Sáng hôm sau thức giấc, hiện ra trước mặt chính là lồng ngực to lớn của người đàn ông, Tiểu Hắc ngơ ra một lúc, nhớ đến những lời mà Xích Hương Hương nói trong lòng có chút nghĩ ngợi nhưng rất nhanh ánh mắt có chút tỉnh táo, cô nhanh chóng đá một cước khiến cho người đàn ông vẫn còn đang ngủ không kịp trở tay té nhào xuống giường.
" Ư..." - Xích Diễm nhíu mày than đau một cái rồi ngồi dậy, Tiểu Hắc nhìn thấy hắn đang ôm lấy cái trán rồi xoa xoa, gương mặt hiện rõ sự đau đớn và oán thán:
" Em đúng là độc á, định mưu sát chồng tương lai à?".
" Ai thèm chứ tôi đây không thèm, tốt nhất là đừng có mà ảo tưởng".
" Đúng là lòng dạ sắt đá, uổng công ta sợ em lạnh, sau khi thoa thuốc liền ôm ngủ cả đêm, lòng người lạnh nhạt khiến cho người ta tủn thưn~".
Xích Diễm bắt chéo tay đặt lên giữa lồng ngực rồi diễn ra cái nét uỷ khuất bằng thân hình có thể bóp chết cả một con hổ, Tiểu Hắc không muốn nhiều lời với tên điên này, nhanh chóng đuổi người.
" Mời ra ngoài cho".
Tam hoàng tử nhìn cô bằng đôi mắt kinh ngạc và đau thương nhất có thể, hắn hít vào một hơi rồi run run đưa tay lên che miệng, đứng lên rồi nghẹn ngào:
" Em khinh bạc ta~" - Nói xong liền lao ra ngoài trước sự ngỡ ngàng của cô.
Tiểu Hắc không nhịn được nhìn theo hướng hắn vừa mới rời khỏi rồi lẩm nhẩm:
" Tên điên này!".
Xích Diễm chạy ra ngoài vẫn còn nhập tâm thì thầm:
" Huhu, trong sạch của ta nay đã không còn, ta làm sao có thể nhìn mặt ai~".
Nhìn thấy Lương Tri đang đứng cách đó không xa, dù không ăn chanh nhưng mặt lại nhăn nhó, tam hoàng tử cũng mất cả hứng diễn, bàn tay che môi mỏng dần luồng vào mái tóc dài rồi vuốt ngược về phía sau, hắn tiến về phía trước, anh đi theo phía sau, vẫn giống hệt như mọi ngày nhưng lúc này đây cái nhìn mà Lương Tri dành cho chủ nhân đã khác.
" Hôm qua con nhóc kia chạy đến chỗ công tước phu nhân để gặp Tiểu Hắc?".
" Vâng, nhưng mà nghe nữ hầu ở biệt phủ nói lại thập tam công chúa không có làm gì quá đáng, dường như là rất vui".
" Chậc, chẳng biết nó có đang âm mưu gì nữa hay không, mong là đừng có giở trò cướp vợ của ông đây, nếu không ta sẽ nhốt nó đến già".
" Hai anh em cùng tranh giành một người, thảo nào mà bệ hạ lo sợ muốn tách cậu ta ra khỏi người".
Xích Diễm liếc nhìn Lương Tri một cái rồi cười nhạt:
" Ông ấy ra lệnh cho ai cũng được, chỉ là với ta thì không".
Những ngày tiếp theo đó, Tiểu Hắc rất thường xuyên đến gặp Lưu Ly, tam hoàng tử cũng sẵn tiện ghé biệt phủ để gặp công tước, hắn còn tiết kiệm đến mức ngồi chung xe ngựa với cô.
Cô đương nhiên không có quyền để từ chối, chỉ có thể cam chịu ngồi cùng nghe hắn nói nhảm suốt chặng đường.
Hôm nay hoàng đế mở tiệc, tất cả mọi người đều phải tham gia.
Vũ cơ ca múa uyển chuyển khiến cho mọi người vỗ tay không ngớt, nhưng đặc sắc nhất chính là phần múa của Mễ Lộ, thái sư nhìn thấy không khỏi dâng lên vẻ tự đắc.
" Ái khanh có một cô con gái tài giỏi thật đấy, nếu như kết hôn thì đúng là có phúc ba đời của người nào lấy được" - Bệ hạ lên tiếng.
Mễ Lộ thước tha đứng ở bên dưới, gương mặt xinh đẹp được trang điểm kỹ lưỡng càng tăng thêm độ duyên dáng và rạng ngời, cô có chút bẽn lẽn khi được khen rồi đưa mắt nhẹ nhìn về phía Xích Diễm:
" Thần từ trước đến nay chỉ ái mộ tam điện hạ".
Còn hắn, thì đang bận đưa quả nho cho người đang ngồi quỳ ở phía sau, Tiểu Hắc tặc lưỡi cố gắng để bản thân không vô lễ mà nhỏ giọng:
" Tập trung đi".
" Ta đang rất tập trung để đút thức ăn cho em, hay em muốn ta dùng miệng? Nhưng nơi này đông người lớm, làm như thế có chút mắc~ cỡ".
Mắc cỡ gì chứ, mắc ói thì đúng hơn, làm ơn ngậm mồm lại đi.
Mọi người đều có cái nhìn khác lạ đối với hắn, Ba Lạc Bá Tư thì chẳng có chút biểu cảm gì vì trước đó cũng biết được tam hoàng tử... bị điên, Lưu Ly thì có chút lo lắng vì hành động quá khác thường của hắn đối với Tiểu Hắc, thập tam công chúa thì lắc đầu thở dài, đúng là cảm thấy chưa bị ghét đủ đây mà, cứ làm khùng làm điên như thế thì hỏi sao bị người ta thái độ.
Mễ Lộ nhìn thấy hắn chẳng thèm để tâm gì đến mình thì cũng chẳng thể nào cười nỗi.
" Ư..." - Xích Diễm nhíu mày than đau một cái rồi ngồi dậy, Tiểu Hắc nhìn thấy hắn đang ôm lấy cái trán rồi xoa xoa, gương mặt hiện rõ sự đau đớn và oán thán:
" Em đúng là độc á, định mưu sát chồng tương lai à?".
" Ai thèm chứ tôi đây không thèm, tốt nhất là đừng có mà ảo tưởng".
" Đúng là lòng dạ sắt đá, uổng công ta sợ em lạnh, sau khi thoa thuốc liền ôm ngủ cả đêm, lòng người lạnh nhạt khiến cho người ta tủn thưn~".
Xích Diễm bắt chéo tay đặt lên giữa lồng ngực rồi diễn ra cái nét uỷ khuất bằng thân hình có thể bóp chết cả một con hổ, Tiểu Hắc không muốn nhiều lời với tên điên này, nhanh chóng đuổi người.
" Mời ra ngoài cho".
Tam hoàng tử nhìn cô bằng đôi mắt kinh ngạc và đau thương nhất có thể, hắn hít vào một hơi rồi run run đưa tay lên che miệng, đứng lên rồi nghẹn ngào:
" Em khinh bạc ta~" - Nói xong liền lao ra ngoài trước sự ngỡ ngàng của cô.
Tiểu Hắc không nhịn được nhìn theo hướng hắn vừa mới rời khỏi rồi lẩm nhẩm:
" Tên điên này!".
Xích Diễm chạy ra ngoài vẫn còn nhập tâm thì thầm:
" Huhu, trong sạch của ta nay đã không còn, ta làm sao có thể nhìn mặt ai~".
Nhìn thấy Lương Tri đang đứng cách đó không xa, dù không ăn chanh nhưng mặt lại nhăn nhó, tam hoàng tử cũng mất cả hứng diễn, bàn tay che môi mỏng dần luồng vào mái tóc dài rồi vuốt ngược về phía sau, hắn tiến về phía trước, anh đi theo phía sau, vẫn giống hệt như mọi ngày nhưng lúc này đây cái nhìn mà Lương Tri dành cho chủ nhân đã khác.
" Hôm qua con nhóc kia chạy đến chỗ công tước phu nhân để gặp Tiểu Hắc?".
" Vâng, nhưng mà nghe nữ hầu ở biệt phủ nói lại thập tam công chúa không có làm gì quá đáng, dường như là rất vui".
" Chậc, chẳng biết nó có đang âm mưu gì nữa hay không, mong là đừng có giở trò cướp vợ của ông đây, nếu không ta sẽ nhốt nó đến già".
" Hai anh em cùng tranh giành một người, thảo nào mà bệ hạ lo sợ muốn tách cậu ta ra khỏi người".
Xích Diễm liếc nhìn Lương Tri một cái rồi cười nhạt:
" Ông ấy ra lệnh cho ai cũng được, chỉ là với ta thì không".
Những ngày tiếp theo đó, Tiểu Hắc rất thường xuyên đến gặp Lưu Ly, tam hoàng tử cũng sẵn tiện ghé biệt phủ để gặp công tước, hắn còn tiết kiệm đến mức ngồi chung xe ngựa với cô.
Cô đương nhiên không có quyền để từ chối, chỉ có thể cam chịu ngồi cùng nghe hắn nói nhảm suốt chặng đường.
Hôm nay hoàng đế mở tiệc, tất cả mọi người đều phải tham gia.
Vũ cơ ca múa uyển chuyển khiến cho mọi người vỗ tay không ngớt, nhưng đặc sắc nhất chính là phần múa của Mễ Lộ, thái sư nhìn thấy không khỏi dâng lên vẻ tự đắc.
" Ái khanh có một cô con gái tài giỏi thật đấy, nếu như kết hôn thì đúng là có phúc ba đời của người nào lấy được" - Bệ hạ lên tiếng.
Mễ Lộ thước tha đứng ở bên dưới, gương mặt xinh đẹp được trang điểm kỹ lưỡng càng tăng thêm độ duyên dáng và rạng ngời, cô có chút bẽn lẽn khi được khen rồi đưa mắt nhẹ nhìn về phía Xích Diễm:
" Thần từ trước đến nay chỉ ái mộ tam điện hạ".
Còn hắn, thì đang bận đưa quả nho cho người đang ngồi quỳ ở phía sau, Tiểu Hắc tặc lưỡi cố gắng để bản thân không vô lễ mà nhỏ giọng:
" Tập trung đi".
" Ta đang rất tập trung để đút thức ăn cho em, hay em muốn ta dùng miệng? Nhưng nơi này đông người lớm, làm như thế có chút mắc~ cỡ".
Mắc cỡ gì chứ, mắc ói thì đúng hơn, làm ơn ngậm mồm lại đi.
Mọi người đều có cái nhìn khác lạ đối với hắn, Ba Lạc Bá Tư thì chẳng có chút biểu cảm gì vì trước đó cũng biết được tam hoàng tử... bị điên, Lưu Ly thì có chút lo lắng vì hành động quá khác thường của hắn đối với Tiểu Hắc, thập tam công chúa thì lắc đầu thở dài, đúng là cảm thấy chưa bị ghét đủ đây mà, cứ làm khùng làm điên như thế thì hỏi sao bị người ta thái độ.
Mễ Lộ nhìn thấy hắn chẳng thèm để tâm gì đến mình thì cũng chẳng thể nào cười nỗi.