Mục lục
Mỗi Ngày Đều Ghen Với Chính Mình/Mỗi Ngày Đều Cắm Sừng Chính Mình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lão Hải Đầu chạy trốn thực nhanh, Nguy Dã giơ súng bắn, lại thấy Lão Hải Đầu giơ một đao, chém vào một thân cây.

Nghe được tiếng dây thừng cùng vỏ cây cọ xát, thần sắc Nguy Dã thay đổi. Hắn không kịp lại đi bắt Lão Hải Đầu, lập tức chạy qua giữ chặt dây thừng.

Hắn bị kéo theo vài mét, lướt qua những thân cây xung quanh, Nguy Dã vài lần cố gắng nắm chặt thân cây, làn da bị trầy xước đầy máu.

【 phía trước có cái cây! 】001 nhắc nhở.

Phịch một tiếng, bả vai Nguy Dã đụng phải, kịp thời ôm lấy thân cây.

Vách đá dựng đứng cao mấy mét, phía dưới che kín lưỡi dao sắc bén. Tình huống nghìn cân treo sợi tóc, dây thừng bị kéo căng, Tạ Thúc Vân đã ngừng rơi xuống, cổ cách lưỡi dao sắc bén không đến 10cm!

Cánh tay Nguy Dã túm chặt sợi dây thừng, dùng hết sức lực toàn thân để kéo lên.

Cảnh báo nguy hiểm của hệ thống vang lên trong đầu. Cách đó hơn mười mét, Lão Hải Đầu đã lặng lẽ lén quay về.

"Chết tiệt, không kịp để rút súng a." Nguy Dã cắn răng, nếu không phải hệ thống nhắc nhở, tình trạng này chỉ có thể mặc người xâu xé.

Một tay quấn chặt dây thừng, hai chân giao nhau quấn lên thân cây, một cái tay khác rút súng trong lòng ngực ra.

Tự cho là thần không biết quỷ không hay bóng người còn chưa thò đầu ra, trên người lại trúng một viên đạn.

Nguy Dã cười lạnh một tiếng: "Lão Hải Đầu đúng không, có can đảm liền tới, nhìn xem ngươi chạy trốn nhanh, vẫn súng của ta nhanh hơn?"

"Thật không nghĩ tới, Nguy đương gia lại có kỹ năng tốt như vậy." Khe hở giữa những cành lá xen kẽ, Nguy Dã thoáng nhìn cái bóng đen kia, thanh âm hung ác nham hiểm: "Hừ, âm hồn của Tạ Văn Tu sớm muộn gì ta cũng sẽ bắt được, Tạ gia các người một người cũng đừng mong chết già!"

"Tẩu tẩu......?" Thanh âm kinh ngạc của Tạ Thúc Vân.

Bé đáng yêu còn treo lơ lửng ở phía dưới đâu. Nguy Dã không có biện pháp đuổi theo, tiếp tục kéo dây thừng.

Sức chân hắn lớn, ôm chặt lấy cây thân cây, đôi tay đem Tạ Thúc Vân kéo lên.

Đạo bào trên người Tạ Thúc Vân rách nát, cũng không thấy vui mừng sống sót sau tai nạn, chỉ là dại ra mà nhìn hắn.

Nguy Dã duỗi tay quơ quơ trước mắt y: "Choáng váng? Không có việc gì đi."

Ngón tay bỗng nhiên bị bắt lấy. Tạ Thúc Vân hoảng hốt nói: "Ngươi bị thương."

Bàn tay Nguy Dã bị dây thừng làm chảy máu, trên da thịt trắng nõn như sứ miệng vết thương càng dữ tợn đáng sợ.



001 kịp thời che chắn cảm giác đau, Nguy Dã không bị tội. Hắn cười cười: "Vết thương nhỏ, ngươi không có việc gì là tốt rồi."

Tạ Thúc Vân hơi hơi nắm chặt ngón tay hắn, ánh mắt chớp chớp. Ánh mắt quá mức thâm thúy chuyên chú, làm Nguy Dã không tự giác mà né tránh, xoay người nói: "Có gì về rồi nói."

Đang đi, bỗng nhiên Nguy Dã dừng một chút, ánh mắt Tạ Thúc Vân căng thẳng, không nói lời nào đã đem hắn bế lên đặt bên thân cây, khẩn trương hỏi: "Làm sao vậy, chân cũng bị thương?"

"Không có." Nguy Dã xoa bóp chân mình, tê một tiếng: "Vừa rồi khẩn trương, dùng quá sức."

Lúc sau mới phát hiện bên trong đùi có chút co rút.

"Là nơi này sao?" Tạ Thúc Vân nhéo nhéo chân hắn, Nguy Dã nhịn không được run một chút.

"Thúc Vân ngươi......" Hắn muốn thu chân, lại bị đè lại. Tạ Thúc Vân thấp giọng nói: "Đừng nhúc nhích, ta giúp ngươi ấn một chút."

Nguy Dã do dự, vẫn là đồng ý.

Cách một ngày, rốt cuộc thể nghiệm đến tay nghề mát xa của Tạ Thúc Vân.

Tay trầm ổn có lực, cách vải dệt truyền đến độ ấm, cơ bắp khó chịu cũng dần dần giảm bớt.

Nhưng mà chỉ có Tạ Thúc Vân biết, da thịt mềm mại trong tay, làm tinh thần y hỗn loạn.

Chân dài xinh đẹp giống như biết chọc người, cảnh tượng ngày hôm trước, thậm chí xâm nhập vào trong mộng.

Tạ Thúc Vân rũ mắt xuống, bàn tay chậm rãi mát xa.

Trong rừng một mảnh yên tĩnh, có thể nghe được tiếng hít thở của lẫn nhau. Nguy Dã nhìn sườn mặt y, bỗng nhiên nhẹ giọng mở miệng: "Quỷ kia là Văn Tu, đúng không."

Động tác của Tạ Thúc Vân dừng lại một nhịp.

Nguy Dã gắt gao nhìn chằm chằm y, giọng nói ẩn hiện sự khẩn cầu: "Thúc Vân, tam đệ...... Không cần lại lừa ta."

Tạ Thúc Vân không nói gì, nhưng im lặng đã nói lên tất cả.

"Quả nhiên, ta đã sớm nên phát hiện, ngươi vẫn luôn gạt ta." Nguy Dã lẩm bẩm: "Ngươi thường xuyên tới nơi này là vì cái gì, liên quan tới Văn Tu?"

"Văn Tu thế nhưng vẫn luôn ở bên cạnh ta......" Thanh âm hắn dần dần run rẩy, cảm xúc kích động: "Ngươi vì cái gì muốn gạt ta? Ngươi dựa vào cái gì gạt ta? Ngươi có biết hay không......!"

Tạ Thúc Vân ánh mắt sáng quắc, bỗng nhiên hôn lên.

"Uy ngươi!" Môi bị hôn lên, Nguy Dã ngạc nhiên mở to hai mắt, hắn muốn lui về phía sau, lại phát hiện phía sau là thân cây rất kiên cố, lui không được.

Tạ Thúc Vân lúc đầu thực ngây ngô, lại cực kỳ tham lam, như là khát vọng không biết bao nhiêu lần, sau khi xâm nhập liền thăm dò cùng cướp đoạt, giống như có thể trực tiếp đem Nguy Dã đặt ở đáy lòng.

Trên bản đồ, dấu chấm màu xanh lá của Tạ Thúc Vân đã đầy. Nguy Dã từ ánh mắt trong trẻo ấy nhìn đến tình cảm cuồn cuộn trong đó.

Hắn bị cảm xúc mãnh liệt của Tạ Thúc Vân làm cho kinh ngạc, nhưng thực mau đã bình tĩnh lại, bởi vì Tạ Thúc Vân hôn quá sâu làm Nguy Dã cảm giác hít thở không thông.

Tạ tiểu tam như thế nào bùng nổ mạnh mẽ như vậy!

Nguy Dã nghẹn đến mức đỏ mặt, lại tránh không thoát, nhịn không được cắn y một ngụm, hung hăng đẩy y ra.

Chung quy vẫn không đành lòng, cắn thực nhẹ, thậm chí không có thấy máu. Môi hắn ngược lại run: "Tạ Thúc Vân ngươi điên rồi! Ngươi kêu ta cái gì?!"

"Tẩu tẩu." Tạ Thúc Vân duy trì tư thế, sườn mặt giấu ở trong tối: "Chính là nhị ca có thể, ta tại sao lại không thể?"

Ngực Nguy Dã phập phồng, gắt gao cắn môi, thế nhưng không thể phản bác.

Hắn phản bội Tạ Văn Tu, nếu Tạ Văn Tu vẫn luôn ở bên cạnh hắn...... Thậm chí không dám tưởng tượng trường hợp kia, nước mắt tràn ra từ hốc mắt.



Nguy Dã ngơ ngẩn, không tiếng động mà khóc, Tạ Thúc Vân đáy lòng cứng lại, cuống quít quỳ gối bên chân hắn: "Thực xin lỗi, là ta khốn nạn, ta nói sai rồi."

"Tẩu tẩu đừng khóc!" Tạ Thúc Vân lần đầu tiên biết đau lòng. Y không biết phải làm sao mà nắm tay Nguy Dã: "Tẩu tẩu ngươi đừng khổ sở, ngươi đánh ta một cái để bớt giận --"

Sau đó y nhìn đến lòng bàn tay non mềm đầy vết thương. Tạ Thúc Vân nhấp nhấp môi, sườn mặt nhẹ nhàng áp lên tay hắn, đôi mắt đen ảm đạm không ánh sáng.

Tựa như bé cún chờ đợi chủ nhân trách phạt, lông đều xụ xuống.

Nguy Dã nghẹn ngào, hỏi y: "Văn Tu ở đâu?"

Tạ Thúc Vân giật giật môi, đúng lúc này, nơi xa truyền đến đuốc sáng cùng tiếng ồn ào của đám người.

"Tam gia --"

"Đương gia --"

Nguy Dã dùng tay áo lau khô nước mắt bò dậy. Tạ Thúc Vân vội dìu hắn, Nguy Dã nhìn y một cái, không có cự tuyệt.

Hai người đi đến chỗ ánh sáng, Từ quản gia đứng ở bên trong đám người, nhìn thấy hắn kinh hỉ nói: "Đương gia! Thật ở chỗ này tìm được các ngươi!"

Không đợi Nguy Dã đi qua, một bóng người xông tới ôm lấy hắn.

Tạ Quân Nhai ôm thật chặt, thanh âm trầm thấp căng thẳng: "Còn tốt không có việc gì, ngươi làm ta sợ muốn chết."

Nguy Dã cảm nhận sự khẩn trương của y, trong lúc nhất thời không có đẩy y ra.

Trước mắt bao người ôm ấp, thuộc hạ của Tạ Quân Nhai người còn ổn, Từ quản gia cùng mấy cái hạ nhân đều hít hà một hơi. Phía sau, Tạ Thúc Vân nhìn hai người, ánh mắt đen tối.

Nguy Dã đem biểu cảm mọi người thu vào trong mắt, hắn không để bụng ánh mắt của người đời, hiện tại lại trong trạng thái tự trách, hắn rũ mắt tránh khỏi tay Tạ Quân Nhai.

Trân bảo bình an trở về, trong lòng vui sướng khó có thể nói nên lời, Tạ Quân Nhai liếc Tạ Thúc Vân một cái, nhờ ánh lửa, bỗng nhiên phát hiện môi hai người có dấu vết trên không giống bình thường, cùng với hai mắt Nguy Dã ửng đỏ.

Tạ Quân Nhai ánh mắt trầm xuống, nhưng đồng thời cũng phát hiện hai người chật vật, hít sâu một hơi, nắm lấy tay Nguy Dã: "Về thôi."

Nguy Dã tâm trạng phức tạp tới cực điểm, muốn rút tay, Tạ Quân Nhai lại nắm càng chặt.

Một bàn tay bỗng nhiên bắt lấy cổ tay của hắn. Tạ Quân Nhai quay đầu lại, híp híp mắt: "Tam đệ có chuyện gì?"

Tạ Thúc Vân lạnh lùng nói: "Buông hắn ra."

Tạ Quân Nhai mày rậm cong lên, tràn ngập địch ý: "Ngươi có tư cách gì để yêu cầu?"

Sóng ngầm kích động giữa hai người, ánh mắt sắc lạnh, phảng phất giây tiếp theo liền sẽ đánh nhau. người chung quanh cũng không dám thở mạnh, cầm cây đuốc nơm nớp lo sợ lui về phía sau.

Tạ Thúc Vân nặng nề mở miệng: "Tẩu tẩu trên tay bị thương, ngươi muốn làm hắn đau sao?"

Tạ Quân Nhai lập tức buông tay, muốn nhìn vết thương trên tay Nguy Dã, Nguy Dã lại lập tức lui về phía sau trốn đi.

Tạ Quân Nhai sắp điên rồi.

Y hao hết tâm sức, thật vất vả ở lòng trong người mình yêu có được một vị trí, hết thảy lại trong một đêm trở lại như ban đầu.

Thậm chí so với lúc trước còn không bằng, Nguy Dã tránh y còn không kịp.

Tạ nhị gia hồng mắt hít sâu vài cái, rốt cuộc không nhịn được nện một quyền ở mặt bàn: "Ta không tin quỷ thần!"

Y giương mắt nhìn về phía Nguy Dã, Nguy Dã trong lòng run lên, trốn tránh tầm mắt.

"Sự thật chính là như thế, không phải do ngươi tin hay không." Tạ Thúc Vân lẳng lặng ngồi ở bên người Nguy Dã.



Lúc Tạ Thúc Vân nhìn thấy Lão Hải Đầu, hết thảy chân tướng hiện lên.

"Khúc Hải Thành là người hại chết cha mẹ, còn có đại ca."

Năm đó Tạ phụ mắc nợ phải đi nơi khác, trên đường đi gặp một cái đạo sĩ mướn ông hỗ trợ trộm mộ, bởi vì thiếu tiền, Tạ phụ không màng nguy hiểm đi theo.

Ở trong ngôi mộ cổ, đạo sĩ kia bị thương, yêu cầu Tạ phụ cõng ra ngoài, Tạ phụ lại nổi lòng tham, đem đạo sĩ đánh ngất rồi lấy hết tài bảo trong mộ, trước khi rời đi, còn phóng lửa để hủy mộ.

Nguy Dã từng nghi hoặc Tạ phụ sao tự nhiên lại phát tài, kỳ thật đó là tiền tài do trộm mộ giết người.

Tạ phụ trở thành nhà giàu số một, đem quá khứ dơ bẩn đó chôn dưới đáy lòng, lại không nghĩ rằng tên đạo sĩ đó không chết, tu dưỡng vài năm, dùng thân hình tàn khuyết dữ tợn để sống tạm, một lòng chỉ có báo thù.

Mười năm trước, Khúc Hải Thành rốt cuộc ở An Thành tìm được Tạ gia, ẩn núp vào Tạ gia muốn báo thù, lại phát hiện Tạ phụ có đứa con trai có mệnh cách cô dương.

Tà pháp của đạo gia, người trời sinh có mệnh cách âm dương, là tài liệu tốt để chế tác âm hồn dùng để sử dụng, vì thế Khúc Hải Thành tốn thời gian mấy năm ở sau rừng cây sau núi bày ra trận bắt hồn.

Đến nỗi Tạ Thúc Vân vì cái gì biết tên Lão Hải Đầu......

"Từ bối phận mà nói, Khúc Hải Thành là sư thúc của ta, nhưng *tâm thuật bất chính, tự tiện tu luyện tà thuật, đã bị xoá tên khỏi Long Hổ Sơn." Tạ Thúc Vân nói: "Ông ta từng lợi dụng tà thuật làm rất nhiều việc ác, lần này gặp được, ta muốn vì sư môn thanh lý môn hộ."

*Tâm thuật bất chính: Lòng không ngay thẳng

Tạ Quân Nhai nghe xong một lúc lâu, phút chốc phát ra tiếng cười nhạo.

"Đời trước có tội, Văn Tu lại không biết gì. Y lúc sống quang minh lỗi lạc, hiện tại lại bị Khúc Hải Thành hại thành như vậy......" Nguy Dã ngước mắt nhìn về phía Tạ Quân Nhai, thần sắc nản lòng thống khổ, kêu một tiếng: "Nhị đệ."


Tạ Văn Tu từng hấp thụ âm khí của trận pháp, hiện tại lý trí không ổn định, cực dễ mất khống chế, bị Tạ Thúc Vân phong ấn, để tránh y bị Khúc Hải Thành bắt đi sử dụng.


Hiện giờ chỉ có giết chết người bày trận, Tạ Văn Tu mới có thể tự do. Nguy Dã gọi người lục soát ở chung quanh rừng cây, không tìm được tung tích Khúc Hải Thành.


Tạ Quân Nhai thanh âm hờ hững: "Ngươi kêu ta là nhị đệ?"


Nguy Dã lông mi run rẩy: "Quân Nhai. Ta cầu ngươi......"


Lần đầu tiên từ trong miệng hắn nghe thấy xưng hô này, Tạ Quân Nhai lại căng thẳng, thái dương cơ hồ nổi ra gân xanh.


"Ta biết ngươi đối Tạ gia không có cảm tình gì, thậm chí căm hận phụ thân, không ra tay báo thù cũng thật bình thường." Tạ Thúc Vân lạnh lùng: "Chuyện này ta sẽ tự đi làm, nhưng tẩu tẩu là âm mệnh, sợ rằng sớm đã bị Khúc Hải Thành chú ý tới."


Nghe được Nguy Dã cũng có nguy hiểm, Tạ Quân Nhai lúc này mới giương mắt, trong mắt trán ra sát khí.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK