Bước từng bước khó nhọc lê đến cạnh bếp, cô chống tay lên mặt bàn mà nước mắt không ngừng rơi. Đôi chân run rẩy ngã xuống. Cô cuộn người lại, co chân lên ôm lấy đầu gối. Nhã Kỳ nấc nghẹn từng cơn, bóng tối ôm lấy cô như vỗ về. Cô đơn. Lạnh lẽo. Trái tim này là lần đầu rỉ máu đến xót xa như vậy.
" Thiên Vũ... anh nói anh yêu em, nói sẽ luôn ở bên em. Vậy mà bây giờ anh lại nhẫn tâm đến vậy. Hoá ra anh không phải người dịu dàng cũng chẳng phải người ôn nhu. Chỉ là mỗi người mỗi cách đối xử khác, mỗi người một thân phận, không ai giống ai. "
Cô biết bây giờ chắc hẳn anh đã quay về phòng nhưng cô vẫn không muốn lên lầu. Một phần vì không muốn bản thân tự nhốt mình trong cái lồng giam do chính cô tạo ra, một phần cũng là vì cô sợ hãi. Cô muốn trốn tránh hiện thực, cô muốn buông bỏ mọi thứ. Đến cuối cùng người duy nhất ở lại bên cô cũng đi rồi.
Sau khi đã khóc cạn nước mắt cô mới uể oải mà đứng dậy. Bây giờ cũng chẳng còn tâm trạng đâu mà ăn uống, cô nhìn ra ngoài nơi ánh trăng đang sáng rực. Có lẽ cô cần đi dạo để thoải mái hơn.
Màn đêm che phủ giăng kín cả lối đi. Sương xuống lạnh đến thấu xương tủy. Cô chỉ mặc một chiếc váy mỏng đi trong công viên gần nhà. Nơi này là nơi vui chơi của trẻ con, khi ngày sẽ có rất nhiều đứa trẻ được cha mẹ đưa đến đây. Tiếng cười đùa nô nức, tiếng í ới gọi nhau cứ mãi vang lên.
" Sau này con cũng sẽ như vậy, con sẽ thật hoạt bát, lanh lợi như những đứa trẻ hay chơi ở công viên này. Con cũng sẽ gọi mẹ, cũng sẽ chạy đến ôm lấy mẹ mỗi khi nhớ. "
Chỉ cần nghĩ đến những chuyện đoa cũng đủ khiến cô hạnh phúc. Bất chợt phía bên kia đường vang lên tiếng cười của một đứa trẻ. Cô vô thức nhìn sang chợt thấy một gia đình bốn người đang đi bên đó. Người mẹ hạnh phúc gương mặt tươi cười dắt tay cô con gái nhỏ. Bên cạnh là người chồng đang bế đứa con trai và nắm lấy tay còn lại của đứa bé kia.
Cho đến khi họ đã đi qua rất lâu rồi thì cô mới chợt thức tỉnh. Đó chính là khung cảnh cô đã hàng đêm ao ước. Một gia đình bốn người, có cô, có anh và có con của hai người. Khoé miệng cô chợt cong lên, đôi mắt ủ rũ nhìn xuống bụng mình.
" Mẹ xin lỗi, mẹ không thể kéo cha con trở về. "
Cô đi đến bên một chiếc xích đu gần đó rồi ngồi xuống. Gió lạnh thổi qua làm mái tóc cô nhẹ tung bay. Nhã Kỳ đung đưa chân rồi nhìn về phía trăng vẫn còn đang sáng. Cô im lặng, cứ vậy chìm vào khoảng không gian riêng của bản thân.
- Chào cô, không biết tôi có thể ngồi bên cạnh phu nhân không?
Một giọng nam vang lên bên tai đánh thức suy nghĩ của cô. Nhã Kỳ quay sang nhìn chủ nhân của giọng nói vừa nãy. Đó là một chàng trai cao lớn, khuôn mặt cùng các đường nét xinh đẹp đến mê người. Nhưng tâm trạng coi lúc này không có hứng thú. Cô chỉ cười nhạt rồi gật đầu.
- Được.
Hắn ta được sưn đồng ý của cô liền ngồi xuống chiếc xích đu bên cạnh. Ánh mắt có phần ôn nhu nhìn về phia cô. Nhưng đó cũng chỉ là trong thoáng chốc rồi hắn lại nhìn về phía trăng tròn.
- Phu nhân hình như cũng ở gần đây đúng không?
Hắn bắt đầu tiếp chuyện với cô. Nhã Kỳ đung đưa chân qua lại rồi trả lời hắn.
- Ừm, nhà tôi ở đằng kia. Nhưng nó sắp không phải nơi tôi ở nữa rồi.
Trong vô thức cô nhìn về phía căn nhà kia. Bóng tối bao trùm lên ngôi nhà hiu quạnh, cô bỗng cảm thấy trống vắng trong lòng. Cứ mãi nhìn về nơi xa ấy, đến bao giờ mới có người ngoảnh lại nhìn cô.
- Tại sao vậy? Phu nhân sắp chuyển đi sao?
- Không, chỉ là nơi đó không phải nơi tôi thuộc về nữa rồi.
Đúng vậy, cô sắp không còn thuộc về nơi đó nữa rồi. Cả ngôi nhà đó và cả anh, khoonh có thứ gì là của cô cả. Hắn lặng lẽ lén nhìn cô, trong lòng có chút nhói đau.
- Phu nhân đang có tâm sự sao?
Dường như bị nói trúng tim đen, cô nghẹn ngào nhưng chỉ nấc nhẹ. Ánh mắt nhìn về nơi xa xăm trong vô định.
- Hình như là vậy.
- Có thể kể cho tôi nghe được không? Biết đâu kẻ hèn mọn này có thể giúp được cho phu nhân.
Cô quay sang nhìn người con trai bên cạnh mình. Từng lời nói đến hành động cửa chỉ lại rất quen thuộc. Cô cười nhẹ, ở người con trai này cô có một cảm giác an tâm và có thể tib tưởng.
- Đó là... câu chuyện của một người bạn của tôi.
Giọng cô nhẹ hẳn đi mang theo vài phần đau thương. Cổ họng vẫn còn nghẹ đắng cái dư vị khi nãy. Thì ra cái cảm giác cô đơn nhất là như vậy. Cả thế giới dường như đang bỏ mặc cô, tất cả đều quay lưng lại với cô, đều cho rằng cô sai. Nhưng rốt cuộc đến cuối cùng ai mới là người sai? Họ đều đi theo số đông mà bỏ mặc lại những quan điểm chiếm thiểu số. Vậy cuối cùng thì cô nên làm gì đây? Nên làm gì mới tốt....