Trần Hoài Kiêu đi tới, đút thuốc vào miệng cô như cho mèo ăn.
Bạch Nhân ngậm lấy đầu ngón tay bón thuốc của anh, còn cắn nhẹ một cái, trong mắt có ý trêu ghẹo.
Ngón tay mạnh mẽ của Trần Hoài Kiêu nắm xương cằm của cô kéo cô lại gần anh hơn, tiến lại gần mặt cô, lạnh lùng nói: “Tôi thấy dạ dày em đã hồi phục rất tốt rồi.”
"Trong lúc thi đấu Trần tổng có thể ghé qua đưa thuốc cho em, đương nhiên bệnh gì cũng sẽ khỏi.” Bạch Nhân nói, tầm mắt còn di chuyển lên bờ môi mỏng của anh.
Đôi môi hồng hơi hé mở, như có như không lại gần anh, giống như đang quyến rũ anh.
Từ trước tới giờ Trần Hoài Kiêu không thích cảm giác bị dụ dỗ này, là kiểu không thể khống chế được, chỉ có thể trầm luân trong đó.
Chiếc khăn tay đêm đó, môi cô bây giờ gần trong gang tấc...
Cái dây câu mỏng dài kia, đã trói chặt trái tim anh tới sít sao, anh từng thử rời ra, nhưng đi càng xa, trái tim càng ràng buộc càng chặt chẽ hơn.
Chỉ có trở lại bên cạnh cô, Trần Hoài Kiêu mới có thể thở phào thoải mái.
Trần Hoài Kiêu siết chặt bàn tay lên gò má cô.
Bạch Nhân cảm thấy đau, nhưng cô không biểu hiện ra, ánh mắt của cô vừa cố chấp vừa quật cường, lại bướng bình quấn quýt lấy anh.
Rút cuộc, Trần Hoài Kiêu hôn cô.
Thô bạo, gần như gặm cắn.
Bạch Nhân nếm thấy mùi máu, môi dưới bị anh cắn rách.
"Đau...”
Tiếng nói ngắt quãng của cô lập tức bị đầu lưỡi ấm áp của anh liếʍ ɭáρ, cảm giác tê dại bên tai kèm theo sự tấn công nhẹ nhàng của anh xông lên từ sau lưng.
Vòng tay rộng lớn của anh nắm chặt gáy cô, dường như dùng tất cả nghị lực để kéo cô ra.
Trần Hoài Kiêu nhìn xuống, thấy vết rách trên môi cô, mang theo vài phần quyến rũ, nhìn cực kỳ mê người.
Lửa nóng trong người anh bị trêu chọc muốn bùng lên, còn muốn cắn lấy cô, nhưng cô lùi về phía sau mấy phân: “Không phải còn đang thi đấu sao?”
"Cảm ơn đã nhắc nhở."
Trần Hoài Kiêu khinh bỉ xì một tiếng, không khách khí bỏ lại cô, quả quyết đứng dậy ra khỏi phòng.
Lúc ra cửa, gặp Tôn Lê Lê mang đồ ăn tới.
Tôn Lê Lê kinh ngạc nhìn anh: "Trần Trần Trần...Trần tổng!"
Anh liếc nhìn cô ấy rồi sải bước đi thẳng vào thang máy.
Tôn Lê Lê đi vào phòng, nhìn thấy Bạch Nhân ngồi trên giường đầu tóc rối tung, hô lên: "Đùa à! Có chuyện gì thế, sao Trần Hoài Kiêu lại tới, Bắc Thành cách đây mấy chục kilomet đường núi đó!"
"Anh ta thi đấu đi ngang qua, tiện đường vào cắn mình vài cái.” Bạch Nhân liếm môi chỗ bị rách, lại ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, tinh thần tỉnh táo: "Cậu cầm cái gì thế, thơm quá, mau cho mình nếm thử!”
"Mình gặp Kiều Ngôn Thời dưới lầu, cậu ta nói cậu đói bụng, cậu ấy giúp cậu liên hệ với chị gái làm ở bếp ăn, cô gái kia là người hâm mộ của cậu ta, trước đây còn muốn xin chữ ký của cậu ấy.” Tôn Lê Lê quơ quơ hộp cơm trên tay: “Được không, người ta lại bật bếp, nấu cho cậu một nồi canh cá.”
"A! Đây là có lộc ăn rồi! Mình thích ăn canh cá nhất!”
Bạch Nhân nhanh chóng ngồi vào bàn cơm, mở cái hộp dùng một lần mà Tôn Lê Lê mang đến, bên trong đầy thịt cá trích màu trắng sữa, mùi thơm nồng nàn.
Tôn Lê Lê ngồi đối diện Bạch Nhân, lôi điện thoại ra, tìm kiếm cuộc thi GTC tối nay...
"Sao anh ta lại đi ngang qua đây được, vốn dĩ đường đi không giống nhau. Này, cậu xem, nửa đường anh ta quay lại!”
Bạch Nhân dùng muỗng múc canh cá, quét mắt nhìn điện thoại của Tôn Lê Lê, quả nhiên nhìn thấy chiếc Bugatti của anh chạy khỏi đường đua, nhanh chóng rời khỏi cuộc thi đấu.
"Cho nên, anh ta cố tình đến đưa thuốc cho cậu! Ông xã thần tiên gì thế này! Thật làm cho người ta mơ ước!”
Cô thu tầm mắt lại, uống một ngụm lớn canh cá, bình tĩnh nói: “Nếu chồng cậu luôn luôn coi cậu là một người khác, đối tốt với cậu cũng chỉ vì bề ngoài của cậu giống người trong lòng anh ta, cậu sẽ cảm thấy ước ao không?”
Tôn Lê Lê do dự: "Vậy sao cậu còn gả cho anh ta?"
Bạch Nhân cắn đứt miếng da trên môi, cười nhạt nói: “Vì mình không quan tâm.”
...
Trong buổi tập thể hình ngày hôm sau, Bạch Nhân đã hồi phục thể lực, đứng ở cửa sổ sát đất ép chân.
Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ sát đất, chiếu vào bộ đồ yoga của cô, quần áo ôm sát phác hoạ toàn bộ đường cong quyến rũ của cô, đường cong uốn lượn mượt mà, thân thể nhìn mềm mại nhưng lại vô cùng mạnh mẽ.
Thậm chí cả nghệ sĩ nam cũng dùng ánh mắt hâm mộ mà nhìn Bạch Nhân.
Chăm sóc vóc dáng như thế nào mới luyện được những đường cong hoàn mỹ như vậy.
Sau khi các nghệ sĩ đã đến đủ, lại thảo luận chuyện chiếc siêu xe Bugatti lái vào khu nghỉ dưỡng tối qua.
"Không sai, đây chắc chắn là xe của ngài Kiêu!"
"Mọi người có để ý trận thi đấu GTC hôm qua không, người đang đứng đầu bỗng nhiên mặt lạnh, Trần tổng lại quay ngược lại.”
"Cho nên sau khi anh ta quay xe, thì đến khu nghỉ dưỡng của chúng ta à?”
"Chắc chắn là có việc gấp!”
Trâu Lâm Nhi vốn có quan hệ tốt với Thịnh Tây Nhiễm giật mình buột miệng nói: “Chắc không phải vì chuyện hôm qua Nhiễm Nhiễm bị bắt nạt chứ! Nhiễm Nhiễm, không phải cậu gọi điện thoại cho ba à.”
Vừa nói xong, mọi người đều dùng ánh mắt kinh ngạc sợ hãi nhìn Thịnh Tây Nhiễm.
Thịnh Tây Nhiễm cũng đoán không ra, hôm qua cô ta khóc sướt mướt gọi điện thoại cho ba hơn một tiếng đồng hồ, than phiền với người cha sếp tổng về chuyện ở khu huấn luyện.
Đặc biệt là Bạch Nhân, còn “bắt nạt” cô ta, có vẻ còn thêm mắm dặm muối tố cáo nữa.
Từ trước tới nay ba đều yêu thương cô ta, nghe thấy cô gặp uất ức trong khu huấn luyện, đương nhiên tức giận, đồng ý sẽ lấy lại công bằng cho cô ta, làm cho người bắt nạt cô ta đẹp mặt!
Trâu Lâm Nhi cố ý nói to: “Tây Nhiễm, không phải công ty ba cậu đang hợp tác với Trần Hoài Kiêu sao. Tối qua Trần Hoài Kiêu tới khu nghỉ dưỡng, chắc chắn tìm huấn luyện viên Thang Ngọc nói chuyện rồi!”
Cô ta liếc Bạch Nhân: "Có người sắp xong đời rồi."
Thực ra Thịnh Tây Nhiễm cũng không chắc chắn lắm, ba của mình làm sao có năng lực làm cho Trần Hoài Kiêu bỏ qua một cuộc thi đấu quan trọng như vậy để tới khu nghỉ dưỡng giải quyết chuyện của cô ta được.
Nghĩ đến trước đây... Ba còn ngồi ăn cơm cùng bàn với Trần Hoài Kiêu trong buổi tiệc.
Gò má cô ta hơi nóng lên, trong đầu nghĩ rằng chắc là đúng rồi.
Chờ Thang Ngọc tới đây, chắc chắn sẽ đề cập tới chuyện này, đến lúc đó... Cho Bạch Nhân đẹp mặt.
Khóe miệng cô ta đắc ý nhếch lên.
Lúc này, Kiều Ngôn Thời có chút lo lắng, đi tới bên cạnh Bạch Nhân hỏi: “Tối hôm qua em nghe chị Lê Lê nói, chị Nhân bị đau dạ dày, bây giờ đã ổn chưa?”
"Tôi khoẻ rồi, cảm ơn canh cá của cậu tối hôm qua.” Bạch Nhân buông đôi chân dài thon thả xuống, cười vỗ vai Kiều Ngôn Thời nói: “Nhờ cậu cả đó!”
Kiều Ngôn Thời như chàng trai mới lớn ngại ngùng cười: “Có thể giúp được chị Nhân là được rồi.”
Bạch Nhân rất quý Kiều Ngôn Thời, điều kiện bên ngoài của cậu ấy rất tốt, cũng rất cố gắng, chỉ vì tính cách hướng nội, nên không có nhiều tài nguyên, những người cùng thời đều đã nổi tiếng, chỉ có cậu ấy không hot lên được.
Lần này ký hợp đồng được với công ty truyền thông Xán Tinh, đây chính là cơ hội đối với Kiều Ngôn Thời.
Cho nên cậu ấy luôn đi theo Bạch Nhân, tan học mỗi ngày đều luyện tập thi đua với cô, tranh thủ giật lấy tài nguyên tốt nhất giai đoạn đầu.
Hai người lại giống như chiến hữu, kề vai chiến đấu.
Lần này, nghe thấy cuộc nói chuyện giữa Thịnh Tây Nhiễm và Trâu Lâm Nhi, cậu ấy không khỏi có chút lo lắng cho Bạch Nhân.
Mấy phút sau, huấn luyện viên Thang Ngọc mặc một bộ đồ thể thao đi vào phòng tập vũ đạo, cũng không bắt đầu tập bài học thể hình mà gọi các nghệ sĩ lại đây, có chuyện muốn nói.
Trong lòng Thịnh Tây Nhiễm càng chắc chắn, lần này Bạch Nhân tai hoạ ngập đầu.
Đúng như dự đoán, Thang Ngọc gọi Bạch Nhân và Thịnh Tây Nhiễm đang đứng trong hàng lên, giống như có chuyện muốn nói.
Khóe miệng Thịnh Tây Nhiễm câu lên ý cười, đắc ý nhìn Bạch Nhân.
"Chuyện của hai người, công ty đã biết rồi." Thang Ngọc không biểu lộ cảm xúc nói: “Tuy giới giải trí không tránh khỏi tranh chấp, thậm chí xé rách mặt chửi mắng, nhưng hành vi của nghệ sĩ giống như một viên đá bỏ xuống hồ làm dấy lên sóng to gió lớn, sẽ có vô số fan tham dự vào, làm mọi chuyện lớn lên. Mới như vậy đã không khống chế được bản thân, người chịu thiệt là mình, mà công ty sẽ không vì hành vi của các cô mà chịu tổn thất. Cho nên, vì chuyện này, công ty sẽ truy cứu tới cùng.”
Vừa nói xong, các nghệ sĩ quay mặt nhìn nhau, trong lòng hiểu rõ.
Tuy lời nói đường hoàng như vậy, nhưng mọi người đều biết, chắc chắn là có một chân của người cha sếp tổng của Thịnh Tây Nhiễm.
Đây chính là thiên vị Thịnh Tây Nhiễm.
"Hai người các cô, có lời nào để nói không?"
Thịnh Tây Nhiễm khoanh tay, khinh bỉ liếc nhìn Bạch Nhân: “Tôi không chấp nhận giải thích và xin lỗi, truyền thông Xán Tinh có cô ta không có tôi, vậy thôi.”
Trong lòng các nghệ sĩ không khỏi cảm thán, Thịnh Tây Nhiễm không hổ là có tiền tài làm chỗ dựa.
Sau này khi cô ta bước vào truyền thông Xán Tinh, chỉ sợ toàn bộ tài nguyên đều là của cô ta.
Thực sự làm người ta ước ao.
Thang Ngọc lại nhìn Bạch Nhân: "Cô có gì muốn nói không?"
Bạch Nhân lắc đầu một cái: "Không có gì cần nói cả."
Kiều Ngôn Thời lập tức giơ tay nói: “Huấn luyện viên Thang, chuyện này không phải lỗi của Bạch Nhân, là Thịnh Tây Nhiễm kiếm chuyện trước, chị ấy mới phản kích...”
Còn chưa nói xong, Thịnh Tây Nhiễm đã nguýt cậu ấy một cái: “Đây không phải việc cho cậu xía mũi vào, nếu như cậu muốn đi cùng với Bạch Nhân, cứ việc ra mặt cho cô ta.”
Kiều Ngôn Thời không do dự, đứng dậy nói: “Tôi không ra mặt vì chị ấy, tôi chỉ nói sự thật.”
Bạch Nhân cảm kích nhìn Kiều Ngôn Thời, dùng ánh mắt ngăn hành động của cậu ấy lại.
Ngay vào lúc này, Thang Ngọc lấy trong túi giấy ra một văn kiện chấm dứt hợp đồng, đưa cho Thịnh Tây Nhiễm: “Nếu cô đã tự nguyện chấm dứt hợp đồng, vậy thì ký tên đi.”
Thịnh Tây Nhiễm suýt nữa không tin vào tai mình: “Tôi... tôi bị chấm dứt hợp đồng?”
Cô ta liếc nhìn tập văn kiện, tên trên đó chính là tên cô ta!
"Dựa vào cái gì mà tôi bị chấm dứt hợp đồng!"
Thang Ngọc nhún nhún vai: "Cô vừa tự nói, truyền thông Xán Tinh có cô ấy không có cô, mà công ty quyết định giữ Bạch Nhân lại, đương nhiên là cô tự mình chấm dứt hợp đồng, trừ phi... rút mấy lời nói vừa rồi, và xin lỗi Bạch Nhân vì việc hắt nước cà chua.”
Thịnh Tây Nhiễm cầm văn kiện chấm dứt hợp đồng, tay bắt đầu run rẩy.
Cô ta không muốn đi, chắc chắn không muốn đi!
Ký hợp đồng với truyền thông Xán Tinh chính là giấc mơ của cô ta, ba cô ta phải lợi dụng các mối quan hệ, ra mặt giúp cô ta, mất không ít tiền bạc, vất vả lắm mới giúp cô ta ký hợp đồng được với truyền thông Xán Tinh.
Nếu như bây giờ chấm dứt hợp đồng, vậy bao nhiêu công lao đều uổng phí!
Thịnh Tây Nhiễm không cam lòng nhìn Thang Ngọc, cắn răng nghiến lợi nói: “Để tôi ra đi, các người chắc chắn chứ?”
Thang Ngọc khoanh tay, trịnh trọng nói cho cô ta: “Đây là quyết định ở tầng cao của công ty.”
"Tôi không tin! Điều này là không thể!"
"Nếu không tin, có thể đi gọi điện thoại cho ba cô.”
Thịnh Tây Nhiễm lấy điện thoại ra gọi cho ba, giận đùng đùng đi ra ngoài.
Sau mười phút, cô ta lại trở lại phòng tập vũ đạo, trên mặt không còn sự hung hăng càn quấy nữa, thay vào đó... là sự thất vọng.
Vừa rồi ba mắng chửi cô ta một trận ngập đầu, nói suýt chút nữa vì cô ta mà vuột mất vụ hợp tác với tập đoàn nhà họ Trần, ông ta sẽ không yêu thương dung túng cho cô ta nữa.
Nói xong "rầm" một tiếng cúp điện thoại.
Thịnh Tây Nhiễm đã đến đường cùng, xin lỗi và chấm dứt hợp đồng phải chọn một trong hai.
Đương nhiên không thể chấm dứt hợp đồng, chỉ có thể đi tới trước mặt Bạch Nhân, hạ thấp giọng xin lỗi cô: “Xin lỗi, tôi không nên cố tình gây sự, tạt nước cà chua vào người cô, hy vọng cô tha thứ cho tôi.”
Thịnh Tây Nhiễm xin lỗi làm mọi người kinh ngạc.
Vị cô chiêu này kiêu căng hống hách, đâu chịu nổi uất ức như vậy.
Ngay khi mọi người nghĩ rằng vấn đề này sẽ được giải quyết như vậy, Bạch Nhân nhìn khuôn mặt Thịnh Tây Nhiễm viết rõ chữ không cam lòng, lặp lại từng chữ cô ta mới nói vừa rồi...
"Không chấp nhận xin lỗi, truyền thông Xán Tinh có tôi không có cô ta.”
Bạch Nhân ngậm lấy đầu ngón tay bón thuốc của anh, còn cắn nhẹ một cái, trong mắt có ý trêu ghẹo.
Ngón tay mạnh mẽ của Trần Hoài Kiêu nắm xương cằm của cô kéo cô lại gần anh hơn, tiến lại gần mặt cô, lạnh lùng nói: “Tôi thấy dạ dày em đã hồi phục rất tốt rồi.”
"Trong lúc thi đấu Trần tổng có thể ghé qua đưa thuốc cho em, đương nhiên bệnh gì cũng sẽ khỏi.” Bạch Nhân nói, tầm mắt còn di chuyển lên bờ môi mỏng của anh.
Đôi môi hồng hơi hé mở, như có như không lại gần anh, giống như đang quyến rũ anh.
Từ trước tới giờ Trần Hoài Kiêu không thích cảm giác bị dụ dỗ này, là kiểu không thể khống chế được, chỉ có thể trầm luân trong đó.
Chiếc khăn tay đêm đó, môi cô bây giờ gần trong gang tấc...
Cái dây câu mỏng dài kia, đã trói chặt trái tim anh tới sít sao, anh từng thử rời ra, nhưng đi càng xa, trái tim càng ràng buộc càng chặt chẽ hơn.
Chỉ có trở lại bên cạnh cô, Trần Hoài Kiêu mới có thể thở phào thoải mái.
Trần Hoài Kiêu siết chặt bàn tay lên gò má cô.
Bạch Nhân cảm thấy đau, nhưng cô không biểu hiện ra, ánh mắt của cô vừa cố chấp vừa quật cường, lại bướng bình quấn quýt lấy anh.
Rút cuộc, Trần Hoài Kiêu hôn cô.
Thô bạo, gần như gặm cắn.
Bạch Nhân nếm thấy mùi máu, môi dưới bị anh cắn rách.
"Đau...”
Tiếng nói ngắt quãng của cô lập tức bị đầu lưỡi ấm áp của anh liếʍ ɭáρ, cảm giác tê dại bên tai kèm theo sự tấn công nhẹ nhàng của anh xông lên từ sau lưng.
Vòng tay rộng lớn của anh nắm chặt gáy cô, dường như dùng tất cả nghị lực để kéo cô ra.
Trần Hoài Kiêu nhìn xuống, thấy vết rách trên môi cô, mang theo vài phần quyến rũ, nhìn cực kỳ mê người.
Lửa nóng trong người anh bị trêu chọc muốn bùng lên, còn muốn cắn lấy cô, nhưng cô lùi về phía sau mấy phân: “Không phải còn đang thi đấu sao?”
"Cảm ơn đã nhắc nhở."
Trần Hoài Kiêu khinh bỉ xì một tiếng, không khách khí bỏ lại cô, quả quyết đứng dậy ra khỏi phòng.
Lúc ra cửa, gặp Tôn Lê Lê mang đồ ăn tới.
Tôn Lê Lê kinh ngạc nhìn anh: "Trần Trần Trần...Trần tổng!"
Anh liếc nhìn cô ấy rồi sải bước đi thẳng vào thang máy.
Tôn Lê Lê đi vào phòng, nhìn thấy Bạch Nhân ngồi trên giường đầu tóc rối tung, hô lên: "Đùa à! Có chuyện gì thế, sao Trần Hoài Kiêu lại tới, Bắc Thành cách đây mấy chục kilomet đường núi đó!"
"Anh ta thi đấu đi ngang qua, tiện đường vào cắn mình vài cái.” Bạch Nhân liếm môi chỗ bị rách, lại ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, tinh thần tỉnh táo: "Cậu cầm cái gì thế, thơm quá, mau cho mình nếm thử!”
"Mình gặp Kiều Ngôn Thời dưới lầu, cậu ta nói cậu đói bụng, cậu ấy giúp cậu liên hệ với chị gái làm ở bếp ăn, cô gái kia là người hâm mộ của cậu ta, trước đây còn muốn xin chữ ký của cậu ấy.” Tôn Lê Lê quơ quơ hộp cơm trên tay: “Được không, người ta lại bật bếp, nấu cho cậu một nồi canh cá.”
"A! Đây là có lộc ăn rồi! Mình thích ăn canh cá nhất!”
Bạch Nhân nhanh chóng ngồi vào bàn cơm, mở cái hộp dùng một lần mà Tôn Lê Lê mang đến, bên trong đầy thịt cá trích màu trắng sữa, mùi thơm nồng nàn.
Tôn Lê Lê ngồi đối diện Bạch Nhân, lôi điện thoại ra, tìm kiếm cuộc thi GTC tối nay...
"Sao anh ta lại đi ngang qua đây được, vốn dĩ đường đi không giống nhau. Này, cậu xem, nửa đường anh ta quay lại!”
Bạch Nhân dùng muỗng múc canh cá, quét mắt nhìn điện thoại của Tôn Lê Lê, quả nhiên nhìn thấy chiếc Bugatti của anh chạy khỏi đường đua, nhanh chóng rời khỏi cuộc thi đấu.
"Cho nên, anh ta cố tình đến đưa thuốc cho cậu! Ông xã thần tiên gì thế này! Thật làm cho người ta mơ ước!”
Cô thu tầm mắt lại, uống một ngụm lớn canh cá, bình tĩnh nói: “Nếu chồng cậu luôn luôn coi cậu là một người khác, đối tốt với cậu cũng chỉ vì bề ngoài của cậu giống người trong lòng anh ta, cậu sẽ cảm thấy ước ao không?”
Tôn Lê Lê do dự: "Vậy sao cậu còn gả cho anh ta?"
Bạch Nhân cắn đứt miếng da trên môi, cười nhạt nói: “Vì mình không quan tâm.”
...
Trong buổi tập thể hình ngày hôm sau, Bạch Nhân đã hồi phục thể lực, đứng ở cửa sổ sát đất ép chân.
Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ sát đất, chiếu vào bộ đồ yoga của cô, quần áo ôm sát phác hoạ toàn bộ đường cong quyến rũ của cô, đường cong uốn lượn mượt mà, thân thể nhìn mềm mại nhưng lại vô cùng mạnh mẽ.
Thậm chí cả nghệ sĩ nam cũng dùng ánh mắt hâm mộ mà nhìn Bạch Nhân.
Chăm sóc vóc dáng như thế nào mới luyện được những đường cong hoàn mỹ như vậy.
Sau khi các nghệ sĩ đã đến đủ, lại thảo luận chuyện chiếc siêu xe Bugatti lái vào khu nghỉ dưỡng tối qua.
"Không sai, đây chắc chắn là xe của ngài Kiêu!"
"Mọi người có để ý trận thi đấu GTC hôm qua không, người đang đứng đầu bỗng nhiên mặt lạnh, Trần tổng lại quay ngược lại.”
"Cho nên sau khi anh ta quay xe, thì đến khu nghỉ dưỡng của chúng ta à?”
"Chắc chắn là có việc gấp!”
Trâu Lâm Nhi vốn có quan hệ tốt với Thịnh Tây Nhiễm giật mình buột miệng nói: “Chắc không phải vì chuyện hôm qua Nhiễm Nhiễm bị bắt nạt chứ! Nhiễm Nhiễm, không phải cậu gọi điện thoại cho ba à.”
Vừa nói xong, mọi người đều dùng ánh mắt kinh ngạc sợ hãi nhìn Thịnh Tây Nhiễm.
Thịnh Tây Nhiễm cũng đoán không ra, hôm qua cô ta khóc sướt mướt gọi điện thoại cho ba hơn một tiếng đồng hồ, than phiền với người cha sếp tổng về chuyện ở khu huấn luyện.
Đặc biệt là Bạch Nhân, còn “bắt nạt” cô ta, có vẻ còn thêm mắm dặm muối tố cáo nữa.
Từ trước tới nay ba đều yêu thương cô ta, nghe thấy cô gặp uất ức trong khu huấn luyện, đương nhiên tức giận, đồng ý sẽ lấy lại công bằng cho cô ta, làm cho người bắt nạt cô ta đẹp mặt!
Trâu Lâm Nhi cố ý nói to: “Tây Nhiễm, không phải công ty ba cậu đang hợp tác với Trần Hoài Kiêu sao. Tối qua Trần Hoài Kiêu tới khu nghỉ dưỡng, chắc chắn tìm huấn luyện viên Thang Ngọc nói chuyện rồi!”
Cô ta liếc Bạch Nhân: "Có người sắp xong đời rồi."
Thực ra Thịnh Tây Nhiễm cũng không chắc chắn lắm, ba của mình làm sao có năng lực làm cho Trần Hoài Kiêu bỏ qua một cuộc thi đấu quan trọng như vậy để tới khu nghỉ dưỡng giải quyết chuyện của cô ta được.
Nghĩ đến trước đây... Ba còn ngồi ăn cơm cùng bàn với Trần Hoài Kiêu trong buổi tiệc.
Gò má cô ta hơi nóng lên, trong đầu nghĩ rằng chắc là đúng rồi.
Chờ Thang Ngọc tới đây, chắc chắn sẽ đề cập tới chuyện này, đến lúc đó... Cho Bạch Nhân đẹp mặt.
Khóe miệng cô ta đắc ý nhếch lên.
Lúc này, Kiều Ngôn Thời có chút lo lắng, đi tới bên cạnh Bạch Nhân hỏi: “Tối hôm qua em nghe chị Lê Lê nói, chị Nhân bị đau dạ dày, bây giờ đã ổn chưa?”
"Tôi khoẻ rồi, cảm ơn canh cá của cậu tối hôm qua.” Bạch Nhân buông đôi chân dài thon thả xuống, cười vỗ vai Kiều Ngôn Thời nói: “Nhờ cậu cả đó!”
Kiều Ngôn Thời như chàng trai mới lớn ngại ngùng cười: “Có thể giúp được chị Nhân là được rồi.”
Bạch Nhân rất quý Kiều Ngôn Thời, điều kiện bên ngoài của cậu ấy rất tốt, cũng rất cố gắng, chỉ vì tính cách hướng nội, nên không có nhiều tài nguyên, những người cùng thời đều đã nổi tiếng, chỉ có cậu ấy không hot lên được.
Lần này ký hợp đồng được với công ty truyền thông Xán Tinh, đây chính là cơ hội đối với Kiều Ngôn Thời.
Cho nên cậu ấy luôn đi theo Bạch Nhân, tan học mỗi ngày đều luyện tập thi đua với cô, tranh thủ giật lấy tài nguyên tốt nhất giai đoạn đầu.
Hai người lại giống như chiến hữu, kề vai chiến đấu.
Lần này, nghe thấy cuộc nói chuyện giữa Thịnh Tây Nhiễm và Trâu Lâm Nhi, cậu ấy không khỏi có chút lo lắng cho Bạch Nhân.
Mấy phút sau, huấn luyện viên Thang Ngọc mặc một bộ đồ thể thao đi vào phòng tập vũ đạo, cũng không bắt đầu tập bài học thể hình mà gọi các nghệ sĩ lại đây, có chuyện muốn nói.
Trong lòng Thịnh Tây Nhiễm càng chắc chắn, lần này Bạch Nhân tai hoạ ngập đầu.
Đúng như dự đoán, Thang Ngọc gọi Bạch Nhân và Thịnh Tây Nhiễm đang đứng trong hàng lên, giống như có chuyện muốn nói.
Khóe miệng Thịnh Tây Nhiễm câu lên ý cười, đắc ý nhìn Bạch Nhân.
"Chuyện của hai người, công ty đã biết rồi." Thang Ngọc không biểu lộ cảm xúc nói: “Tuy giới giải trí không tránh khỏi tranh chấp, thậm chí xé rách mặt chửi mắng, nhưng hành vi của nghệ sĩ giống như một viên đá bỏ xuống hồ làm dấy lên sóng to gió lớn, sẽ có vô số fan tham dự vào, làm mọi chuyện lớn lên. Mới như vậy đã không khống chế được bản thân, người chịu thiệt là mình, mà công ty sẽ không vì hành vi của các cô mà chịu tổn thất. Cho nên, vì chuyện này, công ty sẽ truy cứu tới cùng.”
Vừa nói xong, các nghệ sĩ quay mặt nhìn nhau, trong lòng hiểu rõ.
Tuy lời nói đường hoàng như vậy, nhưng mọi người đều biết, chắc chắn là có một chân của người cha sếp tổng của Thịnh Tây Nhiễm.
Đây chính là thiên vị Thịnh Tây Nhiễm.
"Hai người các cô, có lời nào để nói không?"
Thịnh Tây Nhiễm khoanh tay, khinh bỉ liếc nhìn Bạch Nhân: “Tôi không chấp nhận giải thích và xin lỗi, truyền thông Xán Tinh có cô ta không có tôi, vậy thôi.”
Trong lòng các nghệ sĩ không khỏi cảm thán, Thịnh Tây Nhiễm không hổ là có tiền tài làm chỗ dựa.
Sau này khi cô ta bước vào truyền thông Xán Tinh, chỉ sợ toàn bộ tài nguyên đều là của cô ta.
Thực sự làm người ta ước ao.
Thang Ngọc lại nhìn Bạch Nhân: "Cô có gì muốn nói không?"
Bạch Nhân lắc đầu một cái: "Không có gì cần nói cả."
Kiều Ngôn Thời lập tức giơ tay nói: “Huấn luyện viên Thang, chuyện này không phải lỗi của Bạch Nhân, là Thịnh Tây Nhiễm kiếm chuyện trước, chị ấy mới phản kích...”
Còn chưa nói xong, Thịnh Tây Nhiễm đã nguýt cậu ấy một cái: “Đây không phải việc cho cậu xía mũi vào, nếu như cậu muốn đi cùng với Bạch Nhân, cứ việc ra mặt cho cô ta.”
Kiều Ngôn Thời không do dự, đứng dậy nói: “Tôi không ra mặt vì chị ấy, tôi chỉ nói sự thật.”
Bạch Nhân cảm kích nhìn Kiều Ngôn Thời, dùng ánh mắt ngăn hành động của cậu ấy lại.
Ngay vào lúc này, Thang Ngọc lấy trong túi giấy ra một văn kiện chấm dứt hợp đồng, đưa cho Thịnh Tây Nhiễm: “Nếu cô đã tự nguyện chấm dứt hợp đồng, vậy thì ký tên đi.”
Thịnh Tây Nhiễm suýt nữa không tin vào tai mình: “Tôi... tôi bị chấm dứt hợp đồng?”
Cô ta liếc nhìn tập văn kiện, tên trên đó chính là tên cô ta!
"Dựa vào cái gì mà tôi bị chấm dứt hợp đồng!"
Thang Ngọc nhún nhún vai: "Cô vừa tự nói, truyền thông Xán Tinh có cô ấy không có cô, mà công ty quyết định giữ Bạch Nhân lại, đương nhiên là cô tự mình chấm dứt hợp đồng, trừ phi... rút mấy lời nói vừa rồi, và xin lỗi Bạch Nhân vì việc hắt nước cà chua.”
Thịnh Tây Nhiễm cầm văn kiện chấm dứt hợp đồng, tay bắt đầu run rẩy.
Cô ta không muốn đi, chắc chắn không muốn đi!
Ký hợp đồng với truyền thông Xán Tinh chính là giấc mơ của cô ta, ba cô ta phải lợi dụng các mối quan hệ, ra mặt giúp cô ta, mất không ít tiền bạc, vất vả lắm mới giúp cô ta ký hợp đồng được với truyền thông Xán Tinh.
Nếu như bây giờ chấm dứt hợp đồng, vậy bao nhiêu công lao đều uổng phí!
Thịnh Tây Nhiễm không cam lòng nhìn Thang Ngọc, cắn răng nghiến lợi nói: “Để tôi ra đi, các người chắc chắn chứ?”
Thang Ngọc khoanh tay, trịnh trọng nói cho cô ta: “Đây là quyết định ở tầng cao của công ty.”
"Tôi không tin! Điều này là không thể!"
"Nếu không tin, có thể đi gọi điện thoại cho ba cô.”
Thịnh Tây Nhiễm lấy điện thoại ra gọi cho ba, giận đùng đùng đi ra ngoài.
Sau mười phút, cô ta lại trở lại phòng tập vũ đạo, trên mặt không còn sự hung hăng càn quấy nữa, thay vào đó... là sự thất vọng.
Vừa rồi ba mắng chửi cô ta một trận ngập đầu, nói suýt chút nữa vì cô ta mà vuột mất vụ hợp tác với tập đoàn nhà họ Trần, ông ta sẽ không yêu thương dung túng cho cô ta nữa.
Nói xong "rầm" một tiếng cúp điện thoại.
Thịnh Tây Nhiễm đã đến đường cùng, xin lỗi và chấm dứt hợp đồng phải chọn một trong hai.
Đương nhiên không thể chấm dứt hợp đồng, chỉ có thể đi tới trước mặt Bạch Nhân, hạ thấp giọng xin lỗi cô: “Xin lỗi, tôi không nên cố tình gây sự, tạt nước cà chua vào người cô, hy vọng cô tha thứ cho tôi.”
Thịnh Tây Nhiễm xin lỗi làm mọi người kinh ngạc.
Vị cô chiêu này kiêu căng hống hách, đâu chịu nổi uất ức như vậy.
Ngay khi mọi người nghĩ rằng vấn đề này sẽ được giải quyết như vậy, Bạch Nhân nhìn khuôn mặt Thịnh Tây Nhiễm viết rõ chữ không cam lòng, lặp lại từng chữ cô ta mới nói vừa rồi...
"Không chấp nhận xin lỗi, truyền thông Xán Tinh có tôi không có cô ta.”