• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đường hành lang vắng vẻ chỉ thấy bóng dáng của bốn người bọn họ. Hai con người nhìn nhau với ánh mắt đầy thăm dò, Tư Nam vẫn ung dung hướng mắt về Hứa Thành, còn anh ta thì cứ hằn hộc nhìn về phía Tư Nam. Nhưng rồi, Hứa Thành cũng nhắm mắt lại, anh ta thở dài sau đó vô thức nắm lấy tay của Thanh Huy, còn Thanh Huy chẳng nói chẳng rằng đi theo sau anh. Tình cảnh này đập thẳng vào mắt hai con người đứng bên cạnh, Tư Nam vẫn còn chưa kịp nắm tình hình vẫn đơ mặt ra mà nhìn cả Thiên Duy cũng vậy. Nhớ lại lần đóng phim chung với anh ta, Thiên Duy đã chịu biết bao nhiêu lần ánh mắt khinh miệt đó nhưng giờ đây hắn ta lại che chở cho một người giống vậy như bảo bối. Tư Nam lắc đầu nắm tay Thiên Duy.

Anh nói.

“Chúng ta cũng vào vậy”.

Thiên Duy nhẹ nhàng đáp.

“Ừm”.

Cả bốn người gần như bước vào cùng lúc, Tư Nam để ý thấy Thanh Huy có vẻ như muốn nắp hết người mình sau lưng Hứa Thành vẻ mặt cũng khó coi hơn trước. Tư Nam đến gần Hứa Thành bảo với anh ta.

“Anh đưa Thanh Huy về đi”.

Hứa Thành quay sang nhìn, thắc mắc muốn hỏi tại sao mình phải làm vậy? Lúc này, anh mới chú ý đến ánh nhìn kì lạ của hai người, Thiên Duy cũng nhìn anh ta với anh mắt rất lạ. Hứa Thành cảm nhận được sự tò mò chiếm nhiều hơn trong ánh mắt của họ. Hứa Thành nắm lấy tay của Thanh Huy nãy giờ, giờ anh mới chú ý đến, anh ta liền hất tay ra, việc này cũng khiến Thanh Huy giật mình. Cả hai nhìn nhau đỏ mặt lên xấu hổ. Tư Nam và Thiên Duy lại nhìn nhau rồi thầm cười.

“Nè nói gì đi chứ, anh đưa người ta về được không?”.

Hứa Thành trừng mắt nhìn anh ta, nói. “Đưa về thì đưa về”.

Hứa Thành lại vô thức nắm lấy tay Thanh Huy kéo đi. Thanh Huy hướng mắt lên nhìn anh ta, cậu bấu chặt môi, rơi vào trầm tư.

Tư Nam thở dài. “Đúng là ghét của nào trời cho của đó”.

Thiên Duy ngước mắt lên nhìn anh, cậu lôi tay anh đi. “Anh đủ rồi đấy, tìm hai người kia đã”.

Tư Nam cười cười đáp lại. “Được, nghe em”.

Hai người đi đến nơi ban đầu chẳng thấy họ đâu cả may thay vừa đi tìm một chút liền thấy. Nhưng không khí có vẻ căng thẳng và ngoài hai người họ còn có thêm hai người nữa, Minh Thư và Minh Quân. Tư Nam thấy họ liền ôm lấy eo Thiên Duy để ngăn cậu lại.

“Chúng ta đứng ở đây, quan sát họ”.

Thiên Duy không đáp. Tư Nam thấy lạ nên quay sang hỏi. “Em làm sao vậy?”.

Giờ chú ý đến Thiên Duy đã đỏ mặt lên từ lúc nào. Cậu nhắm mắt lại quay sang chỗ khác.

“Không có gì”.

Tư Nam lại cười lên nham hiểm. Thiên Duy trừng mắt lên nhìn, cậu đấm vào mặt anh.



“Bớt suy nghĩ bậy bạ”.

Tư Nam đau điến nhưng vẫn cười lên. “Rồi rồi”.

Không phải chỉ riêng hai người này mà những người khác trong buổi tiệc cũng hướng tầm nhìn về phía họ. Dẫu sao, Minh Quân cũng là chủ nhân của buổi tiệc này, việc này gây ra sự chú ý không hề nhẹ. Thế Thịnh thấy được tình hình, anh nhíu mày. Minh Thư cũng vậy, chị cũng chú ý được sự việc rồi. Cả hai người họ nhìn nhau như có chung một suy nghĩ.

Nhưng Thế Thành và Minh Quân thì chẳng để ý đến, cũng không trách họ được khi đang rơi vào tình cảnh rối trí thì ít có ai suy nghĩ thấu đáo được.

Nhanh như chóp, Thế Thịnh giữ lấy Thế Thành còn Minh Thư giữ lấy Minh Quân kéo họ đi. Xui rủi thế nào họ lại đi đến chỗ Tư Nam và Thiên Duy đang trốn, cả bọn trố mắt nhìn nhau. Thế Thịnh và Minh Thư nhìn nhau sau đó trừng mắt nhìn họ. Cả hai cũng đồng thanh. “ĐI THEO”.

Khí thế cũng quá lớn rồi. Cả hai người đồng thanh. “Vâng”.

Thế là cả sáu người đến một căn phòng ngủ. Thế Thịnh lúc này mới nổi cơn tức giận, anh chỉ tay thẳng mặt Tư Nam.

“Cái tên này, anh còn đứng đó hóng chuyện bọn này nữa à, có lương tâm không vậy? Còn nữa, còn kéo theo Thiên Duy làm bậy nữa”.

Tư Nam hất tay anh ta ra.

“Anh nói cứ như bọn này vừa mới làm gì đó xấu xa không bằng, đừng làm quá lên chứ”.

“Cái tên này”. Thế Thịnh gầm lên.

Mọi chuyện dường như bắt đầu mất kiểm soát rồi, Thiên Duy liền đứng giữa can ngăn họ.

“Thế Thịnh, anh bình tĩnh chút, nghe lén là chúng tôi không đúng chúng tôi xin lỗi, chỉ là chúng tôi không muốn xen ngang lúc mọi người...”.

Tư Nam nắm lấy vai của Thiên Duy, anh ta nghiêm nghị nói.

“Bốn người các người tỏ ra khí lạnh như vậy ai mà dám bước vào chứ, Thế Thịnh anh đang mất bình tĩnh đấy”.

Thế Thịnh sửng người, dáng vẻ hổ báo của anh ta giờ đã bị thu lại thành một con mèo con.

“Tôi biết”. Thế Thịnh nhẹ nhàng nói.

Tư Nam và Thiên Duy cũng ngạc nhiên, không nghĩ đến anh ta lại im lặng dễ như vậy. Dù sao, họ cũng biết nghe lén là họ không đúng.

Minh Thư lên tiếng. “Được rồi, nói chuyện chính đi, sao các người lại ở đây, lần trước không phải nói rõ rồi sao?”.

Không đợi Thế Thịnh nói Tư Nam đã lên tiếng trước.

“Còn không phải tại cha cô sao?”.

Minh Thư và cả Minh Quân điều ngạc nhiên.

“Cha...cha tôi kêu mọi người đến sao? Thế là ông ấy đã biết mọi chuyện?”.

Minh Quân tỏ ra bối rối, cậu nắm lấy tay Thế Thành đầy vẻ ái ngại. “Em sẽ đi nói với cha...sẽ không làm liên lụy đến anh nữa?”.

Thế Thành tỏ chút đau lòng nhưng rồi anh lại hất tay Minh Quân ra.

“Thế Thành”. Minh Quân rũ người vẻ mặt đầy thất vọng.

Minh Thư thấy cảnh này cũng rất tức giận, từ lần trước thì cô đã muốn đấm tên này vài phát rồi. Nghĩ là làm cô xông đến cho Thế Thành một cú đấm.

Minh Quân hoảng sợ, nắm lấy tay chị mình ngăn lại.

“Chị ơi”.



Tư Nam, Thiên Duy và đến cả Thế Thịnh cũng chẳng nói gì cũng không can ngăn.

Thế Thành bị một cú đấm trời giáng nên có phần chưa kịp ý thức xung quanh một lúc lâu, anh cảm thấy đau điến.

Minh Thư nắm lấy tay em của mình, lúc này cô bình tâm hơn, cô trừng mắt về phía Thế Thành bảo.

“Em trai tôi đúng là rất yếu đuối, cũng rất ngốc, nó ngốc nên mới quen phải loại người như cậu. Thế Thành, cậu là một tên yếu kém, cậu còn chẳng thể cố gắng làm chuyện gì đó nữa. Cậu bảo vì lo cho anh hai của mình sao? Không, cậu chỉ diện lý do cho sự yếu kém của mình thôi”. Minh Thư nhìn ba người kia. “Các người yên tâm đi tôi sẽ nói rõ mọi chuyện với cha tôi, sẽ không liên lụy đến các người đâu. Tôi cũng sẽ không cho em tôi đến gặp cậu nữa, như vậy nó sẽ không bị cậu làm tổn thương”. Cô ta nói một mạch rồi nắm lấy tay Minh Quân bỏ đi.

Thế Thành đứng dậy nhìn về anh mình.

“Anh, em vô dụng lắm sao?”.

Thế Thịnh im lặng không nói. Tư Nam nhìn hai anh em họ mà thở dài.

“Thế Thành, tôi không biết nên nói thế nào nữa nhưng hai anh em các người cần bình tâm mà suy nghĩ lại”. Tư Nam hướng đến Thế Thành, chạm vai anh ta. “Đến bây giờ cậu đã thay đổi rất nhiều rồi nên đừng quá tự ti, lựa chọn của cậu chưa hẳn là sai”.

Thế Thành thầm cười. “Cảm ơn”.

Tư Nam cười nói. “Được rồi, nên về nhà rồi. Hôm nay đến đây thôi ngày mai rồi tính tiếp”.

Mọi người im lặng một lúc lâu. Thế Thịnh khẽ thở dài rồi bước ra trước sau đó đến Thế Thành. Tư Nam đưa tay về phía Thiên Duy, cậu mỉm cười nắm lấy tay của anh, hai người cùng bước ra ngoài.

•••

Trở về đến nhà. Nói là nhà thì cũng không đúng, nơi họ sống là một căn hộ ở tầng cao. Cả hai cùng nhau bước vào, suốt cả đoạn đường chẳng ai nói chuyện với ai. Không khí vô cùng ngột ngạt.

Thế Thịnh định đi vào trong phòng.

“Anh định thế mà đi sao? Anh không có gì cần nói à?”. Thế Thành ngồi trên ghế sofa nói.

Thế Thịnh im lặng hồi lâu,sau đó anh bảo. “Tư Nam nói đúng chúng ta cần bình tĩnh suy nghĩ lại? Thế Thành em cũng nên vậy? Ngủ ngon”. Nói rồi, anh bước vào phòng.

Thế Thành cụp mắt xuống rồi thở hơi dài.

Tư Nam và Thiên Duy cũng đã trở về nhà. Lúc về họ đã ghé một siêu thị nào đó mua một ít đồ.

“Để em đi nấu gì đó, tối giờ chúng ta cũng chưa ăn gì”.

Tư Nam vui vẻ gật đầu.

“Để anh phụ em”.

“Được”. Thiên Duy bảo.

Cả hai loay hoay ở trong bếp một hồi thì nồi mì cũng đã được nấu xong. Họ ăn uống xong xuôi rồi lại thay quần áo đi tắm rửa. Tư Nam vào tắm trước còn Thiên Duy ngồi trên ghế sô pha bật ti vi lên xem.

Màn hình đang bật nhưng hình như tâm trí của cậu lại để sang chuyện khác. Anh nhìn vô định của cậu cho thấy rõ điều đó, cùng với đó là nét mặt đang rơi vào ưu tư.

Tư Nam tắm xong rồi, anh nắm lấy khăn lau tóc mình. Nhìn thấy Thiên Duy đang ngồi trên ghế anh cười bảo. “Đến lượt em rồi đó”.

Thiên Duy không đáp. Tư Nam liếc nhìn cậu rồi tiếng lại gần, ngồi kế bên Thiên Duy. Có người vừa ngồi xuống cạnh mình Thiên Duy mới bất giác thoát ra khỏi tâm trí mình.

“Em sao vậy, anh gọi cũng không nghe”.

“Em xin lỗi”.



Tư Nam nhẹ nhàng xoa đầu cậu. “Được rồi, em đi tắm đi, người em hôi rồi đấy”.

Bị nói là hôi ai mà không tức chứ, Thiên Duy nhắm mắt lại đưa tay đánh từ cầm anh đánh lên. Sau đó, cậu lấy bộ quần áo của mình đã chuẩn bị sẳn bước nhanh vào phòng tấm.

Vừa đi cậu vừa cằn nhằng.

“Thiệt tình, anh mới hôi đấy”.

Sau đó, là tiếng đóng cửa rất lớn. Tư Nam ôm lấy cầm của mình, hôm nay, anh bị Thiên duy đánh hơi nhiều. Nhưng anh lại nở một nụ cười.

Tư Nam ngã lưng vào ghế, ngước mặt lên nhìn trần nhà, anh nhắm mắt lại, thầm nghĩ. “Sắp tới sẽ khó yên ổn lắm đây”.

Thiên Duy đứng ở trong phòng tắm, nước từ vòi sen ước hết cả người nhưng cậu hình như chẳng để tâm đến chuyện gì cả. Cậu cứ thế mà nhìn một hướng, đứng trầm ngâm ở dưới vòi sen một lúc lâu thật lâu, cậu mới nhắm mắt lại, hất đi những giọt nước ngửa mặt lên cho nước bắn vào mặt mình.

“Tư Nam, sắp tới chúng ta sẽ gặp nhiều khó khăn đấy”.

Lúc này như suy nghĩ của hai tương thông với nhau vậy. Cả hai cùng trừng mắt đầy kiên định và tự nói với bản thân. “Nhưng chúng ta sẽ cùng nhau đối mặt”.

Thiên Duy tắm xong, bước ra ngoài, cậu ngạc nhiên vì Tư Nam đã đứng cạnh phòng tắm. Hình như, anh đã đứng ở đây rất lâu để đợi cậu. Thiên Duy dường như liên tưởng đến chuyện gì đó. Cậu nép người ra sau che đi phần phía trước, lướm Tư Nam.

“Anh định làm gì vậy?”.

Tư Nam khó hiểu, ánh mắt đột nhiên nhận ra chuyện gì đó sau đó ánh mắt liền gian sảo hơn. Nhưng rồi, Tư Nam đột nhiên buồn bã, ủ rũ đi về hướng cậu. Thiên Duy đang không biết phản ứng thế nào trước biểu cảm này của anh thì Tư Nam đã nhào đến ôm lấy Thiên Duy, Tư Nam dùng sức đè cậu vào tường, dí sát mặt vào cậu.

“Anh muốn sạc điện”. Tư Nam cười nham hiểm bảo.


“Hả”.


Chưa đợi cậu hiểu thì Tư Nam kề sát cậu rồi gục đầu lên vai cậu. Tư Nam ôm lấy cậu.


“Để như này một lúc được không? Hôm nay ngày thật là dài”.


Thiên Duy im lặng rồi ôm chặt lấy Tư Nam.


“Được, hôm nay anh đã làm rất tốt”.


Hai người yên tĩnh ôm lấy nhau.


Cho dù có chuyện gì xảy ra thì ngay mai vẫn đến, mặt trời vẫn lên cao và chúng ta cũng phải thức dậy tiếp tục mọi công việc. Nhưng chẳng sao cả, chuyện rắc rối phức tạp đến mấy thì cũng nhau giải quyết là được rồi, đã ở bên nhau thì cũng nên giúp đỡ lẫn nhau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK