Được một lúc, Doãn Linh bị dáng vẻ rối bời của anh làm cho tỉnh táo, kéo cô trở về thực tại, cái ôm của anh gắt gao siết chặt, giống như anh sợ cô sẽ hoá thành bong bóng mà tan đi vậy a, ôm chặt đến nổi cô cảm thấy xương cốt đều muốn vỡ.
Cô vỗ vỗ vào lưng anh.
"Anh ôm em chặt quá..."
Doãn Linh còn kèm theo mấy tiếng ho khụ khụ.
"Em không thở được... Khụ khụ..."
Lục Tiến mới vội thả nhẹ cái ôm, anh buông coi ra, hai tay ôm lấy gương mặt đẫm nước mắt của cô lau lau chùi chùi, rối rít hỏi.
"Em làm sao vậy? Bị đau ở đâu phải không? Hay là anh đưa em đi viện kiểm tra."
Doãn Linh lập tức lắc lắc đầu.
"Không có... Uy a... Em chỉ là mơ thấy ác mộng thôi mà."
Anh nghĩ cái gì mà đem cô đến bệnh viện kiểm tra chứ, bác sĩ sẽ nói gì chứ, chẳng lẽ bảo rằng cô và anh đêm qua làm chuyện con heo quá mức nên toàn thân đau nhức sao?
Khi ấy cô sẽ tự đào một cái lỗ chôn mình.
Doãn Linh nhìn anh lắng lo nhiều quá, cô cười cười, trấn an anh.
"Em không sao hết, vừa rồi chỉ là mơ thấy ác mộng nên như thế thôi."
Lục Tiến liền thở phào, in lên trán cô một nụ hôn sâu.
"Vậy thì ổn rồi, đã đói chưa?"
Anh hỏi, nâng đỡ cô ngồi dậy rồi lại nói.
"Dậy rửa mặt rồi ăn một chút, em ngủ cả ngày bụng cũng trống rỗng rồi."
Ngủ cả ngày?
Doãn Linh liếc mắt nhìn qua cửa lều, bên ngoài đã là ban đêm, cô giật mình nhìn lại anh.
"Trời đã tối rồi á?"
"Ừ."
Lục Tiến phì cười.
"Mười giờ rồi, ông bà Phàm và ông bà họ Trịnh chơi cả ngày rồi ấy, người ta đi ngủ rồi em mới thức dậy."
Doãn Linh nghe xong, mắt hai chữ A miệng một chữ O to tròn, cô lườm mắt híp sâu.
"Lại còn nói, lỗi tại ai chứ?"
Chuyện gì cũng phải có nguyên nhân a, đâu phải đột nhiên mà cô lại ngủ li bì như vậy, đêm qua có ai đó rất không biết tiết chế, quần quật cô không biết bao lâu, may mắn lắm cô mới được đi ngủ. Ấy vậy mà đến canh ba, ai đó thức dậy, lại bắt đầu trò con heo mân mê sờ mó rồi rút ra hung khí to dài, cô ngủ không lâu liền tỉnh lại, bị anh thao thêm mấy chập không biết trời trăng gì nữa.
Lục Tiến rất sảng khoái haha cười.
"Lỗi anh lỗi anh, nhưng mà cũng lỗi em nha, ai bảo em để anh nhịn lâu như vậy."
Đối với một kẻ có quá khứ dĩ dàng không hề dơ dáy mỗi ngày đổi một em đào, kìm nén đã lâu, tối qua anh chẳng khác nào một chiếc đê vỡ, lũ lụt trào dâng a.
Anh nói.
"Bà Lục vất vả quá rồi, dậy, rửa mặt, chúng ta ăn một chút, sau đó anh dắt em đi ngắm hoa đêm, đến Hải Vọng mà không ngắm hoa đêm là thiệc thòi lắm đó."
"Hừ!" Doãn Linh bĩu môi xoay đi, vết nước mắt còn ươn ướt trên mi, hiện tại khắp người cô rất rất rất mỏi rồi a.
"Đi không nổi."
Lục Tiến liền ngồi dậy, ngay ngắn đưa lưng về phía cô, ngoái đầu lại, nửa bên gương mặt tuấn tú cười tươi.
"Đây, anh cõng em đi."
Doãn Linh nhìn tấm lưng to lớn đã sẵn sàng, miễn cưỡng mím môi, lật đật leo lên người anh ngồi.
Lục Tiến cõng cô đến xe du lịch, cùng cô đi vào trong đánh răng rửa mặt, anh còn ôm cô đi vào phòng tắm chật hẹp, cô chỉ việc ngồi trên chiếc ghế gỗ, từ tắm đến gội đều do anh làm.
Hai tay anh đầy sữa tắm, xoa xoa từ sau gáy lên hai đôi vai, xuống hai cánh tay, anh massage rất nhẹ từng nấc da nấc thịt. Đến đoạn thoa sữa tắm phía trước ngực, bàn tay ai đó không an phận mà xoa xoa, nắn nắn, bóp bóp rồi lại sờ sờ.
Doãn Linh đang tận hưởng cảm giác được xoa dịu, một màn nhào nặn không ngay thẳng ở trước ngực, cô liền xoay đầu nhìn người phía sau.
Mặt anh thì vẫn nghiêm túc lắm a, trông hệt như lúc nghiêm trang làm công việc, chỉ là cái miệng không ngừng vểnh cao.
"Anh làm cái gì đó?"
Cô hỏi, Lục Tiến rất thản nhiên trả lời.
"Anh đang tắm cho em đây, chỗ này phải massage kỹ một chút, nếu không sẽ không sạch đâu."
Hảo, hảo một câu trả lời không có lấy một sự ngại ngùng nào.
Doãn Linh vung tay đánh bép bép vào hai bàn tay đang ôm cả bầu ngực của mình.
"Buông cái tay thối của anh ra."
Lục Tiến càng sảng khoái hề hề cười, hai bàn tay vẫn cứ nhéo nhéo nhào nặn hai quả ngực to tròn trong lòng bàn tay, anh còn không ngừng cảm thán.
"Em xem nó đang mềm thế này này, vậy mà bị anh nặn một chút liền sẽ cứng lên, mà nha bà Lục, em rõ ràng có một chút xíu con thôi, ngực lại lớn thế này, coi bộ em ăn bao nhiêu đều sẽ dồn vào chỗ này."
Ôi a, hỗn xược!
Mấy lời anh nói lại gợi cho Doãn Linh về ngày hôm qua, cô không khỏi xấu hổ, hai gò má phừng phừng nổi lửa, kể từ đêm qua, ngay khi mà anh nhét được con chằng tinh kia vào người cô, miệng lưỡi anh liền rất hỗn xược a, toàn nói những lời không biết thẹn.
"Anh im miệng! Họ Lục anh không biết xấu hổ à?"
Tối qua anh còn nói mấy lời kỳ cục hơn thế nữa, cứ ghẹo cô không thôi.
"Xấu hổ cái gì chứ?"
Lục Tiến ranh mãnh nhe ra nụ cười nham nhở, hai tay ngắt nheo hai nụ hoa đỏ ửng trên đồi nhũ.
"Thấy cũng thấy, sờ cũng sờ, cắm cũng cắm rồi, chỗ nào cũng nhìn qua rồi nha, còn gì đâu mà xấu hổ."
Đúng đúng đúng, anh ăn sạch sành sanh hết rồi, thế thì cô không cần xấu hổ mà cởi truồng cho anh nghịch à?
Doãn Linh trừng mắt đẹp, đẩy hay tay anh ra, dứt khoác đứng bật dậy, xoay người lại.
"Không cần anh nữa, anh đi ra ngoài, em tự mình tắm!"
Cô không nghĩ tới, vừa rồi cô ngồi trên một chiếc ghế gỗ thấp, anh ở phía sau cũng ngồi cọ lưng, massage cho cô, ngay khi cô đứng bật dậy, lại còn xoay người lại.
Một người ngồi một kẻ đứng, nơi tư mật của Doãn Linh cứ thế mà đập thẳng vào mắt Lục Tiến.
Qua một đêm ân ái hỗn loạn, tư mật sưng phù, làn da nổi đóm đỏ mẫn.
Tư mật thẳng mặt Lục Tiến, anh liền muốn cười, khoé môi không ngừng giương cao, giáp mặt với tư mật ngọt ngào.
"Ôi chà, hân hạnh hân hạnh."
Doãn Linh thẹn đỏ người, cô chỉ muốn vung chân mà đá anh ra khỏi phòng tắm, nhưng hiện tại cô trần như con nhộng, giơ chân lên thì thẹn bao nhiêu nữa a, hai chân đổi ngược lại khép chặt.
Thẹn quá hoá giận trừng trừng mắt, xua đuổi.
"Anh cút ra ngoài!"
Lục Tiến nhúng hai tay đầy sà phòng vào thùng nước, anh rửa trôi bọt sà phòng trên tay, mắt vẫn đăm đăm nhìn thẳng tư mật ngay trước mặt, nhất thời tà niệm lại nổi lên.
"Bà Lục, anh nói này."
Mắt ánh cứ đăm đăm nhìn nơi giữa hai chân, Doãn Linh khép chân cũng chẳng che được ánh mắt anh, cô liền dùng cả hai tay đang che ngừng phủ xuống, che lại vùng bí mật, ngay lập tức từ chối.
"Không nghe, em không thèm nghe... Anh cút ra ngoài."
Lục Tiến nâng gối chân khụy xuống sàn nhà tắm, gối chân tiến tới, Doãn Linh bị doạ liền thục lùi, chỉ tiếc nhà tắm trong xe không được rộng, cô vừa lui được mấy bước chân, lưng đã chạm vách tường.
Lục Tiến khụy trên sàn tiến mấy bước đã đến, cô đứng dính sát vào tường, anh khụy gối trước mặt cô, nhìn chằm chằm nơi mềm mại bị giấu đi kia.
Anh nắm lấy tay cô giữ một bên, tư mật đỏ mẫn lại lộ ra.
"Này..."
Doãn Linh thẹn đỏ, đầu óc phì phì khói lửa, không biết người đàn ông này định làm gì.
"Anh... Anh làm cái gì?"
Lục Tiến nhìn vùng tam giác bị nổi mẫn đỏ, hai mép hoa sưng tấy phù lên, đây là lý do cô đi không vững.
Khoé môi anh nổi lên điểm tà, giọng liền khàn xuống.
"Chỗ này cũng cần phải rửa kỹ."
Anh ngẩn đầu, hướng người cao lên một chút, in nụ hôn lên bụng Doãn Linh, nụ hôn in ấn vào giữa bụng dần trượt xuống, men theo làn da trượt xuống bụng dưới, men theo vùng tam giác mềm mại, hạ thấp gối chân, hôn lên tue mật sưng tấy.
Doãn Linh đừ người mấy giây, ngay sau đó như núi lửa phung trào.
"Áaaa! Có quỷ aaa!"
Cô biết anh thích hôn, nhưng không phải chỗ nào cũng hôn, cho dù anh có cầm tinh con chó đi nữa, liếm cũng phải đúng nơi đúng chỗ, chỗ nào cũng có dấu răng mà được sao?!
Doãn Linh vừa há hốc, Lục Tiến đã nâng một chân của cô gác lên vai, chính mình ở giữa hai chân nhỏ, hôn lên nơi tư mật bị anh làm tổn hại, hai bàn tay chậm rãi tách ra hai cánh hoa, hôn lên chỗ đỏ mẫn sưng phồng.
"Ách..."
Doãn Linh rùng mình, toàn thân mất đi lực chống đỡ, cô tựa hẳn vào vách tường, hai bàn tay nắm lấy mái tóc anh muốn đẩy ra, nhưng anh cứ cắm mặt vào.
Không đẩy anh ra được, anh hôn vào tư mật, liếm láp như món kẹo ngọt, Doãn Linh mềm nhũng như sợi bông gòn, mặt mũi dần dần đỏ hoe, chỉ còn tiếp thở gấp.
"A..."
Ôi ôi ôi, vô sỉ!
Lục Tiến hôn mút một chút, ngẩn đầu đã thấy Doãn Linh mềm ngoặc đi, lông mày anh nhếch cao, khoé miệng cũng cười to.
"Bà Lục, sưng to lắm này, anh an ủi nó một chút ha."
Đầu óc Doãn Linh bắt đầu mụ mị, cô khó khăn lắc đầu một cái.
"Không... Cần..."
Lục Tiến nghe như không nghe, vẫn là tà nịnh nói tiếp.
"Anh chỉ an ủi nó thôi, không làm gì em cả, cũng tiện thể kiểm tra xem chỗ này đã rửa sạch chưa? Nếu chưa... Anh kỳ cọ cho em."
Đầu óc mụ mị của Doãn Linh nghe không lọt lời anh, cô mím môi, nhăn nhó vì khoái lạc lại đang trào dâng, ủy khuất mắng mỏ.
"Vô sỉ..."
Lục Tiến phì cười, hai ngón tay cái vạch tư mật lại xoa xoa.
"Mặt mũi không có đổi được mỹ nhân."
Nói rồi, Lục Tiến lại hôn tới, ngông cuồng quấn quýt hôn lên tư mật, bắt đầu dùng lưỡi miệng mà kỳ cọ.
"A..."
Còn tiếp...
(P/s Ta nói anh Sáu mà ăn được một cái là tình thế đổi ngược liền, mỏ hổn liền.)
_ThanhDii