"Kiều Mẫn Hi sao cô dám.."
Trịnh Minh Hạo chạy đến bên cạnh, động tác nhẹ nhàng đỡ Đường Doanh đứng dậy, nhìn cô vẻ đầy tức giận nói...
"Sao tôi lại không dám chứ, tôi còn có thể làm hơn thế nữa, anh có muốn xem không.."
Kiều Mẫn Hi nhìn hai người bọn họ đang tỏ vẻ hạnh phúc ôm ấp nhau thì ghét bỏ, dùng giọng điệu thách thức nhìn bọn họ nói...
"Cô thật đáng sợ, tôi đã lầm khi bị vẻ mặt ngây thơ này của cô lợi dụng suốt thời gian dài..."
"Tôi không ngờ cô có thể vì tiền mà thẳng tay vứt bỏ tình cảm sâu đậm của chúng ta, cô đúng là hạng phụ nữ chẳng ra gì.."
Sự thất vọng, sự hận thù không ngừng lấp đầy suy nghĩ của Trịnh Minh Hạo, khiến cậu ta không ngừng nói ra những lời làm tổn thương Kiều Mẫn Hi...
Trong khi Kiều Mẫn Hi cũng không thể ngờ được, sau bao năm gặp lại Trịnh Minh Hạo lại thay đổi nhiều đến vậy...
Một cậu học trò, thư sinh nho nhã, từng vì cô buồn, từng vì cô mà khóc, bây giờ lại không ngừng buông ra những câu xúc phạm mình như vậy...
Thật sự thời gian có thể làm thay đổi một con người, thay đổi cả suy nghĩ lẫn tâm hồn của Trịnh Minh Hạo...
Mặc dù trong lòng có chút đau nhói, nhưng đối với Kiều Mẫn Hi, cuộc tình này kết thúc cũng chẳng phải lỗi ở cô, sao cô lại nhận những lời nhục mạ này từ cậu chứ...
"Trịnh tổng à, tôi có như thế nào đi nữa thì bây giờ cũng chẳng còn liên quan gì đến anh nữa, anh nên dành thời gian đó để chăm sóc cho vị hôn thê của mình thì hơn.."
"Chuyện của chúng tôi đâu cần hạng phụ nữ chẳng ra gì như cô nhắc nhở, bây giờ cô nên suy nghĩ xem, nếu bị tên kim chủ kia bỏ, thì cô phải tìm người khác thế vào ngay, nếu không thì không biết cái chức chủ tịch này của cô sẽ giữ được bao lâu.."
"Mà tôi cũng vô cùng thắc mắc không biết tên nào lại chịu giúp để cô được làm chủ tịch vậy, cô nên cẩn thận một chút, nếu không công ty sẽ bị mất lúc nào không hay đó.."
Trịnh Minh Hạo nhìn cô nói, sau đó không ngừng cười lớn vẻ mặt đầy sự thù hằn...
Tất cả mọi người trong buổi tiệc, nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài thì nhanh chóng bước đến bên hồ hóng chuyện....
Bọn họ bao quanh cả ba người để xem có chuyện gì ở đây, bọn họ xì xào bàn tán nhìn nhau, ánh mắt ra hiệu hỏi nhau xem có chuyện gì, nhưng tất cả chỉ là cái lắc đầu đáp lại.
Hầu như tất cả ánh mắt đều đặt hết lên ba người, Phong Vũ Thần cùng Cố Minh Thành nãy giờ có chút chuyện cần xử lý nên rời khỏi hơn nữa tiếng...
Lúc quay lại nhìn thấy tất cả mọi người xoay quanh hồ bơi thì vô cùng ngạc nhiên, cả hai bước đến gần xem thử chuyện gì...
Phong Vũ Thần bất ngờ khi nhìn thấy Kiều Mẫn Hi, bầu không khí đang rất căng thẳng, xem ra là đang cãi nhau, Cố Minh Thành cũng đã nhận ra, nhìn sang Phong Vũ Thần mà đá mắt...
"Cậu không định vào đó sao.."
"Bây giờ chưa phải lúc, mình muốn xem người phụ nữ của mình có bản lĩnh đến đâu..."
Không phải Phong Vũ Thần không muốn bước vào đó để bảo vệ Kiều Mẫn Hi, mà anh muốn xem với vẻ ngây thơ trong sáng như cô, có thể tự mình giải quyết được hay không...
Bên trong lúc này Kiều Mẫn Hi lại tỏ ra bình thản với những lời lẽ xúc phạm này của Trịnh Minh Hạo...
"Cảm ơn Trịnh tổng đã nhắc nhở, lần này tôi sẽ không để các người được như ý đâu.."
Vừa định xoay người rời khỏi thì một lần nữa cánh tay của cô bị giữ lại, Đường Doanh không vô cùng uất ức khi không làm gì được cô, tức giận mà hét lớn..
"Mọi người mau nhìn đi, cô ta là hạng phụ nữ chẳng ra gì, có thể lên giường với bất kỳ tên đàn ông nào, miễn người đó cho cô ta lợi ích, cô ta sẽ đồng ý ngay.."
"Mọi người nhìn cho kỹ vào, nếu cần người làm ấm giường thì cứ đến tìm cô ta, cô ta có thể vì tiền mà lên giường với bất kỳ ai đấy.."
Kiều Mẫn Hi tức giận tát thật mạnh vào mặt Đường Doanh một cái thật đau, khiến những người ở đây chứng kiến đều hết sức kinh ngạc...
"Đường Doanh cô nên cẩn thận lời nói của mình, nếu không tôi sẽ không ngại cắt lưỡi của cô cho chó ăn đâu.."
Tiếng xì xào bàn tán của mọi người ngày một nhộn nhịp hơn, Phong Vũ Thần không thể đứng xem được nữa, bước nhanh đến ngay bên cạnh ôm lấy eo thon của cô mà siết chặt vào lòng...
"Em ở đây sao, anh đi tìm mãi mà chẳng thấy đâu cả.."
Mọi người đều há miệng kinh ngạc nhìn hành động thân mật này của Phong Vũ Thần thì vô cùng tò mò về mối quan hệ giữa hai người...
"Phong tổng ngài quen biết cô ta.."
Đường Doanh cũng vô cùng bất ngờ...
"Không phải quen biết mà cô ấy chính là vợ sắp cưới của tôi."
Phong Vũ Thần ngay lập tức đánh dấu chủ quyền ngay trước mặt Trịnh Minh Hạo, nhìn hắn cười vẻ mặt đầy đắc ý...
"Vợ sắp cưới sao, ngài có nhìn lầm không vậy, Kiều Mẫn Hi cô ta xứng sao.."
Đường Doanh cùng tất cả mọi người ở đây đều há hốc mồm ngạc nhiên...
"Cô nói vậy là sao, ý cô là tôi bị mù sao."
Phong Vũ Thần trừng mắt nhìn ả ta vẻ mặt lạnh tanh...
"Không tôi không có ý đó, Phong tổng đừng hiểu lầm.."
Ngay lúc này Kiều Mẫn Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra, từ đâu xuất hiện một anh chồng sắp cưới vậy, hai người lại chẳng quen biết nhau, sao anh ta lại nói nhân nói cuội vậy chứ