Ngón tay Cố Thanh Hoài đang vuốt tóc hắn hơi dừng lại, y là người tự lập, rất ít khi thấy xấu hổ, lúc này cũng thấy điểm chú ý của mình có chút sai, buông tay, thấp giọng ho nhẹ một tiếng: “Không nói rõ ràng.”
Ai biết năng lực lý giải của anh mạnh như vậy.
Nguy Dã còn muốn ôm đùi Cố Thanh Hoài, nên chỉ trợn mắt trong lòng, giọng run run kể lại chuyện vừa rồi.
Nghe thấy điều khác thường, Ngô Loan ở phòng bên cạch cũng nhanh chóng chạy ra khỏi phòng tắm, mặt lộ vẻ lo lắng: “Cậu không sao chứ?”
Sao không có việc gì chứ, đều sợ sắp khóc.
Người trong lòng ngực lắc đầu, Cố Thanh Hoài cảm nhận được hắn ỷ lại mà giữ chặt cánh tay mình, đem cơ thể cẩn thận tránh ở phía sau mình.
Bởi vì sợ hãi, cũng khó chịu vì—— Ngô Loan đang nhìn hắn.
Nguy Dã từng tắm ở nhà tắm công cộng, không để bụng việc tắm chung với người cùng giới khi không có phòng riêng.
Nhưng lúc này hắn tránh ở sau lưng Cố Thanh Hoài, Ngô Loan chỉ nhìn thấy bả vai của hắn, ánh mắt lại có chút đăm đăm.
Cố Thanh Hoài giễu cợt nói: “Nhìn cái gì, chưa từng thấy đàn ông?”
Ngô Loan bị y nói thế, mới phục hồi lại tinh thần, đỏ mặt: “Không, không phải, từng, từng thấy.”
Cố Thanh Hoài hứ một tiếng, tùy tay kéo xuống khăn tắm bên hông, ném tới trên người Nguy Dã.
“Cảm ơn anh Cố!” Nguy Dã tay chân luống cuống nhận lấy khăn tắm của y, nhìn Cố Thanh Hoài trần truồng đi về phía phòng tắm, lúc đi lại hiện ra đường cong cơ bắp gãi đúng chỗ ngứa, Ngô Loan đang đối mặt với y lập tức trừng to mắt.
Trong《 Dục Vọng Đô Thị 》nhân vật được tạo ra từ số liệu thật của người chơi, kích cỡ chân thật, Ngô Loan xấu hổ mà nghĩ: Không hổ là anh Cố.
Tầm mắt sắc bén của Cố Thanh Hoài nhìn quanh phòng tắm, từ vòi hoa sen đến từng viên gạch, cuối cùng hơi ngồi xổm xuống.
Trên mặt đất là những lọn tóc dài, với chiều dài này không thể là tóc của Nguy Dã.
Cố Thanh Hoài cầm lấy sờ vuốt một sợi tóc, đầu ngón tay nhớp nháp: “Thật đủ ghê tởm.”
Lại đứng lên, lấy một đóng sữa tắm để rửa tay, nghiêng đầu nhìn Nguy Dã nói: “Xem ra không phải là ảo giác của cậu.”
Nguy Dã trợn to mắt, cảm thấy lý trí của mình bị nghi ngờ: “Vừa rồi anh cho rằng tôi gặp ảo giác?”
Cố Thanh Hoài gật đầu: “Cậu nhát gan như vậy, có khả năng là tự dọa chính mình.”
Nguy Dã: “……” Rất tức giận.
Cố Thanh Hoài trở tay đóng cửa lại, chuẩn bị tắm rửa trong căn phòng này, thử xem có gặp được gì.
Thật sự dũng cảm.
Nguy Dã nhìn chằm chằm cửa hai giây, Ngô Loan cho rằng hắn bị Cố Thanh Hoài làm cho tức giận, nhỏ giọng an ủi: “Tính của anh Cố là vậy, nhưng người rất tốt.”
Ai từng xem livestream của Cố Thanh Hoài đều biết, y khi chơi game sẽ không mắng chửi thô tục như các tuyển thủ khác, nhưng độc miệng lại giỏi mỉa mai.
Nhưng y có thực lực lại đáng tin cậy, có thể chung đội với y có nghĩa mọi thứ đều ổn.
Nguy Dã gật đầu, nhìn cậu ta cười một cái: “Cảm ơn cậu quan tâm.”
Ngô Loan không dám nhìn thẳng hắn, ánh mắt nhìn loạn xạ, lấy hết can đảm mời: “Nếu buổi tối cậu thấy sợ…… thì ở cùng tôi đi, chúng ta có thể đi đổi phòng hai người.”
“Cậu yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không làm chuyện gì xấu với cậu!” Nói xong, lại vội vàng bổ sung thêm một câu.
Nhưng câu sau lại càng kỳ quái. Nguy Dã đang muốn mở miệng, trong phòng tắm truyền ra tiếng nói: “Nếu cậu muốn tìm người chung phòng, chi bằng đêm nay ở cùng tôi.”
Nguy Dã ngay người: “Nói tôi sao?”
“Trừ cậu thì còn ai?” Giọng Cố Thanh Hoài bình thản, cho dù đang ở chỗ vừa có quỷ xuất hiện: “Cậu cứ yên tâm ở chung phòng với tôi, tôi sẽ không làm chuyện xấu gì với cậu.”
Lời nói này có chút giống Ngô Loan, ngữ điệu lại tự nhiên hơn nhiều.
Ngô Loan đỏ mặt, tự biết mình so ra kém hơn Cố Thanh Hoài, nên lúng túng rời đi.
Trong phòng tắm lại không xảy ra chuyện kì quái nào khác.
Cố Thanh Hoài tắm rửa xong, Nguy Dã cũng đã mặc quần áo, thành thật chờ y ở ngoài phòng tắm.
Hai người đổi một căn phòng đôi, ở lầu hai.
Khách sạn nhiều năm chưa tu sửa, mặt tường ố vàng, tấm áp phích cũ kỹ, ánh đèn mờ nhạt, chiếu sáng những dấu chân bẩn thỉu và những vết xước trên bức tường bên cạnh giường.
Cho dù là phòng hai người nhưng vẫn cứ chật chội, hai cái giường đơn cách nhau chưa tới nửa mét.
Nguy Dã ngồi trên giường, có chút ghét bỏ mà lật xem đệm chăn, nghe thấy Cố Thanh Hoài ở bên kia hỏi: “Trên người cậu có phải có thứ gì không?”
Ở trên xe buýt, liên tiếp hai NPC chủ động tiếp cận hắn, bà chủ có thái độ kém với những người khác cũng chủ động cười với hắn…… Tuyệt đối không phải ngẫu nhiên.
Nguy Dã lẩm bẩm nói: “Tôi đem 200 điểm đều thêm vào giá trị mị lực.”
Cố Thanh Hoài phụt một tiếng cười: “Khó trách.”
Nguy Dã vừa thẹn vừa bực, chui vào trong chăn, dáng vẻ như không muốn nói chuyện.
Cố Thanh Hoài cười hai tiếng, lại nói: “Nếu như vậy, cậu và tôi cùng nhau hành động, chúng ta hợp tác.”
Cố Thanh Hoài hứa hẹn chỉ cần Nguy Dã làm việc giúp y, y có thể bảo vệ Nguy Dã.
Ôm được đùi vàng.
Đèn bị tắt, Nguy Dã cảm thấy an toàn, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
Đêm này có lẽ là do có người ở bên cạnh, nên không có gì xảy ra.
Buổi sáng khi thức dậy, đa số người chơi đã đi xuống lầu, có người đang ăn sáng, có người đi tìm bà chủ nói chuyện.
Game thực tế ảo của công ty Lan Tinh phát triển rất chú trọng tình chân thật, cảm giác mệt nhọc, đói khát sẽ tùy thời gian mà xuất hiện, thời gian dài không ăn cơm thì sẽ trở nên suy yếu.
Nhưng vì chuyện hôm qua của Nguy Dã, không ai dám ăn đồ trong khách sạn, đều gặm bánh mì mua ở siêu thị rất xa.
Không bao lâu, người đi tìm bà chủ nói chuyện vội vàng trở về, trong miệng nói thầm một câu: “Người đàn bà đanh đá.”
Cố Thanh Hoài cùng Nguy Dã mua bánh mì xong ngồi vào vị trí, cùng mọi người trao đổi tin tức, nghe có người nói tối hôm qua mơ thấy ác mộng.
Người đang nói chuyện tên Hàn Phỉ Phỉ, tự nhận là có 100 điểm trí tuệ, đôi khi sẽ kích phát kỹ năng “Linh cảm loé qua”, tìm được điểm mấu chốt để đột phá qua màn.
“Tôi mơ thấy mình bị túm tóc, kéo đến sân sau của khách sạn, từng giọt máu lạnh nhỏ lên trán……” Kỹ năng tổ chức ngôn ngữ của Hàn Phỉ Phỉ rất tốt, miêu tả cảm nhận làm mọi người đều rùng mình: “Vô cùng chân thật, rất đáng sợ.”
Nghe được tin tức, liền có người giả bộ đi dạo, đến sân sau đi dạo một vòng.
Nền ở sân sau là xi-măng, có rất nhiều đồ lặt vặt lộn xộn, một căn phòng trong góc thu hút sự chú ý của mọi người.
Cửa phòng bị khóa chặt, có người biết mở khóa cạy hai cái, lại cạy không ra. Đang muốn thử cách khác thì bà chủ xuất hiện ở sân sau, nổi giận đùng đùng: “Các cậu vây quanh nhà kho của tôi làm gì, trộm đồ vật?!”
Dì ta chửi ầm lên, tiếng mắng cực kỳ khó nghe, những người này dù sao cũng là người tới chơi game, lập tức có người nắm chặt nắm tay, muốn dùng vũ lực.
“Thế nào, muốn đánh người?” Giọng của bà chủ chói tai, đồng thời tròng mắt trợn lên, như trợn trắng cả mắt.
Hàn Phỉ Phỉ vội vàng noi: “Linh cảm loé qua nói với tôi hiện tại không thể dùng vũ……”
Nguy Dã nhìn thoáng qua Cố Thanh Hoài, y mím môi nhìn bà chủ, ánh mắt có chút nóng lòng muốn thử, nhưng cuối cùng lại không làm gì.
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng ô tô, bà chủ hô to: “Ông xã, mau tới đây!”
Một người đàn ông trung niên đi tới, mặt mày dữ tợn, ánh mắt hung ác.
Nhớ đến lời nhắc của Hàn Phỉ Phỉ, mọi người nhịn, tùy ý giải thích một phen, nói lời xin lỗi xong rời khỏi sân sau.
Việc làm ăn của khách sạn không được tốt lắm, chỉ có hai người phục vụ thay phiên làm việc. Buổi chiều, người đến thay ca là một nam phục vụ, đã lớn tuổi, trên mặt có rất nhiều nếp nhăn.
Hàn Phỉ Phỉ vẫn luôn nhìn chằm chằm ông ta, tán gẫu mấy lần, mọi người biết cô dễ dàng tìm được manh mối, nên đều tìm cách tiếp cận với NPC này.
NPC này gọi bác Trương, tính tình rất tốt, bị bọn họ thay phiên quấy rầy, vẫn cứ cười ha hả.
Đến khi ông chủ dọn hàng vào cửa, mắng: “Ông Trương, ông lén lười biếng? Còn không giúp tôi dỡ hàng xuống?”
Bác Trương hình như rất sợ ông chủ, lập tức đi làm việc, cố sức dọn hai thùng đồ uống vào cửa, lưng còng như tôm.
“Chẳng lẽ còn phải xoát hảo cảm?” Hàn Phỉ Phỉ rất là nhụt chí: “Trò chơi này quá mức chân thật, không thể xem được độ hảo cảm của NPC.”
Đối với Nguy Dã mà nói, xoát hảo cảm của NPC dễ như ăn bánh, rất nhanh hắn đã chờ được cốt truyện.
Vào đêm, đa số người chơi đều chọn lẻn vào sân sau cạy kho hàng, mà Nguy Dã im lặng tìm được vị trí của bác Trương.
Sau bếp, có tiếng ông chủ đang mắng: “Ông già chết tiệt, kêu ông nấu cơm, ông luộm thuộm như vậy, sẽ không nhân cơ hội nhổ nước miếng vào trong chứ?”
“A!” Bác Trương bị ông chủ ấn xuống bên cạnh nồi, đau khổ xin tha: “Tôi không có, ông chủ, thực xin lỗi, lần sau tôi nhất định sẽ làm tốt!”
Mặc dù biết đây là cốt truyện trong game, nhưng cảnh này vẫn làm người nhìn phải thấy ghê gợn.
Khi Nguy Dã xuất hiện ở cửa, liền bị ông chủ hung ác nhìn chằm chằm: “Thế nào, cậu muốn xen vào việc này?”
Cố Thanh Hoài đứng trong bóng tối cách đó không xa, Nguy Dã nói thầm trong lòng đừng sợ, siết chặt điện thoại trong tay cảnh cáo: “Nếu ông không buông bác ấy ra, tôi sẽ báo cảnh sát!”
Ông chủ thở hổn hển, cổ nổi đầy gân xanh, như thể sắp biến thành dã thú.
May mà, ông ta chỉ liếc Nguy Dã một cái, cuối cùng vẫn buông tay ra, ra khỏi nhà bếp.
“Chàng trai trẻ, cảm ơn cậu.” Bác Trương oà khóc, nghẹn ngào nói: “Ngày mai cậu trả phòng đi, ông chủ của tôi rất hung dữ, cậu chịu không nổi……”
Nguy Dã đỡ bác ấy ngồi xuống ghế, nhẹ giọng an ủi.
“Mị lực cao đúng là dùng tốt.” Cố Thanh Hoài đối với sự tình tiến triển thuận lợi rất hài lòng.
Nguy Dã: “Nhưng bác ấy rất kín miệng, không tiết lộ gì cả.”
Cố Thanh Hoài lắc đầu, y rất có kinh nghiệm chơi game kinh dị: “Loại NPC này không nhất định là người cung cấp manh mối, cũng có thể là mấu chốt nhân vật trong cốt truyện.”
Bên này tiến triển thuận lợi. Sáng sớm hôm sau, có người chơi đột nhiên sợ hãi la lên.
Có người mất tích.
Ngô Loan nhỏ giọng nói: “Tối hôm qua tôi không phát hiện gì trong kho hàng, liền trở về, tôi nhớ rõ, ngày hôm qua anh ta vào kho hàng sau tôi……”
Nếu người chơi không thể sống lại…… Mọi người đều lạnh cả người, không khỏi nhớ tới khả năng mà Nguy Dã từng nhắc.
Trong trò chơi rối loạn, lúc này bên ngoài trò chơi, cũng bởi vì có người chơi game thực tế ảo bị chết não mà lâm vào khủng hoảng.
Đây là lần đầu xảy ra một tai nạn lớn như vậy kể từ khi game thực tế ảo được phát hành.
Lan Tinh dù là trình độ khoa học kỹ thuật hay sản phẩm đều có độ nổi tiếng nhất trong giới, vấn đề này không dừng lại ở các diễn đàn trò chơi mà còn khơi dậy những cuộc thảo luận sôi nổi trên toàn bộ Internet.
“Rốt cuộc có bao nhiêu người gặp nạn, Lan Tinh sao còn chưa công bố số liệu? Này là muốn đem sự việc che giấu lên sao?”
“Về sau còn có thể an tâm chơi thực tế ảo sao? Tôi không muốn trở lại thời đại bàn phím!”
“Sắp khóc đến chết, mấy streamer tôi thích đều bị nhốt ở bên trong, bọn họ sẽ không sao chứ?”
Nhân viên công tác ở Lan Tinh đều tăng ca khẩn cấp, nhưng mà chưa thể kết nối với bên trong trò chơi.
Trò chơi xuất hiện vấn đề, bồi thường tiền là thứ yếu, càng đáng sợ chính là mất niềm tin của công chúng sau cuộc khủng hoảng.
Tổ chức hacker tấn công có thủ đoạn rất cao, sau khi nổ lực thất bại, Lan Tinh không thể không tìm sự trợ giúp từ bên ngoài.
Trong một căn phòng rộng rãi, trên bức tường trắng như tuyết treo vài màn hình ánh sáng, vô số dữ liệu đang chuyển động, tiếng bàn phím kêu lách tách, tràn ngập cảm giác khoa học kỹ thuật.
Người đàn ông cao gầy nằm trên ghế, hai chân nhếch lên, trên mặt đắp một quyển sách.
“Anh Du, đừng ngủ!” Bên tai bỗng nhiên truyền đến tiếng nói hưng phấn: “Lan Tinh bỏ ra số tiền lớn, mời chúng ta hỗ trợ giải quyết chuyện này!”
Lải nhải nói thù lao có bao nhiêu phong phú, người nằm trên ghế lại không có trả lời, Hàn Bác đẩy đẩy y: “Anh Du, anh có nghe hay không, chuyện này chúng ta nhận không?”
“Muốn nhận thì cậu nhận.” Dưới trang sách truyền ra giọng nam lười biếng: “Tôi đang nghỉ phép.”
“Em nhận? Em sợ em làm không được á.”
“Đàn ông sao có thể nói không được.”
Hàn Bác nói thầm: “Không được chính là không được mà. Lan Tinh đã gửi ghi hình qua, xem tình huống trong trò chơi thế nào đã.”
Hàn Bác mở ghi hình ra, trên màng hình xẹt xuất hiện cảnh tượng tối tăm.
Du Thước không nhìn, khi y sắp ngủ tiếp, thì Hàn Bác cười khúc khích: “Người này thật xui xẻo nha, ở trong game kinh dị thêm điểm giá trị mị lực!”
Có fans của Nguy Dã đem lúc hắn xem xét giao diện thuộc tính cắt thành video ngắn đăng lên diễn đàn, điều này làm mọi người thảo luận sôi nổi.
“Người này tôi nhớ là streamer nổi tiếng bên game tình yêu? Với số liệu này làm sao để sống sót trong game kinh dị?”
“Cho nên nói, chơi công lược tình cảm mà tới game kinh dị làm gì.”
“Trò chơi còn phải phân loại? Tự nhiên có cảm giác về sự ưu việt.”
Bình luận lại bùng nổ.
Trong video, Nguy Dã quay đầu nhìn về phía cửa sổ xe, gương mặt trắng nõn phản chiếu trên của kính, cảnh tượng chỉ mấy giây nhưng rung động lòng người.
Xem video, cũng có người phát biểu cảm nghĩ: “Chỉ có tôi cảm thấy cậu ấy đẹp sao, nếu gặp chuyện thì thật đáng tiếc nha.”
“Lầu trên, không phải chỉ mình cậu, rõ ràng là thêm giá trị mị lực trong trò chơi, lại như cách màn hình truyền ra tới! Huhu đồng ý với chị, bé xinh đẹp đừng chết được không!”
Tuy không ít người tiếc hận dùm Nguy Dã, nhưng đa số đều không xem trọng hắn, thậm chí cảm thấy hắn không chừng đã chết.
Hàn Bác cũng cảm thấy vậy.
Phía sau bỗng nhiên có người nói: “Không chết đâu.” Du Thước vừa mới còn lười nhác nằm không biết khi nào đứng ở phía sau anh ta.
Du Thước nhìn video, đầu ngón tay thon dài chuyển động, đem hình ảnh trong trò chơi điều chỉnh đến một khách sạn.
Người thanh niên với khuôn mặt xinh đẹp hiện ra trên màn hình lớn, Du Thước rất có hứng thú mà nhìn.