Ánh mắt đảo quang một vòng, anh quyết định chọn cháo cho cô và một phần cơm cho anh. Thiên Vũ lúc này nhìn vui vẻ hơn bao giờ hết, anh nhận được sự tha thứ của cô cũng từ bây giờ có thể sắp chấm dứt được hận thù. Nếu như chuyện đó xảy ra thuận lợi thì có lẽ thời gian hạnh phúc của hai người sắp đến rồi.
- Đây chẳng phải là người anh trai yêu quý của tôi sao?
Chẳng cần quay lại nhìn anh cũng biết được chủ nhân của giọng nói đó là Dương Thiên Bảo. Hắn ta đi đến gần anh rồi nhìn vào phần cháo trên tay anh. Đôi môi nhẹ cong lên mang theo ý cười khinh.
- Bây giờ đã tập sống dưới thân đàn bà rồi cơ à? Một thằng đàn ông mà lại hạ mình ngoan ngoãn phục tùng một đứa con gái. Haha, đúng lac chỉ có thằng đần Dương Thiên Vũ mới làm được.
Câu nói của hắn dường như chẳng đả động được đến anh. Thiên Vũ vẫn nhàn nhạt đợi nốt suất cơm của mình rồi mang lên cho cô.
- Vậy thì anh lại không biết rồi. Những thằng đàn ông lấy phụ nữ ra để làm trò tiêu khiển mãi mãi là những con động vật dưới đáy xã hội. Chắc từ bé đến lớn anh không được yêu bao giờ nên không biết đúng không?
Giọng nói của cô từ đằng xa vang lại. Anh lúc này mới giật mình nhìn về hướng cô đang đi tới. Ánh mắt sắc sảo, bước đi lại mạnh mẽ không có một chút run sợ. Phía sau là Bách Hào đang đi theo sau. Nhìn cô bây giờ khác gì một bà trùm đâu cơ chứ?
- Cô...
Thiên Bảo tức đến ra mặt, nói vậy thì khác gì đang chĩa họng súng vào mặt hắn cơ chứ. Cô không ngần ngại đi đến đứng bên cạnh anh mà nhìn thẳng vào mặt hắn.
- Xem ra nhị thiếu gia đây " tốt " đến mức không có cô gái nào dám yêu nhỉ. Đáng thương thật đấy, một người không có tình yêu sao lại đem so sánh với một người có cả tình lẫn tiền cơ chứ?
Cô chĩa từng mũi giáo về phía hắn khiến Thiên Bảo cứng họng không nói được gì. Nhưng như vậy vẫn chưa đủ, cô còn phải trả thù cho biết bao năm nhẫn nhục của anh ở ngôi nhà đó.
- Tôi cảm thấy thương Lăng phu nhân thật đấy. Anh như vậy sau này còn có thể cưới ai? Nếu có người tự nguyện ở bên anh, làm ấm chăn gối của anh thì cũng chỉ là vì tiền thôi. Nói trắng ra thì về sau có khi anh lại " nằm dưới " người ta cũng nên.
Cô nhếch môi cười lạnh rồi khoác tay Thiên Vũ ra cửa chỉ vô cùng thân mật. Chọc đến ai chứ đã chọc đến chồng cô thì không yên đâu. Dương Thiên Bảo nghiến chặt răng, ánh mắt hằm hè mà nhìn cô.
- Mày nhớ đấy.
Nói rồi hắn quay lại gắt lũ đàn em.
- Chúng ta đi.
Khi bóng lưng hắn đã khuất dần anh và cô mới quay về. Thiên Vũ được cô ra mặt bảo vệ thì vui lắm, trong lòng như là cả mùa xuân đang ùa về vậy. Anh cứ cười cười mãi như người trên mây. Cô nhìn mà cũng phải cười theo.
- Trên mặt anh dính gì sao?
Anh nghiêng đầu nhìn cô mà hỏi. Nhã Kỳ cũng thuận tay đưa lên lau lau mặt cho anh như thực sự là có gì đó dính trên đấy.
- Đúng vậy.
Anh nghe vậy thì ngượng đến chín mặt. Hai má nhẹ ửng hồng mà cúi mặt xuống.
- Như vậy là... trước mặt hắn mà... mà lại để mất hình tượng như vậy.
Giọng anh nhỏ dần đi rồi đôi mắt long lanh như sắp khóc. Cô giật mình dừng lại, đưa tay nâng gương mặt như tạc của anh lên.
- Nào, nào, em đùa thôi mà. Không có gì đâu, gương mặt anh vốn rất đẹp rồi.
- Thật không?
Anh bán tính bán nghi mà hỏi lại cô. Nhã Kỳ thở dài gật đầu.
- Thật mà.
Lúc này anh mới vui vẻ hơn, ý cười trên gương mặt lại lộ rõ. Nhưng rồi chợt nhớ ra gì đó, anh quay sang hỏi cô.
- Sao vợ lại xuống đây? Bây giờ đã tối rồi, ở đây rất lạnh.
Vừa nói anh vừa cởi áo khoác ngoài của mình ra rồi đưa cho cô mặc vào. Hành động dịu dàng như nâng niu cô đến từng chút một.
- Em sợ anh mua thứ gì đó em không ăn được. Mang thai khổ thật đó, cái gì cũng muốn ăn nhưng đứa con quý báu của anh lại ương bướng không chịu ăn theo mẹ nó.
Cô như quở trách nhìn xuống bụng. Cũng đúng, tất cả đều là do đứa con quý tử của anh mà ra. Nhưng rồi Thiên Vũ cũng cười cười, vòng tay qua ôm lấy cô trong cái hạnh phục đang trào dâng.
- Thôi mà, con của chúng ta như vậy sau này nó chui ra anh nhất định sẽ nghiêm khắc mà trách nó. Lại dám làm vợ anh ăn không ngon ngủ không yên. Xem xem, bây giờ vợ anh gầy đi bao nhiêu rồi.
Anh đưa tay vòng qua eo cô làm kéo cô vào lòng. Tuy ngoài miệng là nói vậy nhưng bên trong lại vui sướng đến tột độ. Anh sắp được làm cha rồi, sao mà không vui cho được cơ chứ? Thiên Vũ cứ cười cười mãi làm cô phải quay sang mà gõ nhẹ vào đầu.
- Này, em có thể đọc được suy nghĩ của anh đó.
Anh giật mình, nghi ngờ mà nhìn cô.
- Thật sao?
- Cái câu tôi sắp được làm cha rồi nó rõ mồn một trên mặt anh kìa.
Anh cũng chỉ biết cười gượng vì thực sự đúng là như vậy. Nhưng anh đâu có sai đâu, vui vì sắp được làm cha cũng là lẽ đương nhiên mà. Nghĩ vậy nên Thiên Vũ lại tự vỗ ngực cho mình là đúng.