• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

An Tử Song bị tiếng sấm chớp bên ngoài làm cho bừng tỉnh..

- Băng...

An Tử Song bật người tỉnh dậy,trên trán anh mồ hôi lấm tấm. Anh dáo dác nhìn khung cảnh tối tăm của căn phòng, chiếc rèm bị gió thổi tung bay..

Anh bước xuống giường mở tất cả đèn phòng lên, đưa mắt nhìn khắp nơi không thấy bóng Lạc Băng đâu cả.

An Tử Song bất giác sợ hãi gọi tên cô..

- Băng..Băng.. em đâu rồi..

Tiếng gọi của anh hòa vào tiếng mưa cùng sấm chớp.

Lúc An Tử Song đi qua chiếc gương anh lướt qua hình ảnh có phần hốc hác, tàn tạ của mình trong gương. Anh khó hiểu với dung mạo tiều tụy của mình.


Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra thế này?

Anh vừa mở cửa phòng thì lúc này đụng phải An Khương bước vào. Sắc mặt ông khó coi còn mang theo sự lo lắng.

- Tử Song cháu tỉnh rồi sao?

An Tử Song không quan tâm lời ông nói, anh hỏi.

- Chú hai, chú có thấy vợ cháu đâu không?1

An Khương chau chặt chăn mày rồi thở dài đau lòng mà kéo tay anh.

- Tử Song, cháu đừng như thế nữa được không? Cháu như thế này An Thị, An gia phải làm sao?1

An Tử Song mờ mịt nhìn ông ta, anh khó hiểu..

- Chú hai, chú nói gì vậy? Chú có thấy Lạc Băng ở đâu không?

Có chút mất kiên nhẫn anh xua tay.

- Thôi được rồi để cháu đi tìm cô ấy...

Anh sốt ruột muốn tìm kiếm Lạc Băng nên không nhẫn nại xem An Khương nói gì cứ thế muốn lướt qua ông ấy.

- Cháu tỉnh táo lại đi, Lạc Băng vợ của cháu đã mất rồi, con bé đã mất gần một tháng nay rồi.Cháu đừng như thế này nữa có được không? Chú biết cháu rất đau lòng nhưng hãy nhìn vào sự thật đi..Đừng hành hạ bản thân mình như thế nữa.1

An Tử Song như bị điểm huyệt, anh xoay người nhìn An Khương. Mắt ông ta đỏ hoe bởi vì đau lòng khi nhìn bộ dạng chẳng khác nào dần trở nên điên dại của cháu trai mình.

Nước mắt An Tử Song vờn quanh hốc mắt rồi ứa ra, Anh lắc đầu..

- Không phải vậy, chú nói dối...Vợ của cháu chưa chết..không...không...cô ấy chưa chết....không..

....

Đêm khuya, lặng như tờ.1

An Tử Song bị tiếng sấm chớp bên ngoài làm cho bừng tỉnh..1

- Băng...

An Tử Song không quan tâm lời ông nói, anh hỏi.

- Chú hai, chú có thấy vợ cháu đâu không?

An Khương chau chặt chăn mày rồi thở dài đau lòng mà kéo tay anh.

- Tử Song, cháu đừng như thế nữa được không? Cháu như thế này An Thị, An gia phải làm sao?

An Tử Song mờ mịt nhìn ông ta, anh khó hiểu..

Anh sốt ruột muốn tìm kiếm Lạc Băng nên không nhẫn nại xem An Khương nói gì cứ thế muốn lướt qua ông ấy.

- Cháu tỉnh táo lại đi, Lạc Băng vợ của cháu đã mất rồi, con bé đã mất gần một tháng nay rồi.Cháu đừng như thế này nữa có được không? Chú biết cháu rất đau lòng nhưng hãy nhìn vào sự thật đi..Đừng hành hạ bản thân mình như thế nữa.

An Tử Song như bị điểm huyệt, anh xoay người nhìn An Khương. Mắt ông ta đỏ hoe bởi vì đau lòng khi nhìn bộ dạng chẳng khác nào dần trở nên điên dại của cháu trai mình.

Nước mắt An Tử Song vờn quanh hốc mắt rồi ứa ra, Anh lắc đầu..

- Không phải vậy, vợ cháu chưa chết..không...không...cô ấy chưa chết....không..

....

- Tử Song, Tử Song....

Lạc Băng bị tiếng hét lớn của An Tử Song mà tỉnh giấc, cô vội vàng ngồi dậy lay người anh..1

An Tử Song cũng bừng tỉnh lúc anh mở mắt ra trước mặt mình là Lạc Băng. Anh vẫn còn chưa thoát ra được cơn ác mộng vừa rồi.Nhưng chưa kịp an ổn tinh thần anh đã giang tay ôm Lạc Băng vào lòng.

Anh nhắm chặt mắt mà lẩm bẩm..

- Băng...Băng...

Lạc Băng bị anh ôm rất chặt, cô cảm nhận thân thể An Tử Song còn đang run rẩy.

Lạc Băng cũng ôm anh, cô nhẹ giọng trấn an.

- Tử Song anh thấy ác mộng sao? Em ở đây....em ở đây...1

An Tử Song không nói gì, anh cũng không muốn kể cho cô nghe cơn ác mộng khủng khiếp kia.

Trong cơn mơ Anh thấy cô muốn ly hôn với anh rồi cô vì trốn chạy khỏi anh mà gặp tai nạn. Cô được hồi sinh theo một cách lỳ lạ nào đó. Hai người lại kết hôn, cô và anh xóa bỏ mọi hiểu lầm khi tình yêu của họ đang trong giai đoạn hạnh phúc nhất thì Chú hai của anh lại nói với anh tất cả là do anh tưởng tượng thật ra Lạc Băng vốn đã mất..1

Qua mấy phút trấn tỉnh lại tinh thần, anh cúi đầu hôn lên trán Lạc Băng..

- Xin lỗi làm em thức giấc..

- Tử Song anh nằm mơ thấy gì vậy? nói em nghe được không?

- Anh thấy em rời bỏ anh..

Lạc Băng ngẩng đầu nhìn anh, cô biết hôn nhân của bọn họ trước đó có nhiều hiểu lầm.May mắn lần cô nhập viện đã nghe được cuộc nói chuyện của Tô Triết và Ân Tố Như. Cô mới biết rõ bao nhiêu năm qua mình bị bạn tốt, người yêu và cả người mẹ kế ngọt ngào kia lừa dối..1


May mắn tình cảm cô dành cho Tô Triết không quá đậm sâu như cô vẫn nghĩ. Trong thời gian đó cô quyết định theo lời ba của cô liên hôn với An Tử Song.


Tình yêu của họ trãi dài theo nhiều cung bậc cảm xúc. Từ sợ hãi dần thành quyến luyến rồi từ khi nào đó tình yêu lấp đầy giữa hai người họ. Đến hiện tại thì không thể sống thiếu nhau được nữa rồi.


Lạc Băng chờm người lên mút môi anh..


- Em luôn ở đây mà..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK