Trong khi đó Kiều Mẫn Hi đang mãi mê nấu ăn dưới bếp, nghe thấy tiếng động cơ xe, cứ ngỡ là Kiều Thiên quay về, nhanh chóng chạy ra tạo bất ngờ cho Kiều Thiên…
Ngay lập tức đứng im bất động sau khi nhìn thấy khuôn mặt thân quen, khiến cô luôn nhớ nhung sau sáu năm xa cách…
Phong Vũ Thần vừa nhìn thấy Kiều Mẫn Hi đã lao như tên đến bên cạnh ôm cái một cái thật chặt vào lòng, bao nhiêu sự nhớ thương được anh gởi gấm hết vào cái ôm này…
Kiều Mẫn Hi có chút khó thở, vỗ mạnh vào tấm lưng vững chắc của Phong Vũ Thần nói…
“Phong Vũ Thần anh mau buông ra ngay, nếu anh còn không buông tay, tôi sẽ chết vì ngộp thở mất…”
Phong Vũ Thần hoảng hốt buông Kiều Mẫn Hi ra ngay, không ngừng vuốt ve cánh tay sợ làm cô đâu…
“Tiểu Hi anh xin lỗi, do anh vui quá nên không kìm được cảm xúc của mình, có làm em bị thương không vậy…”
“Tôi không sao, không cần anh quan tâm cuốn cuồn lên như vậy đâu…”
“Em không sao thì anh vui rồi…”
“Được rồi nếu không còn chuyện gì nữa tôi vào nhà đây, anh cũng nên về đi, bởi vì đây nhà tôi không phải là nhà của anh…”
“Tiểu Hi anh biết lỗi của mình rồi, em nghe anh giải thích đi được không…”. KHÔ𝘕G Q𝑈Ả𝘕G CÁO, đọc 𝙩r𝐮yệ𝔫 𝙩ại { 𝙩r𝐮𝑚𝙩r𝐮y e𝔫.𝚅𝔫 }
“Không cần thiết nữa, anh về đi…”
“Tiểu Hi em, có thể cho anh gặp con được không, gặp mặt xong anh sẽ về ngay…”
“Tiểu Bảo ngủ rồi, khi nào thằng bé tỉnh dậy tôi sẽ bảo ba nó đến tìm, còn có muốn gặp ngài hay không thì tôi không biết…”
Kiều Mẫn Hi nói xong thì quay ngay vào trong nhà, còn tuyệt tình hơn khi phũ phàng đóng luôn cái cửa lại, mặc kệ Phong Vũ Thần vẫn còn đứng ngẩn ra ở đó…
Trong khi đó Phong Vũ Thần lại không hờn trách gì Kiều Mẫn Hi, ngược lại anh còn tự trách bản thân mình thân, bị cô đối xử như vậy cũng rất là xứng đáng…
Phong Vũ Thần không lái xe về nhà, mà ngồi một mình lẳng lặng trong xe chờ đợi, cứ thế mà anh ngồi từ sáng cho đến tối vẫn chưa được gặp mặt tiểu Bảo một lần…
Đến tối Kiều Thiên quay về nhà, thấy xe Phong Vũ Thần đang đậu ở trước cổng mà ngạc nhiên đi đến hỏi…
“Anh Vũ Thần có chuyện gì sao, mà giờ này anh đứng trước cửa nhà em vậy…”
Phong Vũ Thần chăm chú quan sát vào trong nhà, không để ý có người đi đến, giật mình khi nghe giọng của Kiều Thiên…
“À anh ở đây đợi chị em, cô ấy về rồi nhưng không cho anh vào nhà, cũng không cho anh gặp tiểu Bảo…”
Phong Vũ Thần làm bộ mặt đáng thương để Kiều Thiên giúp mình vào trong…
Kiều Thiên sau đó liền bất ngờ mà lên tiếng…
“Anh Vũ Thần, anh nói cái gì, chị em về rồi hả…”
“Ừm tiểu Hi vừa về hôm nay…”
“Vậy anh cũng đã ở đây cả ngày hôm nay sau…”
“Ừm…”
“Vậy anh đã ăn uống gì chưa…”
Kiều Thiên lo lắng cho tình trạng sức khỏe của Phong Vũ Thần, vì cậu biết từ sau khi Kiều Mẫn Hi rời đi, Phong Vũ Thần ngày đêm làm bạn với rượu dẫn đến xuất huyết dạ dày…
Bây giờ còn nhịn ăn nhịn uống cả ngày như thế e là không ổn cho lắm, sau đó liền lên tiếng…
“Được rồi Vũ Thần anh xuống xe đi, chúng ta cùng vào nhà ăn tối thôi…”
“Nhưng chị em, cô ấy vẫn đang rất là giận sẽ không cho anh vào đâu…”
“Hay là em cứ vào đi mặc kệ anh…”
“Không được, sức khỏe của anh vẫn là quan trọng hơn, chị tiểu Hi cứ để em lo, anh đã không ăn không uống cả ngày hôm nay rồi, nếu còn nhịn nữa sẽ ảnh hưởng đến vết thương cũ đấy…”
Kiều Thiên sau một hồi thuyết phục cũng đã đưa được Phong Vũ Thần vào nhà…
Bên trong Kiều Mẫn Hi đang cùng tiểu Bảo vui vẻ cười đùa dọn thực ăn lên bàn, còn ba Kiều ngồi trên ghế sofa chăm chú xem tivi…
“Ba con mới về…”
“Ừm vào trong rửa tay đi rồi ra ăn cơm…”
“Chị còn về rồi đang nấu ăn trong bếp đấy…”
“Dạ con biết rồi ạ, con vào trong tìm chị ấy ngay đây ạ…”
Kiều Thiên đẩy đẩy Phong Vũ Thần bước đến chỗ ba Kiều còn mình nhanh chóng đi vào bếp tìm Kiều Mẫn Hi và tiểu Bảo…
“Ba con mới đến…”
“Vũ Thần đến rồi thì vào ngồi đi con…”
“Ta có nghe tiểu Hi nói về chuyện ban sáng, con cũng đừng giận con bé, có lẽ thời gian qua tiểu Hi bên ngoài một mình sinh tiểu Bảo rất vất vả, nên tâm trạng có chút thay đổi, con cũng đừng buồn…”
“Ba cũng khuyên tiểu Hi nên tha thứ cho con, kể lại toàn bộ sự thật chuyện năm đó, nhưng con bé không trả lời gì mà chỉ im lặng…”
“Con không sao đâu ạ, con hiểu tất cả là do lỗi của con, con sẽ cố gắng chứng minh cho tiểu Hi thấy con là người ba tốt, người chồng tốt, để cô ấy có thể tin tưởng mà dựa giẫm lần nữa ạ…”
Ba Kiều rất thương hai người, thời gian qua không có Kiều Mẫn Hi ở đây, Phong Vũ Thần vẫn thường xuyên lui tới chăm sóc cho ba Kiều thay cô…
Thời gian lâu dần ba Kiều đã xem Phong Vũ Thần như con ruột của mình, nhìn thấy cảnh hai người bây giờ ông cũng không biết phải khuyên nhủ làm sau…
Bây giờ cũng chỉ có tiểu Bảo là cầu nối, mới có thể giúp cả hai nối lại đoạn tình cảm đã mất lúc trước…
“Vậy lúc sáng con đã gặp mặt tiểu Bảo hay chưa…”
“Dạ, vẫn chưa ạ.”
“Tiểu Bảo đáng yêu lắm, con gặp sẽ ngạc nhiên ngay thôi, thằng bé giống con như đút vậy…”