vào viện điều dưỡng, mẹ Trâu nắm tay áo ông ta, muốn người con rể giỏi giang này làm chủ cho bà ta.
Nhưng, Tô Diệp Thành lại làm như không thấy bà ta, sải bước đi đến trước mặt Trần Hoài Kiêu, cúi đầu nhận lỗi với anh: "Mong Trần tổng người lớn rộng lượng, đừng chấp nhặt với bọn họ."
Mẹ Trâu nhìn thấy tình hình như vậy, chỉ vào Tô Diệp Thành chửi ầm lên: "Tô Diệp Thành, anh giỏi lắm. Anh chật vật đến hèn nhát rồi sao, người này nói trắng ra chính là con rể của anh, sao lại có lý lẽ ba vợ lại đi xin lỗi con rể, mọi người đến phân xử xem!"
Tô Diệp Thành mất mặt đến cùng cực, giận chó đánh mèo với Trâu Hồng Chi, quát: "Dẫn mẹ bà về phòng bệnh đi!"
Trâu Hồng Chi từ trợ lý riêng mà trèo lên, bình thường ở nhà đối với Tô Diệp Thành hoàn toàn cẩn thận, dịu dàng quấn quýt, sợ không khéo lại làm ông ta ghét bỏ.
Lúc này vì chuyện của mẹ, Tô Diệp Thành cũng đâm chán ghét bà ta, Trâu Hồng Chi sao dám nhiều lời, vội vàng kéo mẹ mình về phòng trên lầu một.
Ánh mắt Bạch Nhân lạnh lùng, nói: "Chờ một chút."
Giọng nói gay gắt của Tô An Ninh vang lên: "Mày còn muốn thế nào nữa!"
Bạch Nhân nở nụ cười: "Là bà ngoại cô bảo ở cùng viện điều dưỡng với bà tôi lại cản trở bà ta hồi phục thân thể. Nếu đã là vậy, hay là bà ta cũng dọn đi luôn thì tốt."
Sắc mặt Trâu Hồng Chi bỗng dưng trắng bệch.
Viện điều dưỡng tốt nhất Bắc Thành chính là chỗ ở vùng ngoại ô ngay dưới chân núi này. Bà ta phải mất bao nhiêu công sức mới tranh thủ được phòng trống ở đây, bây giờ sao có thể dọn đi được!
"Diệp Thành..." Trâu Hồng Chi lôi kéo tay áo ông ta.
Tô Diệp Thành cười ăn may, nói với Bạch Nhân: "Tiểu Nhân à, bà ngoại Trâu là người lớn trong nhà, con không thể bảo bà dọn đi được. Hơn nữa, tuổi bà cũng đã cao rồi, lúc này còn ngược xuôi vất vả, cơ thể cũng không chịu nổi."
"Bà ta không thể chạy ngược chạy xuôi, còn bà ngoại tôi thì có thể sao." Bạch Nhân quét mắt nhìn đến chiếc xe vận chuyển cách đó không xa: "Không phải viện trưởng Lý đều sắp xếp ổn thỏa cả rồi sao, đưa bà ấy đến viện điều dưỡng Khang Mậu đi."
Mặt Trầu Hồng Chi xám ngoét như tro tàn.
Viện điều dưỡng Khang Mậu so với nơi này mà nói, bất kể là điều kiện chữa bệnh hay khung cảnh xung quanh đều kém xa vạn dặm.
Tô Diệp Thành nói với Trần Hoài Kiêu: "Con rể à, đều là người một nhà, không cần thiết phải náo loạn đến như vậy..."
"Ai là con rể ông." Bạch Nhân lạnh lùng nói: "Mới nãy lúc bà ta đuổi bà ngoại tôi đi, không nghe nhắc đến là người một nhà."
Tô An Ninh quá sức tức giận, cãi lại: "Bạch Nhân, vừa mới nãy không nói nổi một tiếng, bây giờ Trần Hoài Kiêu đến mày đã cáo mượn oai hùm ngay tức khắc thế này..."
Bạch Nhân biết Tô An Ninh vẫn không buông được Trần Hoài Kiêu, trong đầu còn toan tính gây khó dễ.
Cô dứt khoát tựa vào người Trần Hoài Kiêu, thể hiện điệu bộ thân mật, nhướng mày nói: "Anh ấy là chồng tôi, mắc gì tôi không được cáo mượn oai hùm. Lúc trước nếu cô không ép tôi thay tôi liên hôn, bây giờ người cáo mượn oai hùm lại chính là cô rồi, tức không?"
Tô An Ninh giận đến hàm răng tê dại, hận không thể ăn tươi nuốt sống Bạch Nhân.
Nhưng hôm nay Trần Hoài Kiêu đứng bên cạnh nó, thể hiện thái độ bảo vệ vợ, bản thân cô và mẹ cũng không tranh được gì tốt lành.
Rốt cuộc, mẹ Trâu vẫn phải ngồi trên xe chuyên chở, trong lòng ngập tràn oán giận với Tô Diệp Thành, hùng hổ mắng chửi mà đi đến viện điều dưỡng Khang Mậu.
Sắc mặt Trâu Hồng Chi khó coi, Tô An Ninh lại giận đến ngất đi.
Tô Diệp Thành vô cùng không thoải mái, thời điểm rời khỏi viện điều dưỡng, ông quay đầu liếc mắt nhìn Bạch Nhân một cái.
Tình cảnh gia đình gà bay chó sủa lại làm ông ta nhớ đến mẹ ruột của Bạch Nhân.
Khí chất của mẹ Bạch Nhân tao nhã, so với phong cách chợ búa của Trâu Hồng Chi tạo thành một sự tương phản rõ nét không gì sánh nổi.
Trước kia ông ta từng bước... rốt cuộc là đi sai đường.
Hối tiếc không kịp, cũng không thể quay lại.
*
Phòng hướng núi rộng rãi sáng sủa, Bạch Nhân vén bức rèm màu trắng lên, xuyên qua cửa sổ có thể nhìn thấy dãy núi xanh ngát ở đàng xa xa.
Phòng có thể thấy núi ở viện điều dưỡng không nhiều, căn phòng này lại còn là căn có tầm nhìn tốt nhất.
Dĩ nhiên chi phí cũng sẽ tăng lên.
Trong lòng Bạch Nhân hạ quyết tâm, nhất định phải liều mạng kiếm tiền, muốn cho bà ngoại trải qua tuổi già thoải mái một chút.
"Bà ngoại, bà xem ngọn núi bên kia, trên đỉnh còn có tuyết nữa."
"Bà ngoại, bà ăn hoa quả không? Con gọt cho bà."
Bà ngoại không phản ứng lại Bạch Nhân, lại nhìn chăm chăm vào Trần Hoài Kiêu đứng cạnh cửa, cười hiền lành: "Tiểu Hoài, tiểu Hoài đã lớn thế này sao, mau đến đây cho bà nhìn."
Bạch Nhân không ngờ bà vẫn có thể nhớ rõ Trần Hoài Kiêu, lại muốn gọi Trần Hoài Kiêu, người không thích thân cận người khác, đến gần. Cô đang định mở miệng ngăn cản, không ngờ Trần Hoài Kiêu đã đi đến, kiên nhẫn nắm lấy bàn tay nhăn nheo trổ đầy đồi mồi của bà, giọng nói cực kỳ ôn hòa: "Bà ngoại."
"Bà nhớ rõ hồi đó tiểu Bạch nhà chúng ta ấy, ngày nào cũng mong anh Hoài của nó đến."
"Nào có!" Bạch Nhân vội cãi lại: "Bà ngoại, trí nhớ của bà không phải không tốt sao, chắc chắn là nhớ lầm rồi!"
"Còn không phải sao!" Bà ngoại mỉm cười hiền lành: "Còn hơn nửa năm mới đến sinh nhật con, con bé đã ra ngoài khu du lịch bán đồ thêu, kiếm tiền mua quà cho con..."
Trần Hoài Kiêu nở nụ cười: "Con thật không biết cô ấy đối với con còn có tấm lòng này."
Bạch Nhân không chặn được miệng bà ngoại, đơn giản tương kế tựu kế, đi đến ôm lấy anh: "Ừ, cũng phải, em lúc đó mà không có phần lòng thành này, hôm nay anh Hoài cũng không xót em như vậy nhỉ, lễ trao giải dự một nửa đã vội vã chạy đến ra mặt cho em."
Trần Hoài Kiêu rút cánh tay từ trong lòng cô ra, biểu cảm thản nhiên: "Không còn sớm, đi thôi."
Bạch Nhân biết Trần Hoài Kiêu ghét điều gì nhất, nhưng cô càng muốn chọc đến chỗ hiểm của anh.
Chân tình che giấu kỹ càng, lại khoác lên chiếc mặt nạ giả dối, đây là cách duy nhất để cô bảo vệ bản thân.
Người thật lòng sẽ luôn thua cuộc.
...
Buổi tối, Bạch Nhân nằm thẳng cẳng trên sô pha, chiếc điện thoại trên sô pha rung lên, là Tôn Lê Lê gửi tin cho cô_______
"Lão Trần nhà cậu lên hot search."
"Cái gì mà lão Trần nhà cậu, khó nghe quá đi!" Bạch Nhân ghét bỏ mà sửa lại: "Giống như vợ chồng."
"Được rồi, ngài Kiêu nhà cậu, lên hot search! Xem nhanh đi!"
Bạch Nhân biếng nhác mở hot search, quả nhiên, tin đứng thứ nhất là______
# Đêm trao giải, Trần Hoài Kiêu bỏ đi giữa chừng#
Bạch Nhân đang nghi hoặc, dù sao cũng chỉ là một buổi lễ trao giải thôi, có nửa đường bỏ đi, cũng không có gì lớn lao lắm.
Nhưng vào xem nội dung, Bạch Nhân đã rõ nguyên nhân.
Đêm trao giải vốn sắp xếp Trần Hoài Kiêu trao giải cho ngôi sao nữ hàng đầu Mạnh Thiển Thiển.
Đối với Mạnh Thiển Thiển mà nói, được Trần Hoài Kiêu đích thân trao giải dĩ nhiên là vinh quang hàng đầu, còn có thể chụp ảnh cùng, làm quen.
Rốt cuộc anh lại bỏ đi giữa chừng, ban tổ chức chỉ có thể vội vàng tìm người khác đến trao giải cho cô ta, mặt mũi của Mạnh Thiển Thiển cũng không giữ được.
Cô ta cũng xem như ngôi sao giải trí ăn khách hàng đầu, vừa có nhan sắc lại có thực lực, giới đầu tư cũng vô cùng ưu ái cô ta, tình cờ hình tượng thiết lập cô gái nhỏ bướng bỉnh cũng làm cho cô ta thu được không ít fan hâm mộ.
Vì vậy, hôm nay Trần Hoài Kiêu bỏ đi giữa chừng, làm cho fan hâm mộ của Mạnh Thiển Thiển bùng bổ, lôi thẳng chủ đề lên đầu hot search_______
"Thương Thiển Thiển quá."
"Trần Hoài Kiêu thật sự quá kiêu ngạo."
"Đúng vậy, cứ vậy mà vứt Thiển Thiển nhà chúng ta lại."
"Có lẽ này là sức mạnh của đại gia đi, ngôi sao bị Trần Hoài Kiêu vứt bỏ cũng không phải mỗi Thiển Thiển."
"Có bản lĩnh thì anh ta đừng có dựa vào nghệ sĩ mà kiếm tiền. Ăn trên xương máu của người ta rồi lại không tôn trọng người ta."
...
Mặc dù Trần Hoài Kiêu không phải là người trong giới giải trí, nhưng độ nổi tiếng của anh lại không thấp hơn nhóm ngôi sao ăn khách.
Bởi vậy bên dưới chủ đề, fan hâm mộ của hai bên đấm nhau túi bụi.
Bạch Nhân nhìn thấy những bình luận này, trong lòng dâng lên vài phần áy náy.
Cô cũng biết chắc chắn Tràn Hoài Kiêu có việc rất quan trọng, nhưng vẫn gọi anh đến.
Việc tùy tiện bỏ đi khỏi lễ trao giải tạo ra ảnh hưởng lớn như vậy, không chừng trong lòng Trần Hoài Kiêu trách cứ cô nhiều cỡ nào.
Bạch Nhân ra khỏi phòng, đến phòng làm việc của Trần Hoài Kiêu, nhìn vào trong thăm dò.
Phòng làm việc trống không, anh không ở đó.
Cô lại vòng về phòng, anh cũng không có trong phòng ngủ.
"Hey?"
Người hẳn là phải ở nhà.
Bạch Nhân đến lầu một, rốt cuộc tìm được anh trong phòng tập thể hình sau vườn hoa.
Trong phòng tập thể hình tràn ngập ánh sáng, anh cởi trần nửa người, đang móc người trên thiết bị, nằm trên khung đỡ, tập cơ bụng.
Làn da anh rất trắng, cơ thể vô cùng cân đối đẹp đẽ, dáng người thật sự như móc treo quần áo. Cởϊ qυầи áo ra, dáng dấp cũng có thể làm người nhìn phun trào máu huyết.
Bạch Nhân đi đến trước mặt Trần Hoài Kiêu, nhìn thấy anh đang trong tư thế treo người, nửa ngồi nửa nằm, làn da mướt mồ hôi, đọng lại từng giọt từng giọt chảy trên những múi cơ rõ ràng.
Không biết Trần Hoài Kiêu đã tập luyện bao lâu, ngay cả hít thở cũng không chút loạn nhịp.
"Trần Hoài Kiêu, anh tập xong chưa?"
Trần Hoài Kiêu đã quen thuộc bài của cô gái này, "Có việc cần thì anh Hoài, không có việc thì Trần Hoài Kiêu", mặt không đổi sắc nói: "Sao vậy, chờ không nổi?"
"Không phải cái đó!" Bạch Nhân kiềm chế tính tình, nói: "Không phải là em gây phiền phức cho anh chứ."
"Em lại làm gì?"
"Trên mạng đó, anh không thấy sao?"
"Trên mạng làm sao."
Bạch Nhân nhìn thấy biểu cảm bình thản không gợn sóng của Trần Hoài Kiêu, cảm giác như trên mạng mắng anh đến gió tanh mưa máu anh cũng chẳng hay biết gì!
Vậy mà cô còn muốn chuộc tội với anh hoặc ai ủi vài câu.
Chỉ là dựa vào kiểu của Trần Hoài Kiêu, cơ bản anh cũng không cần quan tâm người khác nhìn về anh như thế nào.
Như lời anh nói, anh là người làm ăn, không phải ngôi sao.
Cho nên dư luận tốt hay xấu cũng không ảnh hưởng đến việc anh kiếm tiền.
Anh hẳn là sẽ không quan tâm đến việc này.
Trong lòng Bạch Nhân trăm biến vạn hóa, không biết nên xin lỗi hay là nên im lặng.
Trần Hoài Kiêu nhìn thấy vẻ mặt cô bối rối, không để ý đến cô, tiếp tục tập cơ bụng.
"Trần Hoài Kiêu, anh dừng chút đã."
Trần Hoài Kiêu dừng lại, treo người lên, vẻ mặt hơi không kiên nhẫn: "Lại sao nữa?"
"Không có gì." Bạch Nhân chậm rãi bước đến, nhẹ nhàng hôn lên gương mặt đang treo ngược của anh: "Lại đây hôn ông xã một chút."
Trần Hoài Kiêu cảm nhận được cái hôn của cô gái nhẹ như con bướm khẽ chạm vào khóe môi anh, rất nhẹ, nhưng hương vị lưu lại dài lâu.
"Một miệng đầy mồ hôi, mặn không?"
Bạch Nhân liếm liếm môi dưới, thật đúng vậy!
"Xì xì xì!" Cô vội vã dùng tay áo lau miệng, xoay người rời đi.
Khóe miệng Trần Hoài Kiêu vẫn treo lên, ý cười lại không còn lạnh lẽo.