Đống quà chất ngổn ngang ở phòng khách. Chúng nhiều đến mức mà chất vào cốp của hai chiếc xe hơi cũng không hết phải để tạm ở băng ghế sau xe của Thiên Hà. Giờ họ đang dọn chúng vào nhà.
Thiên Hà rủ người.
“Hây, mệt chết người ta rồi, Thiên Duy à, em nói xem mấy người đó là sao đây biết em đã có người yêu rồi mà sao còn tặng một đống quà như thế này hả”.
Thiên Duy chỉ cười trừ nhưng Tư Nam đã lưu lại từng chữ một trong đầu, ánh mắt anh cũng đột nhiên căng lại. An Anh bề hơn năm hộp trên vai, từ phía của đi vào rồi nhẹ nhàng đặt chúng xuống.
An Anh nói.
“Đây là những hộp cuối cùng rồi”.
Thiên Duy và Tư Nam có đôi chút ngỡ ngàng vì dẫu sao đây cũng là lần đầu hai người thấy chị phô bày sức mạnh của mình, Thiên Hà thì trừng mắt nhìn An Anh mà tức giận.
Tư Nam bảo.
“Làm phiền rồi”.
“Không phiền, Sếp giờ tôi đi kiểm tra quanh nhà nhé”.
Tư Nam gật đầu. Thiên Duy thì nhìn họ với ánh mắt lo lắng.
Cậu hỏi Tư Nam.
“Kiểm tra quanh nhà để làm gì vậy?”.
Tư Nam đáp.
“Duy Duy lát nữa sẽ nói với em”. Tư Nam nhìn sang Thiên Hà. “Cô còn chuyện gì nữa không, ở lại đây ăn tối nhé”.
Thiên Hà nói.
“À, giờ tôi về luôn tôi có hẹn rồi, cảm ơn anh đã mời nhé. Mà đúng rồi Sếp, lúc nãy nhắc đến tin đồn tôi sực nhớ ra là gần đây có tin đồn rằng anh đang qua lại với người của bộ phận lễ tân, họ còn nói có chứng cứ anh ra vào khách sạn với người đó”.
Tư Nam nhìn chị ta với ánh mắt hoài nghi. Thiên Hà nói tiếp.
“Thường thì trước giờ những lời đồn chỉ là nói đùa nhau cho vui lên nhanh cũng tan nhanh nhưng lần này lại đã hơn hai tuần rồi mà tin đồn chưa tan mà lần này lại nói có phần ác ý đối với anh”.
Tư Nam ngẫm nghĩ, liền bảo.
“Cảm ơn chị”.
Thiên Hà nhìn Tư Nam rồi lại nhìn Thiên Duy. Chị đứng dậy nói.
“Vậy tôi về trước nhé”.
Thiên Duy nói.
“Em tiễn chị”.
“Ừm”.
Thiên Duy và Thiên Hà bước ra bên ngoài. Chị ngồi trên xe nhìn ra Thiên Duy, dường như chị muốn nói gì đó nhưng nghĩ gì đó lại thôi rồi lại quyết định nói ra.
“Thiên Duy, chị thấy Sếp có chuyện gì đó giấu em…”.
Thiên Duy cười đáp.
“Em biết”.
Thiên Hà không biết nói gì nữa, những lời muốn nói như bị câu nói của cậu, chị mỉm cười.
“Hây, xem như chị chưa nói gì hết đi”.
“Chị về cẩn thận nhé, mai gặp lại”.
“Mai gặp”.
Thiên Duy nhìn chiếc xe chị ấy chạy đi xa, quay đầu đi vào bên trong thì thấy An Anh bước ra. An Anh tiến đến cậu bảo.
“Thiên Duy, tôi kiểm tra xong rồi không có gì bất thường cả, nói với Sếp giúp tôi nhé”.
“Bây giờ chị về luôn hả, hay ở lại với tụi em một chút”.
“Tôi cũng muốn nhưng mà tôi đã hứa với Thanh Hùng hơn nữa tôi nghĩ em cũng có chuyện cần nói với Tư Nam, có đúng không nào”.
Thiên Duy bật cười.
“Chị nói phải, vậy chị cũng về cẩn thận nhé”.
Bỗng có tiếng xe mô tô vang lên mỗi lúc mỗi gần, một con xe mô tô ngầu lòi cũng với bóng dán của Thanh Hùng hiện ra. Anh mở nón xuống cười với An Anh.
“Đến lúc về rồi”.
Cả Thiên Duy và An Anh bước đến. Thanh Hùng ném nón bảo hiểm cho An Anh rồi cười nói.
“Lên nào”.
An Anh nhìn Thiên Duy chào tạm biệt tôi sau đó cô phóng lên xe. Thanh Hùng nhìn Thiên Duy với ánh mắt ái ngại sau đó cũng nói.
“Gặp sau nhé”.
Thiên Duy bất ngờ nhưng sau đó cười.
“Vâng”.
Hai người đó rời đi. Thiên Duy cũng bước vào nhà, vừa vào nhà cậu đã thấy cảnh tượng rất thú vị. Tư Nam đang xé mấy giấy gói quà ra rồi mở hộp với ánh mắt hầm hự, khó chịu.
Anh nói.
“Thiệt là mấy người này định đào góc nhà mình đây mà, tặng cái gì không nè, ly cặp, áo cặp, còn có lời nhắn “Tôi sẽ rất vui nếu em sử dụng chúng như câu trả lời cho lời đề nghị trước đó của tôi” bọn này đã đề nghị gì với em ấy vậy, bộ xem mình là không khí sao, người của tôi mà cũng định dành sao, ảo tưởng sức mạnh”.
Thiên Duy nhìn anh rồi bật cười. Cậu bước lại gần, bất ngờ ôm lấy Tư Nam từ đằng sau khiến Tư Nam cũng bất ngờ quay lại.
“Họ chỉ nói là nếu so với một người giải nghề như anh thì họ tốt hơn nhiều, biết đâu khi họ làm ảnh đế thì em lại được hưởng ké, lời đề nghị hấp dẫn như vậy mà”.
Tư Nam trừng mắt.
“Nếu em muốn anh lấy giải ảnh đế về cho em”.
“Haha, nếu vậy bọn họ lại khóc thét đấy”.
Tư Nam quay lại ôm lấy Thiên Duy.
“Em là của anh”.
Thiên Duy bật cười.
“Em biết mà”.
Thiên Duy ôm Tư Nam rồi chạm nhẹ vào trán anh.
“Tư Nam, có phải mấy nay anh lo lắng chuyện gì đó không, em thấy anh luôn tỏ ra phiền não còn cho chị An Anh đi theo em nữa, có phải có chuyện gì không?”.
Tư Nam rũ mắt xuống dụi dụi vào người Thiên Duy, siết chặt tay mình ôm lấy Thiên Duy. Thiên Duy thở dài, ôm lấy anh.
“Được rồi, khi nào anh muốn nói thì cứ nói”.
Tư Nam nhắm mắt lại sau đó thì mở mắt ra, anh ôm chặt Thiên Duy và đúng dậy. Tư Nam nhẹ nhàng nâng người Thiên Duy lên bằng một tay, tay còn lại quàng qua chân cậu rồi bế cậu lên. Thiên Duy ngạc nhiên.
“Khoan, anh định làm gì vậy?”.
“Ẳm em lên ghế ngồi, ngồi dưới đất rất lạnh, anh sẽ nói hết những gì anh muốn làm cho em nghe”.
Thiên Duy không nói gì chỉ là vẻ mặt đã ửng đỏ hết lên. Tư Nam như này cũng đã quá kích thích. Sau đó, anh quả thật nói hết mọi chuyện cho Thiên Duy nghe cũng nhấn mạnh là rất có thể cậu sẽ gặp nguy hiểm nên mới bảo An Anh luôn đi theo để bảo vệ. Thiên Duy lắng nghe vẻ mặt không hề biến sắc, dường như cậu có thể đoán ra được. Điều mà Tư Nam lo lắng mấy ngày nay là an toàn của cậu rất có thể quyết định này sẽ khiến cậu gặp những chuyện không muốn gặp.
Thiên Duy thở dài, cậu nghĩ. “Những chuyện không muốn gặp “lúc trước” mình gặp còn ít sau thêm vài chuyện nữa thì có là gì?”.
Thiên Duy khẽ xoa đầu chàng trai đang rũ mắt đầy bất an trước mặt mình.
“Em cũng muốn giúp anh nữa nên em sẽ tự bảo vệ tốt mình mà, anh không cần phải lo đâu. Anh cũng nói cứ để thế này thì sẽ không an toàn mà đúng không vậy không cần phải lo lắng gì cả”.
Tư Nam nắm lấy đôi bằng tay của Thiên Duy.
“Anh biết em sẽ không phản đối chuyện đến nước này cũng không thể quay đầu được nữa nhưng anh hứa sẽ bảo vệ em thật tốt”.
“Được, em tin anh và em cũng muốn bảo vệ anh nữa”.
Tư Nam mỉm cười, ôm lấy Thiên Duy và hôn cậu. Sau đó lại gục đầu vào vai Thiên Duy.
Tối hôm đó, anh ngủ rất an ổn, tay vẫn luôn nắm chặt lấy tay của Thiên Duy còn cậu chưa ngủ. Thiên Duy đang ngắm Tư Nam đang say giấc, đôi môi khẽ nở nụ cười, cậu đùa giỡn trên mái tóc của Tư Nam sau đó hôn lên trán anh. Cuối cùng, Thiên Duy rút người vào trong lòng Tư Nam nhắm mắt mà ngủ.
Thiên Hà rủ người.
“Hây, mệt chết người ta rồi, Thiên Duy à, em nói xem mấy người đó là sao đây biết em đã có người yêu rồi mà sao còn tặng một đống quà như thế này hả”.
Thiên Duy chỉ cười trừ nhưng Tư Nam đã lưu lại từng chữ một trong đầu, ánh mắt anh cũng đột nhiên căng lại. An Anh bề hơn năm hộp trên vai, từ phía của đi vào rồi nhẹ nhàng đặt chúng xuống.
An Anh nói.
“Đây là những hộp cuối cùng rồi”.
Thiên Duy và Tư Nam có đôi chút ngỡ ngàng vì dẫu sao đây cũng là lần đầu hai người thấy chị phô bày sức mạnh của mình, Thiên Hà thì trừng mắt nhìn An Anh mà tức giận.
Tư Nam bảo.
“Làm phiền rồi”.
“Không phiền, Sếp giờ tôi đi kiểm tra quanh nhà nhé”.
Tư Nam gật đầu. Thiên Duy thì nhìn họ với ánh mắt lo lắng.
Cậu hỏi Tư Nam.
“Kiểm tra quanh nhà để làm gì vậy?”.
Tư Nam đáp.
“Duy Duy lát nữa sẽ nói với em”. Tư Nam nhìn sang Thiên Hà. “Cô còn chuyện gì nữa không, ở lại đây ăn tối nhé”.
Thiên Hà nói.
“À, giờ tôi về luôn tôi có hẹn rồi, cảm ơn anh đã mời nhé. Mà đúng rồi Sếp, lúc nãy nhắc đến tin đồn tôi sực nhớ ra là gần đây có tin đồn rằng anh đang qua lại với người của bộ phận lễ tân, họ còn nói có chứng cứ anh ra vào khách sạn với người đó”.
Tư Nam nhìn chị ta với ánh mắt hoài nghi. Thiên Hà nói tiếp.
“Thường thì trước giờ những lời đồn chỉ là nói đùa nhau cho vui lên nhanh cũng tan nhanh nhưng lần này lại đã hơn hai tuần rồi mà tin đồn chưa tan mà lần này lại nói có phần ác ý đối với anh”.
Tư Nam ngẫm nghĩ, liền bảo.
“Cảm ơn chị”.
Thiên Hà nhìn Tư Nam rồi lại nhìn Thiên Duy. Chị đứng dậy nói.
“Vậy tôi về trước nhé”.
Thiên Duy nói.
“Em tiễn chị”.
“Ừm”.
Thiên Duy và Thiên Hà bước ra bên ngoài. Chị ngồi trên xe nhìn ra Thiên Duy, dường như chị muốn nói gì đó nhưng nghĩ gì đó lại thôi rồi lại quyết định nói ra.
“Thiên Duy, chị thấy Sếp có chuyện gì đó giấu em…”.
Thiên Duy cười đáp.
“Em biết”.
Thiên Hà không biết nói gì nữa, những lời muốn nói như bị câu nói của cậu, chị mỉm cười.
“Hây, xem như chị chưa nói gì hết đi”.
“Chị về cẩn thận nhé, mai gặp lại”.
“Mai gặp”.
Thiên Duy nhìn chiếc xe chị ấy chạy đi xa, quay đầu đi vào bên trong thì thấy An Anh bước ra. An Anh tiến đến cậu bảo.
“Thiên Duy, tôi kiểm tra xong rồi không có gì bất thường cả, nói với Sếp giúp tôi nhé”.
“Bây giờ chị về luôn hả, hay ở lại với tụi em một chút”.
“Tôi cũng muốn nhưng mà tôi đã hứa với Thanh Hùng hơn nữa tôi nghĩ em cũng có chuyện cần nói với Tư Nam, có đúng không nào”.
Thiên Duy bật cười.
“Chị nói phải, vậy chị cũng về cẩn thận nhé”.
Bỗng có tiếng xe mô tô vang lên mỗi lúc mỗi gần, một con xe mô tô ngầu lòi cũng với bóng dán của Thanh Hùng hiện ra. Anh mở nón xuống cười với An Anh.
“Đến lúc về rồi”.
Cả Thiên Duy và An Anh bước đến. Thanh Hùng ném nón bảo hiểm cho An Anh rồi cười nói.
“Lên nào”.
An Anh nhìn Thiên Duy chào tạm biệt tôi sau đó cô phóng lên xe. Thanh Hùng nhìn Thiên Duy với ánh mắt ái ngại sau đó cũng nói.
“Gặp sau nhé”.
Thiên Duy bất ngờ nhưng sau đó cười.
“Vâng”.
Hai người đó rời đi. Thiên Duy cũng bước vào nhà, vừa vào nhà cậu đã thấy cảnh tượng rất thú vị. Tư Nam đang xé mấy giấy gói quà ra rồi mở hộp với ánh mắt hầm hự, khó chịu.
Anh nói.
“Thiệt là mấy người này định đào góc nhà mình đây mà, tặng cái gì không nè, ly cặp, áo cặp, còn có lời nhắn “Tôi sẽ rất vui nếu em sử dụng chúng như câu trả lời cho lời đề nghị trước đó của tôi” bọn này đã đề nghị gì với em ấy vậy, bộ xem mình là không khí sao, người của tôi mà cũng định dành sao, ảo tưởng sức mạnh”.
Thiên Duy nhìn anh rồi bật cười. Cậu bước lại gần, bất ngờ ôm lấy Tư Nam từ đằng sau khiến Tư Nam cũng bất ngờ quay lại.
“Họ chỉ nói là nếu so với một người giải nghề như anh thì họ tốt hơn nhiều, biết đâu khi họ làm ảnh đế thì em lại được hưởng ké, lời đề nghị hấp dẫn như vậy mà”.
Tư Nam trừng mắt.
“Nếu em muốn anh lấy giải ảnh đế về cho em”.
“Haha, nếu vậy bọn họ lại khóc thét đấy”.
Tư Nam quay lại ôm lấy Thiên Duy.
“Em là của anh”.
Thiên Duy bật cười.
“Em biết mà”.
Thiên Duy ôm Tư Nam rồi chạm nhẹ vào trán anh.
“Tư Nam, có phải mấy nay anh lo lắng chuyện gì đó không, em thấy anh luôn tỏ ra phiền não còn cho chị An Anh đi theo em nữa, có phải có chuyện gì không?”.
Tư Nam rũ mắt xuống dụi dụi vào người Thiên Duy, siết chặt tay mình ôm lấy Thiên Duy. Thiên Duy thở dài, ôm lấy anh.
“Được rồi, khi nào anh muốn nói thì cứ nói”.
Tư Nam nhắm mắt lại sau đó thì mở mắt ra, anh ôm chặt Thiên Duy và đúng dậy. Tư Nam nhẹ nhàng nâng người Thiên Duy lên bằng một tay, tay còn lại quàng qua chân cậu rồi bế cậu lên. Thiên Duy ngạc nhiên.
“Khoan, anh định làm gì vậy?”.
“Ẳm em lên ghế ngồi, ngồi dưới đất rất lạnh, anh sẽ nói hết những gì anh muốn làm cho em nghe”.
Thiên Duy không nói gì chỉ là vẻ mặt đã ửng đỏ hết lên. Tư Nam như này cũng đã quá kích thích. Sau đó, anh quả thật nói hết mọi chuyện cho Thiên Duy nghe cũng nhấn mạnh là rất có thể cậu sẽ gặp nguy hiểm nên mới bảo An Anh luôn đi theo để bảo vệ. Thiên Duy lắng nghe vẻ mặt không hề biến sắc, dường như cậu có thể đoán ra được. Điều mà Tư Nam lo lắng mấy ngày nay là an toàn của cậu rất có thể quyết định này sẽ khiến cậu gặp những chuyện không muốn gặp.
Thiên Duy thở dài, cậu nghĩ. “Những chuyện không muốn gặp “lúc trước” mình gặp còn ít sau thêm vài chuyện nữa thì có là gì?”.
Thiên Duy khẽ xoa đầu chàng trai đang rũ mắt đầy bất an trước mặt mình.
“Em cũng muốn giúp anh nữa nên em sẽ tự bảo vệ tốt mình mà, anh không cần phải lo đâu. Anh cũng nói cứ để thế này thì sẽ không an toàn mà đúng không vậy không cần phải lo lắng gì cả”.
Tư Nam nắm lấy đôi bằng tay của Thiên Duy.
“Anh biết em sẽ không phản đối chuyện đến nước này cũng không thể quay đầu được nữa nhưng anh hứa sẽ bảo vệ em thật tốt”.
“Được, em tin anh và em cũng muốn bảo vệ anh nữa”.
Tư Nam mỉm cười, ôm lấy Thiên Duy và hôn cậu. Sau đó lại gục đầu vào vai Thiên Duy.
Tối hôm đó, anh ngủ rất an ổn, tay vẫn luôn nắm chặt lấy tay của Thiên Duy còn cậu chưa ngủ. Thiên Duy đang ngắm Tư Nam đang say giấc, đôi môi khẽ nở nụ cười, cậu đùa giỡn trên mái tóc của Tư Nam sau đó hôn lên trán anh. Cuối cùng, Thiên Duy rút người vào trong lòng Tư Nam nhắm mắt mà ngủ.