• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khu rừng rậm có những hàng trúc trãi dài, thời điểm buổi tối không một bóng người chỉ còn tiếng gió rít qua từng chiếc lá tạo thành thanh âm lạnh lẽo..

- Hai tuần nữa sau khi trừ khử An Tử Song. Tôi sẽ chuyển số còn lại cho cậu và giấy tờ xuất ngoại tôi sẽ cho người hoàn tất nhanh chóng. Nhớ! hạn chế gọi cho Tôi, khi nào cần tôi sẽ là người liên lạc.

An Bách Tôn nhìn ra bóng đêm bao trùm nhả ra từng chữ mang hàm ý chết chóc. Ánh mắt ông ta cũng không nhìn người bên cạnh như chẳng phải nói với hắn ta vậy.


Lâm Bính nhìn chiếc valy chứa thật nhiều tiền đôi mắt tràn ngập tham vọng không đáy. Hắn ta nhếch môi, cầm một sấp tiền lên thèm thuồng ngửi ngửi rồi hít hà như rất thỏa mãn.

- Tôi có một thắc mắc?

Lúc này đây An Bách Tôn mới quay mặt nhìn hắn ta, chân mày khẽ động đậy ý bảo hắn nói tiếp.

Lâm Bính gãy gãy cằm.

- Tại sao ông không tìm người khác làm việc này mà lại là Tôi. Hiện tại tình hình của tôi ông biết mà, vô cùng nguy hiểm.1

An Bách Tôn giật nhẹ khóe môi.

- Sợ à? Sợ thì rút lui nhưng cậu nên nhớ cậu không còn sự lựa chọn nào khác ngoài phải hợp tác với Tôi.

Lâm Bính xua tay có chút bực bội vì lời hăm dọa của An Bách Tôn.

- Nếu An Tử Song không chết thì tôi chết có gì phải sợ. Lâm Bính này cần ông nhắc nhở à. Tôi đang nghi ngờ rằng ông có phải hay không muốn một mũi tên bắn chết hai con nhạn.1

Ánh mắt rà soát của Lâm Bính đặt trên người An Bách Tôn nhưng mà vẻ mặt An Bách Tôn lại quá thản nhiên. Ông ta chẳng những không nổi giận mà ngược lại điềm nhiên đến lạ muốn tìm ra một dấu vết cũng khó.

- Nếu tôi muốn cậu chết thì bây giờ cậu còn ngồi được ở đây sao. Chưa kể đến bao nhiêu năm qua chính tôi là người cung phụng tiền bạc cho cậu có cuộc sống sung sướng hưởng thụ. Để giờ cậu đặt ra những câu hỏi ngu xuẩn thế hả.

Lâm Bính ngẫm nghĩ cũng đúng nên không vội phản bác mà nghe ông ta nói tiếp.

- Tìm cậu là vì đúng người đúng thời điểm. Cho kẻ khác vào cuộc chẳng phải tôi đang tạo ra Lâm Bính thứ hai sao? Tôi không muốn đạp lên vết xe đổ.1

Lâm Bính nhìn ông ta như rất vừa ý với câu trả lời của An Bách Tôn. Nụ cười hung ác ngày càng sâu hơn, hắn ta vỗ lên vai An Bách Tôn.

- Yên tâm ông sẽ sớm ngồi lên chiếc ghế Chủ Tịch An Thị thôi.Chỉ cần đến lúc đó ông không trở mặt thì chúng ta vẫn mãi là đối tác..

Đối tác?1


An Bách Tôn lúc này chỉ hận không thể một giây xuống tay giết chết tên khốn này. Hắn ta bao nhiêu năm qua khác nào một ký sinh trùng khát máu, chỉ muốn hút cạn máu đối phương không chừa một giọt. Thứ phế thải mang lòng dạ hung ác này một ngày còn giữ bên mình đúng là đang đùa giỡn với tử thần. Thật ra An Bách Tôn biết rõ tên khốn Lâm Bính này vẫn còn giá trị lợi dụng như là việc bao nhiêu năm qua hắn ta thay ông gánh lấy cái mác kẻ giết người khiến An Tử Song truy lùng khắp nơi. Vì thế ông ta mới ung dung mà sống đến ngày hôm nay. Chỉ tiếc là tên khốn này không biết điểm dừng muốn thử thách sự nhẫn nại của ông. Chịu đựng hắn ta thêm vài ngày nữa thôi, rồi ông ta sẽ tiễn hắn cùng An Tử Song biến mất một lượt.1


An Bách Tôn nhếch mép cười lạnh.


- Cậu yên tâm chỉ cần An Tử Song biến mất thì cả đời này tôi sẽ cho cậu sống trong nhung lụa mà hưởng thụ.


Lời hứa hẹn nghe vào rất vừa tai của ông ta khiến Lâm Bính hài lòng, đôi mắt híp lấy tưởng tượng ra viễn cảnh  tháng năm sau này không cần khốn đốn sống khổ cực, chạy trốn như bây giờ thì có bất chấp nguy hiểm hơn nữa cũng không sao. Chẳng phải tình trạng hiện tại của hắn ta cũng có tốt hơn là bao, bất an lo sợ mấy năm qua chưa hề có một giấc ngủ ngon giấc. Xem như lần này một ăn cả ngã về không đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK