Đi vào bên trong đại điện, chỉ vừa mới bước một chân vào cửa thì cô vội xoay người bỏ đi vì nhìn thấy Khả Diệu đang dũi người sau khi đã đánh một giấc.
Không được rồi, nếu như nó thấy cô thì lại nhào đến, phải trốn khỏi nơi này trước khi bị phát hiện thôi.
Tiểu Hắc chạy ngang qua vườn hoa thì nhìn thấy hai con báo đang nô đùa cùng nhau, nhưng còn chưa kịp hoảng sợ thì chúng đã chạy mất khiến cho cô đứng hình vài giây. Mãi đến sau này cô mới biết là do ở trên người cô có mùi của Khả Diệu cho nên chúng nó không dám đến gần.
Tiểu Hắc đi một lúc thì cảm thấy chán, liền đến sân tập xem thử. Dù sao thì hắn không có ở nơi này, lại không giao việc cho cô mà bảo thích làm gì cũng được, vậy thì cô đi tập luyện, sau này về Đế Quốc là có thể tiếp tục bảo vệ cho công tước phu nhân.
Dù không thích nhưng vẫn phải thừa nhận vũ khí mà hắn có thực sự không chỉ tinh xảo mà còn rất độc đáo, cô tiến đến bên cái bàn dài trưng bày vô số gươm giáo cầm lên một thanh kiếm ngắn, dù hình dạng nhỏ bé nhưng nó lại nặng hơn rất nhiều so với thanh kiếm cô hay dùng.
Đôi mắt của cô gái chợt nhớ ra điều gì đó, lúc nãy khi cô dùng kiếm muốn chém tên khốn kia thì kiếm đã bị hắn ném xuống hồ, Tiểu Hắc tặc lưỡi rồi xoay người trở lại sân sau, vừa đến nơi thì cô ngơ ngác nhìn người trước mặt trong tay cầm thanh kiếm của mình choiw đùa trong tay, một loạt thao tác điêu luyện được người đó sử dụng, thanh kiếm xoay xoay vài vòng trong lòng bàn tay rồi tiếp đó được ném lên không trung rồi bắt gọn. Cô đưa ánh mắt đầy ái mộ rồi nhỏ giọng:
" Kiếm... của tôi...".
" À, đây là của cậu sao? Đang đi tuần tra thì nhìn thấy có gì đó dưới hồ nên nhặt lên xem thử, đồ tốt đấy".
Tiểu Hắc tiến đến lấy lại vũ khí của mình, cô có chút nghĩ ngợi, sau khi cầm lấy thanh kiếm được vài giây thì liền nắm chặt dứt khoát xoẹt ngang một đường, người phía đối diện không quá vất vả, chỉ nghiêng người về sau một chút là haongf toàn né được đòn tấn công. Tiếp đó, tưởng chừng đã kết thúc nhưng cô lại tiến tới tấn công thêm vài lần, lần nào cũng chẳng thể làm gì được người đối diện. Thanh kiếm trong tay trong chớp mắt liền bị cướp mất, thân thủ người đó nhanh nhẹn khiến cho cô chưa kịp làm gì thì đã bị thanh kiếm của chính mình chìa vào cổ.
Không gian trở nên yên lặng nhưng không dấy lên chút nguy hiểm nào, chỉ nghe thấy người đó nhàn nhạt cười rồi ném thanh kiếm trả lại cho cô:
" Cần phải tập luyện nhiều".
Tiểu Hắc đón lấy vũ khí rồi giắt vào hông, tiếp đó liền cúi đầu chào:
" Cứ nghĩ anh cũng giống như một quản gia bình thường, không ngờ lại lợi hại đến thế".
Người đối diện ngẩng đầu lên trời, cười nhẹ:
" Lợi hại thì không dám nhận, đi theo điện hạ nhiều năm cho nên ít nhiều cũng học được vài ngón nghề".
Lời khen của Tiểu Hắc cũng không khiến cho Lương Tri vui vẻ, cô lại càng có cái nhìn tốt về anh.
" Nếu không phiền thì có thể chỉ bảo cho tôi vài chiêu được không?".
" Sao tôi phải làm thế?" - Lương Tri cũng chẳng nể mặt mà nói thẳng, bộ dạng anh có chsut lười biếng.
" Vì anh lợi hại, ở Đế Quốc thầy dạy kiếm cho chúng tôi cũng không có thân thủ như anh, thực sự khiến cho người khác mở mang tầm mắt. Cú xoay kiếm lúc nãy của anh tôi nhìn mà không chớp mắt, đỉnh của đỉnh!!!".
Lương Tri cười nhếch miệng, giật lấy thanh kiếm trong tay cô rồi nói:
" Cái này thì có gì mà ghê gớm chứ? Dễ thế này cơ mà".
Miệng thì nói thế nhưng anh vẫn làm cho cô xem, Tiểu Hắc thật thà không biết nịnh hót, vậy nên những câu mà cô nói ra đều là lời khen ngợi thực sự chẳng có chút giả tạo. Lời nói thật lòng không mang chút cường điệu nào đương nhiên khiến cho người khác nảy sinh thiện cảm.
Nhưng lọt vào mắt của hắn thì lại thành vấn đề khác.
Người đàn ông sau khi xong việc liền nhanh chóng trở về, ai ngờ chào đón hắn chính là cảnh cô đang tròn mắt khen ngợi kẻ khác, mà kẻ này không phải ai xa lạ mà chính là thân tín của hắn.
Xích Diễm vươn đầu lưỡi khẽ chạm vào khoé môi, cười khẩy một cái rồi nhìn tình cảnh trước mặt. Hắn ngẩng mặt lên trời, luồng tay vào tóc rồi vuốt ngược ra sau rồi lại bồi thêm một cái cười:
" Không có ta ở đây, vui quá nhỉ?".
Không được rồi, nếu như nó thấy cô thì lại nhào đến, phải trốn khỏi nơi này trước khi bị phát hiện thôi.
Tiểu Hắc chạy ngang qua vườn hoa thì nhìn thấy hai con báo đang nô đùa cùng nhau, nhưng còn chưa kịp hoảng sợ thì chúng đã chạy mất khiến cho cô đứng hình vài giây. Mãi đến sau này cô mới biết là do ở trên người cô có mùi của Khả Diệu cho nên chúng nó không dám đến gần.
Tiểu Hắc đi một lúc thì cảm thấy chán, liền đến sân tập xem thử. Dù sao thì hắn không có ở nơi này, lại không giao việc cho cô mà bảo thích làm gì cũng được, vậy thì cô đi tập luyện, sau này về Đế Quốc là có thể tiếp tục bảo vệ cho công tước phu nhân.
Dù không thích nhưng vẫn phải thừa nhận vũ khí mà hắn có thực sự không chỉ tinh xảo mà còn rất độc đáo, cô tiến đến bên cái bàn dài trưng bày vô số gươm giáo cầm lên một thanh kiếm ngắn, dù hình dạng nhỏ bé nhưng nó lại nặng hơn rất nhiều so với thanh kiếm cô hay dùng.
Đôi mắt của cô gái chợt nhớ ra điều gì đó, lúc nãy khi cô dùng kiếm muốn chém tên khốn kia thì kiếm đã bị hắn ném xuống hồ, Tiểu Hắc tặc lưỡi rồi xoay người trở lại sân sau, vừa đến nơi thì cô ngơ ngác nhìn người trước mặt trong tay cầm thanh kiếm của mình choiw đùa trong tay, một loạt thao tác điêu luyện được người đó sử dụng, thanh kiếm xoay xoay vài vòng trong lòng bàn tay rồi tiếp đó được ném lên không trung rồi bắt gọn. Cô đưa ánh mắt đầy ái mộ rồi nhỏ giọng:
" Kiếm... của tôi...".
" À, đây là của cậu sao? Đang đi tuần tra thì nhìn thấy có gì đó dưới hồ nên nhặt lên xem thử, đồ tốt đấy".
Tiểu Hắc tiến đến lấy lại vũ khí của mình, cô có chút nghĩ ngợi, sau khi cầm lấy thanh kiếm được vài giây thì liền nắm chặt dứt khoát xoẹt ngang một đường, người phía đối diện không quá vất vả, chỉ nghiêng người về sau một chút là haongf toàn né được đòn tấn công. Tiếp đó, tưởng chừng đã kết thúc nhưng cô lại tiến tới tấn công thêm vài lần, lần nào cũng chẳng thể làm gì được người đối diện. Thanh kiếm trong tay trong chớp mắt liền bị cướp mất, thân thủ người đó nhanh nhẹn khiến cho cô chưa kịp làm gì thì đã bị thanh kiếm của chính mình chìa vào cổ.
Không gian trở nên yên lặng nhưng không dấy lên chút nguy hiểm nào, chỉ nghe thấy người đó nhàn nhạt cười rồi ném thanh kiếm trả lại cho cô:
" Cần phải tập luyện nhiều".
Tiểu Hắc đón lấy vũ khí rồi giắt vào hông, tiếp đó liền cúi đầu chào:
" Cứ nghĩ anh cũng giống như một quản gia bình thường, không ngờ lại lợi hại đến thế".
Người đối diện ngẩng đầu lên trời, cười nhẹ:
" Lợi hại thì không dám nhận, đi theo điện hạ nhiều năm cho nên ít nhiều cũng học được vài ngón nghề".
Lời khen của Tiểu Hắc cũng không khiến cho Lương Tri vui vẻ, cô lại càng có cái nhìn tốt về anh.
" Nếu không phiền thì có thể chỉ bảo cho tôi vài chiêu được không?".
" Sao tôi phải làm thế?" - Lương Tri cũng chẳng nể mặt mà nói thẳng, bộ dạng anh có chsut lười biếng.
" Vì anh lợi hại, ở Đế Quốc thầy dạy kiếm cho chúng tôi cũng không có thân thủ như anh, thực sự khiến cho người khác mở mang tầm mắt. Cú xoay kiếm lúc nãy của anh tôi nhìn mà không chớp mắt, đỉnh của đỉnh!!!".
Lương Tri cười nhếch miệng, giật lấy thanh kiếm trong tay cô rồi nói:
" Cái này thì có gì mà ghê gớm chứ? Dễ thế này cơ mà".
Miệng thì nói thế nhưng anh vẫn làm cho cô xem, Tiểu Hắc thật thà không biết nịnh hót, vậy nên những câu mà cô nói ra đều là lời khen ngợi thực sự chẳng có chút giả tạo. Lời nói thật lòng không mang chút cường điệu nào đương nhiên khiến cho người khác nảy sinh thiện cảm.
Nhưng lọt vào mắt của hắn thì lại thành vấn đề khác.
Người đàn ông sau khi xong việc liền nhanh chóng trở về, ai ngờ chào đón hắn chính là cảnh cô đang tròn mắt khen ngợi kẻ khác, mà kẻ này không phải ai xa lạ mà chính là thân tín của hắn.
Xích Diễm vươn đầu lưỡi khẽ chạm vào khoé môi, cười khẩy một cái rồi nhìn tình cảnh trước mặt. Hắn ngẩng mặt lên trời, luồng tay vào tóc rồi vuốt ngược ra sau rồi lại bồi thêm một cái cười:
" Không có ta ở đây, vui quá nhỉ?".