Tiểu Bảo thích thú ngồi xuống vuốt lông chú chó, khiến chú chó thích thú nằm yên dưới chân cậu…
Những ngày sau đó, cứ đến giờ ra chơi là tiểu Bảo sẽ ra phía sau trường chơi với chú chó, hôm nay cũng vậy cả hai cùng nhau chui qua cái lỗ đi ra ngoài…
Tiểu Bảo vẫy tay tạm biệt chú chó vừa dẫn mình ra ngoài sau đó bắt xe taxi, theo địa chỉ cậu Kiều Thiên dã ghi trên giấy…
Đưa cho bác tài xế để ông ấy lái xe đưa cậu bé đi tìm ba, bác tài xế lúc đầu cũng có chút nghi ngờ cậu bé nhỏ này sẽ không có đủ tiền trả, nhưng lúc nhìn đến địa chỉ ghi trên giấy là tập đoàn Phong Thị thì mới bắt đầu cho xe chạy…
Vì ông nghĩ chắc ba hay mẹ cậu bé nhỏ đang làm việc ở đấy nên không sợ không có tiền trả, đa số nhân viên làm việc trong tòa nhà đó thì lương phải nói cao ngất ngưởng…
Mà nhìn mặt mày, cách ăn mặc của cậu bé nhỏ này chắc cũng không phải dạng tầm thường gì, trên người cậu bé toàn là đồ hiệu đắt tiền…
Chiếc xe chạy một vòng cuối cùng cũng dừng lại, tiểu Bảo nhìn tòa nhà đồ sộ trước mắt mà kinh ngạc, to hơn cái công ty của cậu Kiều Thiên rất nhiều.
“Cậu bé nhỏ đây là nơi cháu muốn đến đúng không…”
“Dạ đúng rồi ạ.”
Tiểu Bảo nhanh chóng lấy tiền mẹ cho trong túi quần đưa cho bác tài xế, sau đó mở cửa bước xuống xe…
Trong lòng không ngừng kinh ngạc về độ giàu có của ba mình, đúng là cậu Kiều Thiên nói không sai ba tiểu Bảo là người rất giàu, độ chịu chơi cũng rất lớn…
Tiểu Bảo từng bước từng bước đi vào trong mà không bị ai ngăn cản cho đến khi đụng phải một người cao to trước mặt…
“Á …”
Cậu bé kêu lên một cái, lấy tay xoa xoa cái đầu mình, rồi mới ngước nhìn lên xem ai là người đụng trúng mình…
“Này nhóc con, ra ngoài kia chơi đi, đây không phải là chỗ cháu có thể chơi được…”
Chú bảo vệ khuôn mặt lạnh lùng đến đáng sợ nhìn tiểu Bảo nói…
“Cháu vào đây không phải để chơi đâu, cháu vào đây là muốn tìm ba cháu, cậu cháu nói ba cháu làm việc ở đây…”
Trong khi đó tiểu Bảo lại chẳng thề tỏ ra sợ sệt gì mà nhanh chóng đáp lại…
“Vậy cháu nói chú nghe xem, ba cháu làm việc ở bộ phận nào, chú sẽ giúp cháu nhờ tiếp tân gọi ba cháu xuống…”
Chú bảo vệ nhìn thấy tiểu Bảo không giống như những đứa trẻ hay khóc nhè khác, có vẻ lời cậu bé nói thật, sau đó liền thay đổi thái độ cúi người xuống nói chuyện với cậu bé, lời nói có chút nhiệt tình…
“Cháu cũng không biết nữa, cháu quên không hỏi cậu rồi, nhưng cậu nói ba cháu là chủ của tòa nhà này ạ…”
Tiểu Bảo nói giống y như những lời cậu Kiều Thiên đã nói với mình mấy hôm trước, nhưng có vẻ chú bảo vệ không tin thì phải…
“Này nhóc cháu có nhầm không đó, chủ của tòa nhà này là chủ tịch Phong đấy, không phải ba của cháu đâu…”
Chú bảo vệ bất ngờ, sau đó lại cười một tràn’ nói với cậu bé…
“Đúng vậy ạ, ba cháu họ Phong đấy, nếu chú không tin thì cháu có số điện thoại này, chú điện giúp cháu được không…”
“Chú cứ nói cháu tên là tiểu Bảo, ba cháu sẽ xuống ngay thôi ạ…”
Tiểu Bảo không cảm thấy xấu hổ gì mà lấy trong túi ra một tờ giấy nhỏ, trên đó có ghi một số điện thoại, vẻ mặt rất chắc chắn, đầy tự tin…
Chú bảo vệ tuy có chút không tin, nhưng vẫn lấy điện thoại trong túi ra, bấm dãy số trên giấy sau đó thực hiện cuộc gọi…
Phong Vũ Thần ngồi trên ghế chủ tịch, chăm chú nghe mọi người trong phòng họp báo cáo tài chính trong năm, không khí trong phòng cũng vì sự lạnh lùng đến đáng sợ này mà khiến những người có mặt ở đó toát cả mồ hôi trán…
Bất ngờ tiếng chuông điện thoại réo lên phá tan bầu không khí đáng sợ này, Phong Vũ Thần nhìn thấy một số điện thoại lạ rồi đến thì nhíu mày…
Định không nhấc máy nhưng lại nghĩ đến lỡ như đó là của Kiều Mẫn Hi gọi đến thì phải làm sao, không nhanh không chậm mà nghe máy…
“Alo…”
“Dạ cho hỏi anh có phải là ba của tiểu Bảo không ạ…”
Một giọng trầm mang theo không ít sát thương khiến chú bảo vệ nghe thấy cũng lạnh hết cả sống lưng…
“Đúng vậy là tôi đây, có chuyện gì với tiểu Bảo hay sao…”
“Dạ không có chuyện gì, chỉ là tiểu Bảo đang ở dưới sảnh tập đoàn Phong Thị, cậu bé nói muốn tìm ba nhưng không biết anh làm ở bộ phận nào, nên nhờ tôi gọi giúp…”
“Ừm, vậy nhờ anh xem tiểu Bảo cẩn thận tôi sẽ xuống ngay…”
“Được tôi sẽ giúp anh xem chừng thằng bé, nhưng anh phải xuống ngay đấy, tôi còn phải về vị trí để làm việc…”
“Được tôi biết rồi…”
Phong Vũ Thần nói xong thì tắt máy, trong khi chú bảo vệ nghe giọng nói bên kia cảm nhận chức vụ của người này không thề nhỏ…
“Mọi người tan họp đi…”
Phong Vũ Thần để lại một câu lạnh lùng rồi rời đi