Mục lục
Cuộc Sống Thoái Ẩn Của Võ Lâm Chi Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dưới ánh tà dương, mặt nạ đồng xanh kia coi nhẹ những tiếng hô to gọi nhỏ —— do cái chết của Tống Liêm, từ đầu phố truyền đến —— quay người muốn đi.

Nhưng hai chân chưa di động, đã dừng lại trên mái hiên.

Chỉ vì đối diện cũng có một người.

Người này trường thân ngọc lập, anh tuấn sơ lượng. Lúc nhìn mặt đồng thanh, hai mắt vẫn vô cùng khó tin.

“Các hạ là ai?”

Dưới xích hà, mặt nạ đồng xanh tỏa ra hào quang như máu. Người đeo mặt nạ có thân thể nhỏ gầy, ngay cả cái bóng cũng đơn bạc, dường như gió quét qua là bay khỏi nóc nhà. Khiến người khó mà tưởng tượng, kẻ này lại là thủ phạm của nhiều vụ án giết người trong kinh thành.

Người tới ôm quyền nói.

“Tại hạ họ kép Độc Cô.”

Người tới chính là Độc Cô Dạ thân cư cao vị trong Tiềm Long Thập Thất, với chức vị của hắn trong Quân Vương trắc, có thể một mình hiện thân vì mặt đồng thanh. Chính là chứng cứ người này đã cấu thành một đại uy hiếp với trị an kinh thành.

Nhưng từ đầu đến cuối, mặt đồng thanh không nói một lời, ngoại trừ ngừng chân không tiến ra, ngay cả dấu hiệu nhìn Độc Cô cũng không có.

“Gần đây, các hạ liên tục phạm án trong kinh thành. Tại hạ không hỏi thêm nữa, đành phải thất lễ.”

Vừa nói ra, mặt đồng thanh đột nhiên quay người rời đi. Thân pháp động như điện thiểm tinh phi, không ngờ đã đến một căn phòng khác.

Độc Cô cất cao giọng nói: “Chạy đi đâu!” Phát lực đuổi theo, đồng thời cũng lên nóc nhà.

Độc Cô thân trong Quân Vương trắc, tạo nghệ khinh công tất nhiên không giống bình thường. Lúc ở Nam Cương từng đấu với Tư Mã Hoài của Đại La sơn, tuy rằng thất bại thảm hại, nhưng đó là với Tư Mã Hoài. Nếu so đấu khinh công, trong quân triều đình viễn chinh Nam Cương lúc ấy, những người còn lại đều không ở trong mắt.

Nhưng so đấu thân pháp, lại không chiếm chút ưu thế nào.

Hai người hóa thành hai luồng tật phong —— một xanh một lam, truy đuổi trên những căn phòng mới lên đèn hoa của kinh thành. Như lưu tinh cản nguyệt, làm hoa mắt người.

Độc Cô thì càng truy đuổi càng kinh hãi.

Kinh thành chính là chỗ Độc Cô quen thuộc nhất, hắn lại xuất thân mật thám, từng tốn tâm tư nghiên cứu địa thế, chiếm địa lợi. Nếu không như thế, sợ rằng không thể đuổi sát như bây giờ.

Thân pháp của mặt đồng thanh không khéo léo bằng mình, nhưng chạy nhanh như điện, giẫm nhẹ một bước là mấy trượng. Trên đường đã suýt mất dấu mấy lần, phải dựa vào địa lợi mới đuổi kịp.

Độc Cô thầm nghĩ không thể chờ nữa, tay trái duỗi ra, một cái thuẫn nhỏ bay ra.

Thuẫn thuật là bí quyết độc nhất vô nhị của Độc Cô, cũng là chỗ dựa lớn nhất để hắn tấn thân thứ ba Tiềm Long. Môn võ công này lấy thủ thế làm chủ, không phải không có con đường tiến công, nhưng rất cổ quái kỳ dị, không theo lẽ thường.

Tấm thuẫn này bay qua mặt đồng thanh, rẽ ngoặt đánh thẳng chính diện, quả nhiên làm hắn quay người.

Độc Cô duỗi long trảo: “Lưu lại!” Cầm nã thủ của hắn cũng là nhất tuyệt, chuyên công chỗ yếu của người.

Nhưng dưới thủ pháp lăng lệ này, thân hình của mặt đồng thanh lại đột nhiên rời xa. Rõ ràng hai chân hắn bất động, thân thể lại chợt lui về phía sau sáu thước. Bộ pháp quỷ dị, không biết của môn phái nào.

Mặt đồng thanh thoát khỏi phạm vi bị bắt, lập tức chạy xa. Chạy nhanh về phía một cao ốc ở phương xa.

Độc Cô đại hỉ, võ công của người này chưa chắc cao hơn mình, nhưng khả năng né tránh mới khó chơi. Qua cao ốc kia chính là tường thành, đã hết đường để đi. Đề chân khí, dùng toàn thân phát lực dồn sức. Thế muốn đuổi tới tận cùng, cưỡng bức người này tử chiến.

Mặt đồng thanh không ngừng bước chân, phóng về phía cao ốc kia.

Độc Cô không dám buông lỏng, đề khí đuổi theo, không dám thư giãn một bước. Vốn muốn chờ hắn đi đến hết đường, thân hình trở nên chậm chạp, mới ra tay.

Nhưng đi đến cuối cùng, bóng hình chợt như quỷ mị hóa thân, đột nhiên biến mất.

Độc Cô hoa mắt, tựa như mình bỗng dưng gặp quỷ.

Trong lòng chợt giật thót, nhưng không biết xảy ra vấn đề ở đâu.

Đột nhiên, phần gáy lạnh lẽo.

***************

Máu, chảy đầy đất.

Thiên Cẩu lung la lung lay đại đao, thở hổn hển, nhảy lên nhảy xuống bên cạnh Tương Thần. Tựa như một con chó săn đang tranh niềm vui của chủ nhân.

Ánh mắt của nam tử tên Thiên Cẩu đục ngầu, bởi vì đổ máu, con mắt ửng đỏ trông càng hưng phấn.

“Đau, đau chứ?”

Sắc mặt Minh Phi Chân trắng bệch, trán đầy mồ hôi, nhưng không kêu một tiếng. Thiên Cẩu thấy thế cả giận nói.

“Đau vì sao ngươi không kêu? Ngươi kêu đi!”

“Thảo nào ngươi tên Thiên Cẩu.”

Đôi mắt ẩn dưới mái tóc nhìn hắn, cười lạnh: “Đúng là con chó.”

Nhưng hình như Thiên Cẩu nghe không hiểu, chép miệng không biết nói gì.

Nhưng cơn giận trong lòng vẫn còn, không nghĩ ra liền đột nhiên chém một đao trên vai Minh Phi Chân.

Đao của hắn như có răng, xé cho bộ ngực da tróc thịt bong. Minh Phi Chân hít một hơi khí lạnh, vẫn nhẫn không kêu ra tiếng.

Tương Thần rất thú vị nhìn Minh Phi Chân, những không có biểu cảm cười trên nỗi đau của người khác, chỉ là cảm thấy chuyện này khá thú vị.

“Ta cho rằng ngươi sẽ kêu lúc bị chặt đứt gân tay. Dù sao phần lớn võ công của ngươi dùng tay.”

Hai tay hai chân Minh Phi Chân bị trói, đều bị chặt đứt gân mạch, đến nay không ngừng chảy máu. Thiên Cẩu này hẳn là hảo thủ dùng đao, nhưng lúc phân phó, Tương Thần nói là ‘Cắn’. Nên hắn xuất đao tận lực bắt chước dấu răng chó, vết thương như bị ác khuyển gặm nhấm, máu thịt be bét. Gân mạch không phải bị chặt đứt, mà gần như bị cắn đứt.

“Ngươi phế tay chân của ta, còn muốn ta thỏa mãn tâm lý biến thái của ngươi, yêu cầu hơi bị nhiều?”

“Ngươi hiểu lầm ta. Kỳ thực ngươi kêu hay không, ta đều không quan tâm, dù sao bây giờ ta bề bộn nhiều việc. Mà bắt ngươi không phải công việc chủ yếu gì.”

Tương Thần đi tới trước mặt Minh Phi Chân, nhìn vết thương nát nhừ của hắn, lắc đầu, thờ ơ quay đi.

Trong gian phòng này có bàn đọc sách giá sách, trước khi Minh Phi Chân tỉnh lại, hình như hắn an vị trước bàn sách.

Tương Thần lấy một quyển từ trên giá sách xuống, cẩn thận xé một tờ. Lấy một cây bút trên giá, như đang ấp ủ câu chữ, thuận miệng lại nói.

“Ta với Đại La sơn các ngươi nguồn gốc không cạn, nhưng không tính là thù hận. Chưa từng muốn giết ngươi.

Nhưng lần này, ngươi đâm vào chuyện chúng ta muốn làm. Dù không phải ngươi, chúng ta cũng bắt. Dù là ngươi, chúng ta cũng bắt. Nhiều nhất nhìn mặt sư môn của ngươi, thả ngươi một con đường sống.”

Dường như hắn nhớ ra vài câu, nở một nụ cười, tùy ý múa bút, chỉ chốc lát sau đã viết xong một bức thư.

Lúc ngẩng đầu lại nói.

“Lúc gặp mặt, võ công của ngươi hoàn toàn biến mất, ta không biết nguyên nhân. Nhưng có thể làm võ nhân đến cảnh giới như ngươi rơi xuống ruộng đồng này, nguyên nhân luôn không nhiều lắm. Nhưng vấn đề không lớn, chắc ngươi có biện pháp.

Sư môn của ngươi toàn kỳ nhân quái thai. Nếu nói trong truyền thừa ngàn năm, có kỳ pháp làm võ công phục hồi như cũ, ta không ngạc nhiên chút nào. Không phải năm đó sư phụ ngươi cũng thế sao? Ngay cả ta cũng cho rằng, sư phụ ngươi chính là Ma Tinh chúng ta tìm kiếm nhiều năm. Làm ta chán nản một hồi lâu. Nhưng chung quy sư phụ ngươi không phải, hắn cũng không thể khám phá một chữ tình.

Giống đứa nhà ta, chung quy là bán thành phẩm.”

Minh Phi Chân nghe hắn lạnh nhạt nói những lời này, đột nhiên ý thức được, mình là gì với người này. Kỳ thực nên ý thức được sớm hơn.

Cục này không phải nhằm vào mình. Chính hắn là người trong cuộc, nhưng không phải trung tâm.

Tương Thần thấy nhiệm vụ bắt mình trong quá trình bố cục. Không nghĩ tới sẽ gặp phải, nhưng đã gặp được thì tốt. Dù sao cũng phải bắt đi.

Bởi vì sư môn có giao tình với hắn, liền thuận miệng nói chút chuyện cũ với mình.

Bởi vì thấy mình rất hiếm lạ, liền đánh thức trò chuyện hai câu.

Đây là thái độ không coi mình như đại địch trọng yếu, hoặc là nan đề cần xử lý.

Rõ ràng hắn coi mình là cục đá ven đường, heo dê dưới đao. Muốn giết lúc nào cũng được, cho nên không cần vội vàng. Nhưng đối đãi heo dê, không cần trọng đãi? Có lẽ với bọn hắn mà nói, ngay cả cắt gân tay chân mình cũng không cần thiết. Chỉ là làm trộm đã quen, thuận tay mà thôi. Nếu heo dê ầm ĩ điếc tai, vậy thì thuận tay làm thịt, cũng không có gì.

“Võ công của các ngươi có thể phục hồi như cũ.”

Tương Thần ném bút, cất bức thư đã viết xong vào một cái túi gấm, nói.

“Nhưng muốn phục hồi gân tay chân bị chặt đứt, phương pháp không nhiều. Muốn phục hồi gân tay chân bị phá nát bét, chỉ có thể tìm một đoạn gân mạch, nhờ quốc thủ cử thế vô song thay. Trên đời này có mấy người làm được, ta đều biết đại khái. Ta cũng muốn xem sau này ngươi bận rộn thế nào. Nhưng......”

Tương Thần đi tới trước giá binh khí, không biết đang tìm thứ gì, lẩm bẩm: “Cái này không tệ, cái này cũng không tệ...... Ừm, cái này được.”

Đưa tay lấy một cây côn sắt, tiện tay bẻ gãy, dường như đồ sắt trong tay là bùn cát, đụng là hủy. Hắn tiện tay ném một đoạn đi, còn lại đoạn dài. Tay không cầm một lát, côn sắt trở nên đỏ bừng.

“Nhưng...... Ta rất không thích ánh mắt của ngươi. Giống như, có thể giết khỏi trùng vây bất cứ lúc nào, nhưng lão tử không thích.”

“Sống đến niên kỷ này, ta rất muốn biết, ngươi rốt cuộc giấu cái gì, đủ để ngươi cảm thấy, giờ này phút này, ngươi còn chưa tới tuyệt cảnh?”

Cọc nhọn bị đốt đỏ thẫm bốc lên khói trắng, sóng nhiệt nóng hổi tạt vào mặt. Trong tay hắn, như nham tương địa ngục ngưng tụ thành hình.

Đột nhiên ý thức được hắn muốn làm gì, Minh Phi Chân vô ý thức chạy trốn, gần như quên mình vẫn không thể động đậy.

“Ta nhắc nhở ngươi.”

Tương Thần nhẹ nhàng tới gần Minh Phi Chân, trông cực thân mật, mỉm cười nói.

“Võ nhân bị khóa xương bả vai, cho dù giấu cái gì, đều không tụ được khí. Ngay cả sư phụ ngươi năm đó, cũng không được.”

Chợt, hai bên vai bay ra mấy đám huyết hoa lớn, côn sắt chậm rãi chui qua ngực Minh Phi Chân. Dường như muốn hắn từ từ nếm hết đau khổ. Nỗi khổ bị bỏng, cơn đau thấu cốt, chung quy là không thể chịu đựng.

Rốt cuộc Minh Phi Chân đau đến lớn tiếng kêu lên.

Quá trình hành hình không dài cũng không ngắn, nhưng làm Minh Phi Chân đau đến ngất đi.

Tương Thần nhìn chưởng môn kế nhiệm của Đại La sơn đã ngất đi, mỉm cười lẩm bẩm.

“Minh Thời Nguyệt, ngươi đã mất đi một cơ hội. Đồ đệ của ngươi, còn kém hơn ngươi, lựa chọn truyền nhân kiểu gì vậy.”

Hắn ném quần áo nhuốm máu đi, đổi một bộ trường sam mộc mạc.

“Đêm mai ta hẹn người, hôm nay không rời kinh.”

Nói xong thuận miệng phân phó.

“Thiên Cẩu, mang hắn về nhà khóa lại. Thạch Đầu, chúng ta đi.”

Thạch Đầu nghe lời, theo Tương Thần ra ngoài như đứa bé.

Tương Thần mang hắn ra khỏi phòng, còn cẩn thận khép cửa lại.

Lúc cửa phòng gần đóng, Tương Thần lại phân phó một câu.

“Còn nữa, nếu hắn ồn ào thì giết đi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Haruka1230
27 Tháng ba, 2023 12:03
Tiếp
Haruka1230
19 Tháng ba, 2023 01:25
Mẹ tác bị ung thư, tháng 3 này dự định phẫu thuật nên truyện bị đình chỉ vô thời hạn
dinh97
17 Tháng ba, 2023 22:20
Để lại một tia thần niệm
Haruka1230
07 Tháng ba, 2023 20:48
Không ngờ Thiên Hồ với Minh Phi Chân lại có quan hệ như vậy, tác làm quả khét lẹt thật :V
Shiina
06 Tháng ba, 2023 22:43
dù tác giả lấy rất nhiều cớ trong vụ xử lý Chanh vương ví dụ như Hoàng thượng tính cách hào sảng, thương con, truyền thống nhà Lý là như thế,... rồi lại Hoàng hậu nương nương vì con cầu tình nhưng mình vẫn thấy một từ nổi bật ở Hoàng thượng là "nhu nhược" làm vua có thể hòa ái dễ gần, thương nước thương dân nhưng tuyệt đối không thể không có uy nghiêm lấy lý do "hổ dữ không ăn thịt con", rồi thương Chanh vương, tự trách lỗi là do mình không đủ quan tâm bla bla để tự thuyết phục mình bỏ qua nhưng thực chất chính là nhu nhược vua không chỉ có quyền lợi, mà phải có trách nghiệm thực hiện nghĩa vụ của mình vì người làm ác là con mình nên hết sức bao che, rồi lấy cớ để tự thuyết phục bản thân và người khác? buồn cười
Shiina
23 Tháng hai, 2023 05:25
truyện có độc đáo riêng nhưng khi mình đọc đến phần chanh vương tạo phản thì thấy hơi ức chế 1. không có tí cảm giác cao trào nào, mạch truyện cứ bình bình 2. khi main lên đài chiến đấu, theo góc nhìn của thẩm y nhân thì đã 100% sure kèo đối thủ của main là sát thủ r nhưng vẫn bị main khuyên "không thể hỏng quy củ ra tay trên lôi đài", trong khi lúc thẩm y nhân tới đã xiên 1 phát, thằng kia bò dậy như không có j, hơn nữa lúc nó đánh nhau với main thì ngay cả hoàng thượng cũng bảo nó là bên tà đạo r thế mà thẩm y nhân vẫn bị khuyên lui, quay đi nhìn main bị sát thủ 1 chưởng đánh bay xuống lôi đài (theo góc nhìn của y nhân thì main chết) ???? sao thẩm y nhân không lao lên đánh với sát thủ từ đầu luôn đi, để nó "đánh chết" main xong quay ra sát ý nồng nặc các thứ, nửa đoạn sau sát thủ tới chỗ hoàng thượng thì mới "chạy tới" đánh nhau với sát thủ???? đọc ức chế v 3. 1 tiểu tốt quay ra mắng chanh vương, xong chanh vương tức nhưng không làm gì nó vì mất thân phận vvv theo logic thì phải bị tiện tay chém luôn r 4. lúc main không giả chết nữa và giết truy binh xong quay ra nói: "đi ăn cơm đi" ??????? thẩm y nhân thì võ công bị khóa rơi vào tay địch được mấy chương r mà main không lo lắng gì à, trong team địch còn có đứa ngấp nghé sắc đẹp của thẩm y nhân từ lâu nữa cho dù kêu giả chết nên không biết thì main cũng phải hiểu được là thẩm y nhân đang phải đánh nhau với đứa sát thủ được main đánh giá là mạnh hơn thẩm y nhân nhiều nói chung là đoạn này siêu ức chế
ViJqI89500
21 Tháng hai, 2023 22:12
Mong ngóng
Itazura Ahiru
19 Tháng hai, 2023 10:33
Exp
MinhTueThien
14 Tháng hai, 2023 16:07
ai có thông tin tình trạng truyện gốc sao ko?
Henbityzz
10 Tháng hai, 2023 19:36
tiếp tục bế quan đi các đạo hữu
Haruka1230
09 Tháng hai, 2023 20:26
nên tiếp tục thôi bác :V
DxVô Ngã
06 Tháng hai, 2023 20:27
exp
Henbityzz
01 Tháng hai, 2023 12:33
lâu quá mong phép màu xảy ra
ViJqI89500
20 Tháng một, 2023 00:53
Chờ đợi
Hoang Minh Huy
16 Tháng một, 2023 10:33
tiếp tục đợi chờ
Celestial Dragon
05 Tháng một, 2023 22:25
vẫn chờ
ViJqI89500
27 Tháng mười hai, 2022 01:45
Lại drop phát mấy thabgs ????
Tế Vũ
09 Tháng mười hai, 2022 21:44
mới đầu truyện đã thấy mùi gay lọ rồi
Hoang Minh Huy
09 Tháng mười hai, 2022 14:38
tiếp tục chời đợi
nmOnt01196
06 Tháng mười hai, 2022 07:22
biết đến bộ này từ truyện tranh, nv thấy đẹp và main hoá ma đạo dùg sợi tơ hay sợi chỉ j đó giết ng thêm quả mặt nạ đúng ngầu luôn
Tienle26
29 Tháng mười một, 2022 16:55
Lại drop r
Hoang Minh Huy
13 Tháng mười một, 2022 21:36
tiếp tục chờ đợi
Haruka1230
11 Tháng mười một, 2022 21:15
Tương Thần có lẽ đã thành công, suýt thành công, thậm chí là làm việc tìm đường chết như đưa lão Phi Chân vào ngục giam, lẫn bị Thiên Hồ truy đuổi thì Tương Thần vẫn có thể trốn thoát thành công. Chỉ có điều chí mạng nhất chính là Tương Thần quá phi thường, tới mức tạo ra kỳ tích, bị phế võ công, chật vật chạy trốn vẫn có thể lần nữa nhập thần thông cảnh. Lão Phi Chân biết rõ Tương Thần làm được, vì bản thân Minh Phi Chân cũng là loại người như vậy. Thế nên Tương Thần nói đúng, tỷ lệ trốn thoát của hắn rơi vào 1%, dù có là Thiên Hồ cũng có khả năng lọt lưới, đáng tiếc người cũng có khả năng làm ra kỳ tích là Minh Phi Chân hiển nhiên sẽ không để kỳ tích phát sinh trên người kẻ thù, vậy nên vẫn luôn giấu ngọc bội tới phút cuối mới dùng tới. Cuối cùng Tương Thần vẫn chạy thoát, nhưng lại mang nợ Phi Chân
ViJqI89500
30 Tháng mười, 2022 22:13
Ngồi buồn cắn móng chân ,căn xong rồi lại cắn móng tay
Henbityzz
29 Tháng mười, 2022 17:26
hóng chương....:((
BÌNH LUẬN FACEBOOK