Đội ngũ mới này có rất nhiều dị năng giả thực lực siêu quần, các chủng loại dị năng tấn công hay phòng thủ đều toàn diện, hỗ trợ lẫn nhau, Tịch Uyên còn gặp hai người quen ở trong đó.
Đương nhiên, là là đối phương biết y.
Lần đầu tiên gặp mặt, cô gái dị năng hệ băng hừ lạnh một tiếng: “Quả nhiên, ngươi không làm hắn ra khỏi thành.”
Tịch Uyên nhìn cô một cái, không hề có ấn tượng: “Có ý gì?”
“Chúc Thuyên, đừng như vậy, Tịch Uyên là đội trưởng.” Lý Viêm bên cạnh lặng lẽ kéo quần áo cô.
“Ta có cái gì thì nói cái đó.” Chúc Thuyên không vui nói: “Tịch Uyên, lúc trước đi chung đường ta đã muốn nói, rõ ràng thực lực của Nguy Dã không kém hơn ngươi, lại bị ngươi cố ý giấu đi, ngươi thật là vì muốn tốt cho hắn sao?”
Nguyên lai là người đi chung đường. Tịch Uyên nguyên bản đối với việc mình mất đi ký ức cũng không quá coi trọng, lúc này lại có chút muốn biết quá khứ của mình cùng Nguy Dã, y hỏi: “Ngươi thấy ta đối hắn thế nào?”
Chúc Thuyên lộ ra vẻ trào phúng, không nói lời nào, Tịch Uyên nhìn về phía Lý Viêm.
Lý Viêm buồn bực với vấn đề này, vẫn là mở miệng nói: “Theo ta thấy, ngươi rất tốt với hắn…… Xử lý hết thảy, việc gì cũng không cho hắn làm, chân hắn chỉ bị sưng, đi đường có chút bất tiện, ngươi liền bế hắn……”
“Nga, còn có. Có người lén nhìn hắn, ngươi còn ghen mà đem cửa sổ xe nâng lên.” Lý Viêm nhớ tới hình ảnh đó, cười mỉa: “Ta khi đó liền nghĩ, tình cảm của các ngươi thật tốt a, ha ha ha.”
Tịch Uyên không lên tiếng.
Trước kia y thật sự…… Chiếm hữu Nguy Dã như vậy sao?
Sau khi kết thúc nhiệm vụ, Tịch Uyên về đến nhà, trong nhà một mảnh đen nhánh, Nguy Dã còn chưa về. Y ngồi xổm trước lồng thỏ, đem cỏ vừa mang về đút cho thỏ trăng.
Đến chạng vạng, căn nhà yên tĩnh lại được mở ra: “Sao anh không bật đèn a? Ánh sáng quá mờ không tốt cho đôi mắt.”
Ánh đèn sáng lên.
Nguy Dã vào nhà: “Hôm nay là lần đầu tiên đi làm nhiệm vụ, thế nào? Có gặp nguy hiểm gì không?”
Ánh mắt nặng nề của Tịch Uyên trở nên ôn nhu, y nói: “Không có, hôm nay thực thuận lợi.”
Nguy Dã kêu y kể một chút.
Ra khỏi thành làm nhiệm vụ khó khăn rất lớn, nhưng Tịch Uyên không nói ra được gì, thực nhanh đã kể xong việc đã trải qua hôm nay. Đối mặt với tầm mắt tò mò của Nguy Dã, Tịch Uyên bỗng nhiên cảm thấy tính cách của mình rất nhàm chán.
Y hơi hơi rũ mắt, không nghĩ ra đề tài liền bỏ qua, chủ động hỏi: “Ngươi hôm nay sao lại về trễ?”
“Ai, hôm nay viện nghiên cứu xảy ra chuyện, hai người cảnh vệ đã chết đâu.” Nguy Dã thở dài.
Hắn nói cho Tịch Uyên việc hôm nay tang thi đột nhiên tiến hóa, bộ dáng có chút sợ.
Khi Tịch Uyên ra khỏi thành phản ứng nhẹ nhàng bâng quơ, lúc này nghe Nguy Dã nói việc hắn gặp phải, trình độ nguy hiểm còn chưa bằng một phần mười nhiệm vụ của y, nhưng ánh mắt lại tối sầm: “Ngươi làm văn chức, lần sau không cần vì bảo vệ người khác mà mạo hiểm.”
Tịch Uyên vẫn cứ không nhớ được bất luận cái gì trong quá khứ, lúc này lại cảm thấy chính mình trước kia làm rất đúng, y hẳn là cẩn thận đem Nguy Dã đặt ở nơi an toàn, không để hắn gặp gió hay mưa.
Nguy Dã nghĩ nghĩ, cười nói: “Em là dị năng giả, sao có thể không giúp. Lúc ấy không nghĩ quá nhiều, hiện tại nhưng thật ra có chút sợ hãi, nhưng mọi chuyện đã qua!”
Ngoài miệng nói sợ hãi, buổi tối nằm ở trên giường, lại yên tâm ngủ thật ngon.
Cửa bỗng nhiên bị nhẹ nhàng đẩy ra.
“Tịch Uyên?” Nguy Dã chớp chớp mắt, trong bóng đêm chiếu ra hình dáng cao lớn: “Ta đến xem ngươi…… Không ngủ sao?”
Nguy Dã lập tức nhu nhược: “Hôm nay quá kích thích, có chút sợ nha. Anh có thể ở cùng em sao? Giống như lúc trước.”
Tịch Uyên không biết trước kia thế nào, y đứng ở cửa một chút, thuận theo bản tâm mà vào căn phòng nhỏ ấm áp này. Y ngồi xuống mép giường, khi Nguy Dã kéo cổ tay áo y, lại xốc lên chăn nằm vào.
Thời kỳ mạt thế, ngày đêm chênh lệch nhiệt độ rất lớn, ban ngày vẫn là nắng gắt như lửa, buổi tối nhiệt độ không khí liền giảm xuống.
“Lạnh không?”
Nguy Dã nhẹ nhàng “Ân” một tiếng.
Tịch Uyên không thầy dạy cũng hiểu được đem hắn ôm vào trong ngực.
Nhiệt độ ấm áp từ cơ thể người bên cạnh truyền đến, nam nhân hơi thở vững như núi cao.
Ai nha nha, Tịch Uyên dáng người thật tốt. Nguy Dã cọ cọ cơ ngực y, tìm một tư thế thoải mái, vừa lòng mà ngủ.
Ngủ đến nửa đêm, thần kinh cảnh giác của Nguy Dã bị kích thích, mở mắt.
Ánh trăng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, liền thấy nam nhân trước mắt mở to mắt yên lặng nhìn hắn.
Tịch Uyên ngũ quan lập thể, hốc mắt thâm thúy, đôi mắt mông lung tối om, Nguy Dã rùng mình: “Hệ thống!”
001: “Thế nào tỉnh.”
“Ngươi muốn hù chết ta sao?!” Hơn nửa đêm, làm như vậy rất giống quỷ được không.
001 thấp giọng: “Thực xin lỗi.”
“Được rồi ta tha thứ ngươi.” Nguy Dã hỏi: “Ngươi đang làm gì?”
001 cũng không làm gì, nó chỉ đang nhìn ký chủ.
Nó nói: “Các ngươi tiến triển thật nhanh.”
…… Đều đã ngủ chung giường.
Ngữ khí giống như tinh thần bị sa sút.
001 ở khi Tịch Uyên ngủ say chiếm cứ thân thể y, nhưng buổi tối Nguy Dã đang ngủ, bọn họ đã thật lâu không có nói chuyện. Nguy Dã nghĩ vậy liền bật cười: “Ngươi có phải thấy chán? Có muốn trở về trên người ta không, chúng ta có thể nói chuyện phiếm cả ngày.”
001 có chút rối rắm. Trở lại trên người Nguy Dã, nó có thể tùy thời cùng Nguy Dã nói chuyện, tựa như thân mật mà hợp thành một thể.
Nhưng lúc này, lấy thân thể nhân loại nhìn hắn, lại có thể chạm vào da thịt mềm mại, khi ở trạng thái hệ thống không làm được như vậy.
Nó lần đầu tiên cảm giác được bất đồng. Nó giống như dung nhập vào cái mảnh nhỏ Tịch Uyên này.
Tình cảm xa lạ va chạm trung tâm số liệu, đến khi Nguy Dã lại lần nữa buồn ngủ, mới nghe được 001 ra tiếng: “Ta tạm thời không trở về.”
Nguy Dã “Ân” một tiếng.
Vừa rồi tỉnh lại bị dọa nhảy dựng, Nguy Dã từ trong lòng ngực nó lui ra ngoài, hiện tại cách nửa cánh tay. 001 lại mở miệng: “Ta cũng muốn ôm ngươi ngủ.”
“Ôm đi……” Nguy Dã mê mang đáp ứng một tiếng, mi mắt rơi xuống.
Tịch Uyên thực lực mạnh mẽ hơn người, làm người trầm ổn đáng tin cậy, mỗi mệnh lệnh đều ngắn gọn sắc bén, tiểu đội dần quen thuộc, Tính Chúc Thuyên thích kẻ mạnh, cũng dần dần trở nên chịu phục.
Cùng lúc đó, Nguy Dã cũng ở viện nghiên cứu cũng đứng vững gót chân. Đồng nghiệp đều biết hắn có dị năng uy lực không nhỏ, cực kỳ hâm mộ không thôi.
Thấy hắn đổ ly nước cho bản thân uống, Hàn Diệu ở bên cạnh nói: “Nguy Dã a, lần sau còn cùng đi tắm không?”
Nguy Dã nhìn đến ánh mắt cậu ta lóe sáng: “…… A?”
Hàn Diệu khoa trương mà thở dài một hơi: “Căn cứ thiếu tài nguyên nước a, tuy rằng viện nghiên cứu chúng ta được tắm rửa miễn phí, nhưng lượng nước có hạn chế, chỉ đủ tắm sơ sơ.”
“Đã lâu ta chưa được tắm rửa thoải mái.” Hàn Diệu chắp tay trước ngực, năn nỉ: “Lần sau ngươi cho ta chút nước.”
Người chung quanh đều nhìn qua, những người khác cũng đưa ra thỉnh cầu, nói có thể cho hắn tích phân.
Nguy Dã thực dễ nói chuyện: “Vậy lần sau……”
Trên vai bỗng nhiên rơi xuống một bàn tay. Nguy Dã nháy mắt cứng đờ: “Giáo sư Nghiêm?”
Quả nhiên! trong lòng Hàn Diệu sợ hãi, lần trước quả nhiên không phải ảo giác, giáo sư Nghiêm thật sự chủ động chạm vào Nguy Dã!
Chỉ là muốn đánh gãy lời nói đáp ứng của Nguy Dã, tay Nghiêm Vi Duyệt thực mau rời đi. Y cười nói: “Ta đã thí nghiệm thành phần trong nước của ngươi. Có phân tử Canxi, Kali, acid silicic cùng các loại khoáng chất với hàm lượng vừa phải, cho nên khi uống có vị thơm ngon hương cam.”
“Trước mạt thế, nước ngoài bán chút nước khoáng thật sự sang quý, nước của ngươi mát lạnh thuần hậu, sạch sẽ khỏe mạnh.” Y mỉm cười nhìn mọi người: “Dùng để tắm rửa, thì cảm thấy có chút đáng tiếc.”
Mọi người nào dám phản bác, sôi nổi nói: “Đúng là đáng tiếc, nước tốt như vẫn là để uống đi.”
Nguy Dã: “……”
Hắn nhớ tới ly nước kia của Nghiêm Vi Duyệt, thế nhưng bị lấy làm thực nghiệm? Mạch não của nhà khoa học quả nhiên không giống người thường.
Nguy Dã đổ đầy máy lọc nước trong văn phòng. Hắn biết Nghiêm Vi Duyệt cũng có thói ở sạch, cố ý giúp y rót một ly.
Nghiêm Vi Duyệt uống xong, chậm rãi nói: “Trừ bỏ cung cấp nguồn nước, ta nghĩ ngươi còn có thể làm được càng nhiều việc, ngày hôm qua lực công kích của ngươi thực tốt, năng lực hẳn là không chỉ có vậy.”
“Ta có thể giúp ngươi kiểm tra giới hạn năng lực, còn có thể phát huy tiềm lực.”
Mọi người đều lộ ra biểu tình yêu thích và ngưỡng mộ không thôi, Nguy Dã sửng sốt một chút, không hiểu, Hàn Diệu so với hắn còn kích động: “Nguy Dã ngươi kiếm lời! Giáo sư Nghiêm có thể kích thích tiềm năng, lần trước có dị năng giả cấp B nhờ y khai thông tinh thần, trực tiếp lên cấp A!”
Nghiêm Vi Duyệt thế nhưng có thể làm dị năng tăng cấp bậc?
Nguy Dã ngửa đầu nhìn y, cánh môi Nghiêm Vi Duyệt bị nước làm dính ướt nhẹ nhàng gợi lên: “Ngươi nghĩ như thế nào?”
Cơ hội khó có được, Nguy Dã muốn đồng ý, lại có chút do dự. Nếu nói lúc trước đối với vị giáo sư này có cảm giác khâm phục thêm ngưỡng mộ, thì hiện tại chính là vừa kính trọng lại sợ hãi.
Nghiêm Vi Duyệt nói: “Ta nhớ ngươi nói, có một người bạn luôn bảo vệ ngươi. Chẳng lẽ ngươi không muốn tăng thực lực của mình, bảo vệ bạn ngươi?”
Thật biết ăn nói. Nguy Dã lập tức nói: “Vậy làm phiền giáo sư.”
Tan tầm, Nguy Dã bị giữ lại. Hắn lần đầu tiên cùng Nghiêm Vi Duyệt ăn cơm.
Bởi vì địa vị của Nghiêm Vi Duyệt ở căn cứ siêu cao, cơm hộp cũng thực phong phú, Nguy Dã vui sướng ăn no.
Nghiêm Vi Duyệt ôn thanh nói: “Ăn no sao?”
Nguy Dã nuốt xuống ngụm cơm cuối cùng: “Ăn no.” Hắn từ trong túi lấy ra khăn giấy, dùng nước làm ướt, cẩn thận mà lau miệng.
Nghiêm Vi Duyệt ngậm cười nhìn hắn. Nguy Dã nghĩ nghĩ, đưa cho y một tờ: “Giáo sư cần sao?”
Giấy bị nhận đi.
Từ công việc hằng ngày, Nguy Dã làm trợ lý cho Nghiêm Vi Duyệt trong khoảng thời gian này, phát giác các phương diện đều theo nguyên tắc.
Người như vậy đại khái thích dị năng hệ nước của hắn đi, tùy thời tùy chỗ đều có thể sạch sẽ.
Trong phòng thí nghiệm còn đang vận chuyển đồ vật, hai người đi đến tầng hầm ngầm.
Nguy Dã lần đầu tiên tới đây, trước khi đi vào hắn nhìn đến cửa có năm chữ: Phòng huấn luyện dị năng.
Sảnh rất lớn, vách tường làm từ vật liệu đặc thù, mơ hồ có thể thấy được dấu vết bị dị năng đánh trúng.
Hai người đứng giữa sảnh, Nghiêm Vi Duyệt ôn thanh nói: “Nhắm mắt lại, cảm thụ tinh thần lực của ta.”
Nguy Dã làm theo, lông mi không tự chủ được run rẩy.
Tinh thần lực vô hình tiến vào, lại giống như lần trước, bị đẩy ra.
Nguy Dã nghe được Nghiêm Vi Duyệt nhẹ nhàng than một tiếng: “Ngươi rất sợ ta, có phải hay không?”
“Ta không sợ.” Nguy Dã nhấp môi lắc đầu.
“Nói dối.” Thanh âm bên tai bỗng nhiên gần hơn, Nguy Dã muốn mở mắt ra, trước mắt nóng lên, tay đối phương che lại đôi mắt hắn.
“Đừng chống cự, ta sẽ không thương tổn ngươi.” Nghiêm Vi Duyệt thanh âm ôn hòa như gió xuân, phảng phất không hề có tính xâm lược: “Ngươi ngẫm lại, không có ngươi cho phép, tinh thần lực của ta không thể thương tổn hoặc là ảnh hưởng ngươi, ngươi lại chỉ cần nâng tay, liền đem đầu của ta xuyên thủng.”
Lông mi bất an mà ở trong lòng bàn tay chớp chớp, Nghiêm Vi Duyệt thanh âm càng mềm: “Giữa hai chúng ta, ta ở thế thấp hơn, có phải hay không?”
Thanh âm của y thật sự êm tai, khi chú ý lắng nghe, càng giống một mảnh lông chim bay tới lỗ tai, Nguy Dã nhịn không được đỏ lỗ tai. “Ta, ta đã biết.”
Hắn nỗ lực không suy nghĩ, dựa theo chỉ dẫn của Nghiêm Vi Duyệt, mở rộng não vực làm tinh thần lực của đối phương tiến vào.
Xúc tua vô hình chạm vào tinh thần hải, đó là một loại cảm giác cực kỳ huyền diệu, Nguy Dã không biết những người khác có cảm giác như vậy hay không, giống như là trong ngoài đều bị đối phương thăm dò sạch sẽ.
Hắn thậm chí có ảo giác thấy nhược điểm của bản thân bị nam nhân này khống chế.
“Được rồi.” Trước mắt lại lần nữa sáng lên.
Ánh mắt Nguy Dã hơi hoảng hốt, thở hổn hển, còn không có phục hồi tinh thần lại.
Nghiêm Vi Duyệt vẫn như vậy, dáng vẻ bình thường, y nói: “Ngươi có tiềm lực rất lớn, ta có thể giúp ngươi, chờ ngươi nghỉ ngơi xong, chúng ta có thể thử lại.”
“Còn tiếp tục?” Nguy Dã dường như bị kinh hách, thể nghiệm vừa rồi quá kích thích: “Có thể hay không quá làm phiền đến ngài?”
“Sẽ không. Ta cũng muốn thí nghiệm một chút xem có thể đem dị năng cấp A tăng lên cấp S không. Chúng ta xem như đều có lợi.”
Nguy Dã há miệng thở dốc, nhìn Nghiêm Vi Duyệt mỉm cười, lời cự tuyệt trong miệng không thể nói: “…… Cảm ơn giáo sư.”
Nghiêm Vi Duyệt nhẹ nhàng gật đầu. Y rũ mắt nhìn thoáng qua tay mình: “Ngươi ra mồ hôi.”
Nguy Dã trên người hơi lạnh, quần áo đều có chút ướt.
Nhưng thanh niên cũng không có dơ. Sợi tóc đen nhánh ướt nhẹp dính vào sườn mặt, hai tròng mắt bịt kín một tầng ánh sáng, ngược lại như một loài hoa được tưới nước mà trở nên mỹ lệ.
Trước đó đụng vào là bởi vì Nguy Dã thật sự thực sạch sẽ, mà khi lòng bàn tay của Nghiêm Vi dính ướt, vẫn cứ không dời tay, y phát hiện chính mình không hề phản cảm.
Nguy Dã vội đổ nước giúp y rửa tay.
Mới trải qua việc vừa rồi, Nguy Dã đã không còn sợ y như trước. Nghiêm Vi Duyệt rũ mắt nhìn gương mặt trẻ tuổi tuấn tiếu này, nhẹ nhàng cười cười.
Đúng lúc này, cửa có tiếng bước chân đến gần. Cảnh vệ nói: “Giáo sư Nghiêm, có người tới tìm Nguy Dã……”
Không đợi anh ta nói xong, một bóng người đã đột phá khoảng cách, xuất hiện ở bên cạnh Nguy Dã.
Nguy Dã sửng sốt một chút, thấy rõ là Tịch Uyên: “Sao anh lại tới đây?”
Tịch Uyên nhìn ngón tay hai người đan xen, thấp giọng nói: “Ngươi không về, ta tới đón ngươi.”
“Thực xin lỗi, là em quên nói cho anh, giáo sư Nghiêm đang giúp em huấn luyện dị năng.”
Nghiêm Vi Duyệt chậm rãi thu lại ngón tay, ánh mắt dừng trên người nam nhân tuấn mỹ. Nghiêm Vi Duyệt từng nghe nói qua có dị năng giả cấp S mới vào căn cứ, là dị năng tốc độ có một không hai, nhưng y vẫn là hỏi Nguy Dã: “Vị này chính là?”
Nguy Dã nói: “Đây là bạn……” Nói đến một nửa, hắn lại nhớ đến Tịch Uyên từng nói, hai người tạm thời lấy thân phận bạn bè ở chung.
Dừng một chút, hắn một lần nữa giới thiệu: “Tịch Uyên là bạn của ta.”