• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rầm

Trong phòng làm việc lúc này, vang lên hàng loạt tiếng động lớn..

An Tử Song cung tay đấm liên tiếp vào tường, tay sưng đỏ rồi theo da tay bong ra máu đỏ liền ứa ra nhưng giống như anh không biết đau. Hành động điên cuồng đến khi bàn tay như tê dại, máu đỏ nhĩu xuống sàn nhà. Hơi thở dồn dập qua một lúc anh mới ngừng lại..

Đúng vậy! anh tức giận bản thân ,nhớ đến ánh mắt đỏ hoe ủy khuất của Lạc Băng, anh càng căm ghét bản thân mình hơn.

Anh cảm thấy mình khác nào kẻ vô dụng  muốn ôm người phụ nữ của mình vào lòng để dỗ dành cũng là không làm được.

Chỉ biết trơ mắt nhìn cô mà trong lòng như ngàn mũi kim đâm thấu.


An Tử Song đi đến tủ y tế lấy ra một cuộn băng trắng  quấn quanh tay mấy vòng, động tác không thừa một nhịp dường như hành động này thường xuyên xảy ra.

Rồi quay về bàn làm việc an vị như chưa từng có chuyện gì xảy ra, như vết thương trên tay cũng không hề hấn gì.

Ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào màn hình, lúc này anh nhấn gọi video call cho An Khương.

- Tử Song, sao thế?

Màn hình vừa kết nối, giọng ấm áp của An Khương đã thông qua.

An Tử Song nhìn ông.

- Hôm nay cháu làm cho cô ấy ủy khuất.

An Khương bất giác nhìn bàn tay băng bó của anh. Ông thở dài, đôi mắt trung niên hiện lên vẻ đau lòng.

- Cháu lại tự làm tổn thương bản thân nữa sao?

- .........

An Khương nhíu mày không vui, dĩ nhiên hành động tiêu cực này của anh khiến ông không hài lòng. Ngày xưa An Tử Song mới phát bệnh, khi nào không kiềm chế được cảm xúc anh sẽ tự làm bản thân mình đau.

Những năm gần đây đã khuyên giảm đi rất nhiều dường như cũng không còn xảy ra , sau bây giờ lại tái diễn lại rồi?

Khiến người làm Chú như ông vừa đau đầu  song song đó là sự đau lòng không thôi.

- Tử Song, nếu Lạc Băng bên cạnh cháu mà lại đem đến cho cháu sự tiêu cực, hành hạ bản thân thì không nên ở cạnh con bé nữa.1

An Tử Song nhìn ông.

- Cháu bị thương không liên quan đến cô ấy.

- Cháu còn bảo không liên quan, có phải căn bệnh của cháu làm con bé hiểu lầm.1

Cho nên cháu nghĩ là lỗi của mình mới tự trừng phạt bản thân đúng không?

Bị ông nói trúng tim đen,An Tử Song mím chặt môi không phản bác.

An Khương chau mày.

- Hai đứa chưa kết hôn, có thể giải quyết được.Chỉ mới có mấy tiếng bên cạnh con bé cháu đã trở nặng hơn như vậy, chú thật sự không yên tâm.Để chú nói chuyện với Lạc Triệu, chúng ta có thể giúp Lạc Thị còn hôn sự thì nên dừng lại.1

- Không được, Lạc Băng chỉ có thể là vợ của cháu..

An Tử Song lần đầu đanh giọng với ông   sắc mặt còn lạnh lùng đến thế khiến An Khương có chút sửng sốt.

An Khương nhìn chăm chú An Tử Song, mất mấy giây sau ông khẽ khuyên nhủ.

- Cháu không thể vượt qua được rào cản tâm lý, con bé Lạc Băng thì không hề biết đến bệnh tình của cháu. Cháu cứ luẫn quẫn rồi tự làm thương tổn bản thân mình, đứng ở cương vị bác sĩ của cháu, chú không thấy khả thi chút nào.1

Bàn tay đặt trên bàn của An Tử Song cung chặt.

Anh ẩn nhẫn luồn sóng trong lòng , hạ giọng nói.

- Năm đó chú nói có một loại thuốc có thể điều chỉnh tâm lý người bệnh, bây giờ cháu muốn sử dụng.

An Khương lắc đầu ngay.


- Năm đó do bệnh cháu phát tác không thể kiểm soát nên chú mới định dùng loại thuốc ức chế tái hấp thu Serotonin-norepinephrin.Nhưng loại thuốc đó sẽ giảm trí nhớ và gây hại cho cơ thể ví dụ như vô sinh.Chú không muốn cháu mạo hiểm.


An Tử Song dường như đã kiên quyết với suy nghĩ của chính mình rồi.


- Cháu không còn lựa chọn, cháu không muốn thấy Lạc Băng phải ủy khuất lần nào nữa. Chỉ còn có cách này, cháu muốn nhanh chóng hết bệnh để được ở cạnh cô ấy.1


An Khương nhìn anh trăn trối như không còn lời gì để khuyên giải nữa. Vì ông hơn ai hết biết rất rõ tính cách cháu trai của mình một khi đã quyết định điều gì thì không ai có thể ngăn cản được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK