Không cần diễn tả cũng biết gương mặt của cô lúc đó xanh cỡ nào, người đàn ông chẳng thèm nhìn xem xung quanh có người hay không, ôm lấy cô rồi hít hà hít hà đi vào bên trong đại điện, hắn ôm lấy cô rồi ngồi ở trên một cái bệ cửa sổ thật to gục đầu vào vai, lúc đó cô đương nhiên muốn đấm hắn vài cái rồi bỏ trốn nhưng vòng tay kia cứ siết chặt khiến cho cô thở cũng cảm thấy khó khăn huống chi là giãy giụa.
" Bỏ... ra..." - Tiểu Hắc dùng hết sức mà lên tiếng.
Người đàn ông thở ra một hơi dài rồi tiếp tục ôm, hắn nhỏ giọng:
" Nạp năng lượng đã, lát nữa ta có việc phải ra ngoài, sẽ nhớ em chết mất".
"Vậy thì chết đi!".
Xích Diễm cười phì:
" Chỉ mới có ngày thứ hai thôi mà đã xưng hô trống không rồi, ít ra cũng nên cung kính giống như lần đầu em biết ta là 'goàng tử' chứ~".
" Nói chuyện bình thường thì ngài không chịu được chắc? Làm ơn bình thường giúp tôi đi".
" Hu~" - Hắn nghe tai này rồi lọt qua tai kia, cúi đầu vào cổ cô hừ hừ rên.
Cái bệ quá cao, hắn có thể chống chân tới nhưng còn cô thì không, vậy nên có chút không thoải mái, đã vài lần thử xê dịch, cho đến khi cảm nhận được vật gì đó lại chọc chọc vào mông thì cứng đờ như khúc gỗ, Tiểu Hắc nuốt một ngụm nước bọt rồi lắp ba lắp bắp:
" Ngươi... ngươi ngươi ngươi...".
Hắn áp má vào má cô, giọng nói trầm thấp quyến rũ mang theo chút mê hoặc và xấu xa:
" Ta làm sao, hửm?".
Cái tình hình này thì cô phải nói gì mới được? Tên này bị cô mắng còn cao hứng mà tiếp tục chọc ghẹo, khi nãy chỉ vừa mới cắn thôi lại tự dưng phản ứng.
Nếu như là người bình thường thì đã sớm bỏ chạy hoặc tát cô vài cái vì dám xúc phạm cho hoàng tộc, còn tên này...
" Ngươi thích bị người khác hành hạ à?".
" Ừm, vậy nên khi em cắn... ta thích lắm~".
Tiểu Hắc nhìn dấu răng mà mình tạo đang ở trên vai hắn, còn chảy cả máu, ánh mắt vô tình giao nhau, chỉ thấy gương mặt của hắn hơi đỏ, khoẻ môi cong lên đầy thích thú, hơi thở nóng bỏng mang mùi hương của riêng hắn phả lên mặt cô, Tiểu Hắc tái xanh, cô không dám chửi, cũng không dám cử động.
Giác quan thứ sáu trong cô đang kịch liệt gào thét rằng lúc này mọi hành động bất kỳ đều khơi gợi sự hứng thú hắn, không ổn, phải tìm cách thoát khỏi.
" Có... có việc gấp thì phải nhanh chóng giải quyết đừng có nấn ná ở đây thêm giây phút nào nữa".
Tiểu Hắc mở miệng tuông ra một câu không nghỉ ngơi ngắt quãng, người đàn ông vẫn chăm chú nhìn cô, một bên mày rậm khẽ nhếch:
" Được rồi, ta đi đây. Nếu có gì muốn hỏi thì cứ gặp Lương Tri, tên đó nhìn hơi ngáo nhưng biết nhiều thứ lắm".
Xích Diễm nới rộng vòng tay, nhanh như chớp cô lao đi mà chẳng thèm hành lễ, người đàn ông ngồi ở trên bệ cửa, chân bắt chéo, áp bàn tay lên môi rồi dùng ngón trỏ gõ gõ đầu mũi, trầm ngâm nhìn dáng vẻ chạy trối chết như gặp ma của Tiểu Hắc, lát sau ngẩng mặt lên trời rồi thở dài:
" Tim ta đau quá~".
Cô gấp gáp đi vào đại điện, giờ đây trong đầu rối tung, vừa muốn chém chết tên điên đó, lại vừa muốn tìm cái lỗ nào để chui xuống.
Lúc hắn bế cô từ sân sau đến bệ cửa sổ có lướt qua một vài nhóm nữ hầu, hành động thân mật ôm ấp như những đôi tình nhân đang yêu cứ thế mà đập vào mắt của những người khác. Ngạc nhiên xen lẫn kinh hãi, đám người trố mắt nhìn nhưng không dám hó hé dù chỉ là một từ, còn tên điên đó... hắn ôm cô hít lấy hít để đã thế còn rên rỉ:
" Thích quá~".
Vấn đề đáng sợ hơn là người hầu không hề thấy phần nào đó của hắn đang đứng dậy, chỉ vì hắn tách chân cô ra rồi ép sát vào, lại thêm hôm nay hắn không cởi trần mà mặc đồ... lả lơi, dây thắt lưng dài tung bay trong gió dù có nhìn thật kỹ cũng khó thấy được phần nào đó ngóc đầu.
Hơn nữa, người hầu chưa bao giờ nhìn thấy gương mặt của hắn như thế, nhìn chăm chăm không có thời gian quan sát những bộ phận khác.
Đúng, đúng đó, người xấu hổ chỉ có mình cô mà thôi.
Tiểu Hắc đang trong thân phận là nam, cô chỉ mới đến đây hai ngày đã bị chủ nhân của nơi này thả dê công khai, người hầu không xấu hổ, hắn lại càng không, vậy thì ai xấu hổ?
Muốn đào hố chui xuống quá!!!
" Bỏ... ra..." - Tiểu Hắc dùng hết sức mà lên tiếng.
Người đàn ông thở ra một hơi dài rồi tiếp tục ôm, hắn nhỏ giọng:
" Nạp năng lượng đã, lát nữa ta có việc phải ra ngoài, sẽ nhớ em chết mất".
"Vậy thì chết đi!".
Xích Diễm cười phì:
" Chỉ mới có ngày thứ hai thôi mà đã xưng hô trống không rồi, ít ra cũng nên cung kính giống như lần đầu em biết ta là 'goàng tử' chứ~".
" Nói chuyện bình thường thì ngài không chịu được chắc? Làm ơn bình thường giúp tôi đi".
" Hu~" - Hắn nghe tai này rồi lọt qua tai kia, cúi đầu vào cổ cô hừ hừ rên.
Cái bệ quá cao, hắn có thể chống chân tới nhưng còn cô thì không, vậy nên có chút không thoải mái, đã vài lần thử xê dịch, cho đến khi cảm nhận được vật gì đó lại chọc chọc vào mông thì cứng đờ như khúc gỗ, Tiểu Hắc nuốt một ngụm nước bọt rồi lắp ba lắp bắp:
" Ngươi... ngươi ngươi ngươi...".
Hắn áp má vào má cô, giọng nói trầm thấp quyến rũ mang theo chút mê hoặc và xấu xa:
" Ta làm sao, hửm?".
Cái tình hình này thì cô phải nói gì mới được? Tên này bị cô mắng còn cao hứng mà tiếp tục chọc ghẹo, khi nãy chỉ vừa mới cắn thôi lại tự dưng phản ứng.
Nếu như là người bình thường thì đã sớm bỏ chạy hoặc tát cô vài cái vì dám xúc phạm cho hoàng tộc, còn tên này...
" Ngươi thích bị người khác hành hạ à?".
" Ừm, vậy nên khi em cắn... ta thích lắm~".
Tiểu Hắc nhìn dấu răng mà mình tạo đang ở trên vai hắn, còn chảy cả máu, ánh mắt vô tình giao nhau, chỉ thấy gương mặt của hắn hơi đỏ, khoẻ môi cong lên đầy thích thú, hơi thở nóng bỏng mang mùi hương của riêng hắn phả lên mặt cô, Tiểu Hắc tái xanh, cô không dám chửi, cũng không dám cử động.
Giác quan thứ sáu trong cô đang kịch liệt gào thét rằng lúc này mọi hành động bất kỳ đều khơi gợi sự hứng thú hắn, không ổn, phải tìm cách thoát khỏi.
" Có... có việc gấp thì phải nhanh chóng giải quyết đừng có nấn ná ở đây thêm giây phút nào nữa".
Tiểu Hắc mở miệng tuông ra một câu không nghỉ ngơi ngắt quãng, người đàn ông vẫn chăm chú nhìn cô, một bên mày rậm khẽ nhếch:
" Được rồi, ta đi đây. Nếu có gì muốn hỏi thì cứ gặp Lương Tri, tên đó nhìn hơi ngáo nhưng biết nhiều thứ lắm".
Xích Diễm nới rộng vòng tay, nhanh như chớp cô lao đi mà chẳng thèm hành lễ, người đàn ông ngồi ở trên bệ cửa, chân bắt chéo, áp bàn tay lên môi rồi dùng ngón trỏ gõ gõ đầu mũi, trầm ngâm nhìn dáng vẻ chạy trối chết như gặp ma của Tiểu Hắc, lát sau ngẩng mặt lên trời rồi thở dài:
" Tim ta đau quá~".
Cô gấp gáp đi vào đại điện, giờ đây trong đầu rối tung, vừa muốn chém chết tên điên đó, lại vừa muốn tìm cái lỗ nào để chui xuống.
Lúc hắn bế cô từ sân sau đến bệ cửa sổ có lướt qua một vài nhóm nữ hầu, hành động thân mật ôm ấp như những đôi tình nhân đang yêu cứ thế mà đập vào mắt của những người khác. Ngạc nhiên xen lẫn kinh hãi, đám người trố mắt nhìn nhưng không dám hó hé dù chỉ là một từ, còn tên điên đó... hắn ôm cô hít lấy hít để đã thế còn rên rỉ:
" Thích quá~".
Vấn đề đáng sợ hơn là người hầu không hề thấy phần nào đó của hắn đang đứng dậy, chỉ vì hắn tách chân cô ra rồi ép sát vào, lại thêm hôm nay hắn không cởi trần mà mặc đồ... lả lơi, dây thắt lưng dài tung bay trong gió dù có nhìn thật kỹ cũng khó thấy được phần nào đó ngóc đầu.
Hơn nữa, người hầu chưa bao giờ nhìn thấy gương mặt của hắn như thế, nhìn chăm chăm không có thời gian quan sát những bộ phận khác.
Đúng, đúng đó, người xấu hổ chỉ có mình cô mà thôi.
Tiểu Hắc đang trong thân phận là nam, cô chỉ mới đến đây hai ngày đã bị chủ nhân của nơi này thả dê công khai, người hầu không xấu hổ, hắn lại càng không, vậy thì ai xấu hổ?
Muốn đào hố chui xuống quá!!!