Cô nhíu mày, nhìn ả ta bám chặt lấy tay anh mà trong lòng không khỏi khó chịu. Anh không đẩy ả ra mà vẫn thản nhiên bước vào bệnh viện. Phía sau là vệ sĩ riêng của Quý Ly đang cầm trên tay một giỏ hoa quả cùng một bó hoa.
Khi bóng dáng hai người đã khuất thì cô mới lấy lại được bình tĩnh. Nhã Kỳ quay người chạy ra phía cửa rồi đi lên phòng tìm anh. Ngoài trời gió đã se lạnh, cô không mang theo áo khoác chỉ mặc bộ đồ bệnh nhân mỏng chạy dọc hành lang.
- Anh Vũ à, không ngờ là anh cũng tốt thật đó. Anh nhìn xem nếu như chúng ta về chung một nhà chẳng phải là sẽ rất hạnh phúc sao?
Bước chân cô dừng lại, tai như ù dần đi trong lời nói của ả. Cô lùi về sau rồi trốn vào một góc tối quan sát bên ngoài. Quý Ly ôm lấy anh, cọ sát vòng một đầy đặn, căng tròn vào người anh. Ả không ngần ngại mà đưa tay lên kéo cho áo thấp xuống một chút.
- Anh, sao anh lại không nói gì vậy? Chẳng phải chúng ta đã làm chuyện đó rồi sao? Anh còn ngại ngùng gì nữa. Sau này chúng ta cũng nên gặp mặt nhiều hơn để hiểu rõ nhau.
Cô vừa nghe được hai chữ " chuyện đó " thì lặng người đi. Đôi mắt vô hồn nhìn vào khoảng không. Đôi chân run run bất giác mà chạy thật nhanh trở về phòng. Cô không thể chấp nhận được chuyện này. Anh có thể quên cô, cô vẫn chấp nhận ở bên anh đến khi anh nhớ ra cô. Nhưng cô không ngờ rằng chỉ mới có một ngày mà anh đã lên giường cùng ả đàn bà khác.
Dọc hành lang im lặng chỉ nghe được tiếng bước chân chạy gấp của cô. Anh giật mình, nhìn theo hướng phát ra tiếng động thì chỉ thấy một bóng dáng nhỏ quen thuộc vụt lao đi.
" Là cô ta sao? "
Anh nhíu mày, vẫn cứ nhìn về khoảng hành lang trống vắng mà tối mù mịt ấy. Quý Ly thấy vậy liền không thoải mái mà dở giọng nũng nịu.
- Anh~ một bông hồng xinh đẹp quyến rũ như này đang ở bên cạnh anh mà anh còn chú ý đi đâu vậy hả?
Ả ta cố gắng sáp lại gần anh hơn để anh có thể cảm nhận được cơ thể nóng bỏng của ả. Anh khó chịu, cúi xuống nhìn Quý Ly rồi hất mạnh tay ả ra.
- Cô nên giữ khoảng cách và phép lịch sự tối thiểu đi. Cô nên nhớ Mạc Thiên ký hợp đồng với Âu gia chứ không phải là tôi ký hợp đồng với cô. Cô có thể về rồi.
Anh quay người bước đến thang máy trong sự hụt hẫng của Quý Ly. Ả ta nghiến chặt răng, tay nắm lại thành quyền rồi nhìn về phía anh. Cái bóng dáng cao liêu xiêu bước vào trong thang máy, ả muốn chạy theo nhưng lại bị anh ngăn lại.
- Tối muộn rồi, Quý Ly tiểu thư nên trở về để nghỉ ngơi thì hơn. Nếu để người ta nhìn thấy tôi và cô ở cùng nhau thì họ sẽ lại sinh nghi về mối quan hệ của chúng ta.
Câu nói vừa dứt cũng là lúc cửa thang máy đóng lại. Bỏ mặc ả đứng thất thần nơi hành lang vắng, anh trở về phòng bệnh mà chẳng quay lại. Chỉ có cô vẫn đang cố gắng chạy. Cô chẳng biết bản thân sẽ chạy đi đâu nhưng cô muốn trốn khỏi nơi này. Hay chỉ đơn giản là cô muốn trốn tránh thực tại khắc nghiệt mà đầy những đau khổ.
Bước chân cô chậm dần rồi mất sức mà ngã xuống. Trước mắt cô là cả một bãi cỏ trải dài và thoáng mát. Ánh trăng nhẹ soi qua từng kẽ lá. Cô bật khóc, nước mắt theo cảm xúc mà chảy dài nơi gò má.
- A, đây chẳng phải là chị Nhã Kỳ thiếu phu nhân của Dương gia sao?
Giọng nói lanh lảnh của Quý Ly vang lên. Cô giật mình, đưa mắt nhìn về phía ả đang đi tới. Nhìn lại tình cảnh thảm hại của bản thân lúc này, cô nhanh chóng đứng dậy chỉnh lại quần áo. Đưa tay lên lau đi vệt nước mắt còn đọng lại nơi khoé mắt, cô cố mỉm cười thật tươi đi đến chào hỏi.
- Chào cô, cô là Âu Quý Ly đại tiểu thư của Âu gia đúng không? Lần trước trong bữa tiệc tôi đã gặp cô rồi thì phải.
Ả ta mỉm cười, lập tức chạy đến bên cô mà nắm lấy tay cô. Hành động của Quý Ly làm cô có chút giật mình, Nhã Kỳ chưa kịp phản ứng thì ả đã lập tức tiếp lời.
- Đúng là vậy đó chị. Hôm đó em bận nhiều khách quá không qua chào hỏi chị được. Em thành thật xin lỗi.
Quý Ly nắm chặt lấy tay cô, lời nói có chút hối lỗi khiến cô chẳng biết phải làm sao. Nhã Kỳ cười cười rồi vỗ nhẹ tay của ả như để an ủi.
- Không sao không sao, trước lạ sau quen. Chẳng phải bây giờ chúng ta đã có thời gian để trò chuyện rồi sao?
Ả nghe vậy thì đắc ý mà nhoẻn miệng cười. Đôi mắt long lanh như sắp ngấn lệ nhìn thẳng vào cô mà nói.
- Chị tốt bụng thật đấy. Anh Thiên Vũ cưới được chị đúng là hạnh phúc.
Lời nói của ả vừa nói ra bất giác lại khiến cô đau lòng. Anh hạnh phúc sao? Hạnh phúc đến nỗi quên cả cô mà lên giường với người phụ nữ khác sao? Cô cười đắng, ánh mắt xen lẫn chút mông lung nhìn về khoảng trời xa.
- Không, chị mới là người hạnh phúc vì được gả cho anh ấy.