Lục Tiến trực diện nhìn thẳng vào đôi mắt Doãn Linh, thẳng thắn thừa nhận.
"Tôi thích em."
Doãn Linh đẫn người ra, mi mắt chớp một cái lập tức giật bắn, cơ thể bật dậy thục lùi về phía sau, vội vàng cười cười.
"L... Lục tiên sinh anh tỉnh rồi..." Doãn Linh rối rít không dám nhìn anh, ngón tay chỉ ra ngoài.
"À ừ... Tôi đi báo cho anh Trịnh."
Doãn Linh nhanh chân chạy đi ra ngoài, Lục Tiến nhìn bóng lưng nhỏ gấp rút kia, mi mắt nheo lại.
Nha... Cái gì đây?
Gọi anh là Lục tiên sinh trong khi gọi lão Trịnh lại là anh Trịnh?
Trong khi rõ ràng mối quan hệ của cô và anh quen biết nhiều hơn Trịnh Kiệt Luân, sao cô có thể xưng hô xa lạ với anh như thế kia chứ?
Anh Trịnh???
Chật! Lục Tiến co giật mép môi, khó chịu bùng cháy trong lòng, mắt lườm chằm chằm cánh cửa.
Nhìn thấy Trịnh Kiệt Luân đi vào, Doãn Linh sau khi trốn ra ngoài thì không đi vào nữa, căn phòng chỉ có Lục Tiến và Trịnh Kiệt Luân, mắt anh dường như toét ra tia lửa, lườm chằm chằm Trịnh Kiệt Luân.
"Anh Trịnh cũng ở đây à?"
Mô phật! Trịnh Kiệt Luân niệm trong lòng, hoảng hốt nhìn Lục Tiến ngồi trên giường bệnh.
"Anh Trịnh? Đầu cậu va trúng vào đâu à? Hôm nay biết gọi tôi là anh? Chà..."
Trên lý thuyết, Trịnh Kiệt Luân lớn hơn Lục Tiến gần một tuổi, nhưng vẫn sinh cùng một năm, chỉ là do một người sinh đầu năm một người sinh vào cuối năm, cho nên dù Trịnh Kiệt Luân lớn hơn thì vẫn cũng đồng tuổi.
Chưa bao giờ họ Lục gọi Trịnh Kiệt Luân như thế này.
"Chà chà chà" Trịnh Kiệt Luân vui mừng, vội vàng móc ra điện thoại nói.
"Phải gọi cho Phàm Dương, họ Lục bị bọn truy đuổi làm rớt não rồi."
Trịnh Kiệt Luân lại mở ra máy ảnh, chuyển sang chế độ quay video bằng ống kính phía trước, giơ điện thoại ra quay chính bản thân và Lục Tiến trên giường bệnh.
"Nào nào, em Lục, em vừa gọi cái gì? Gọi lại đi."
"..." Lục Tiến lườm lườm Trịnh Kiệt Luân, anh chỉ vừa gọi một tiếng "Anh Trịnh", họ Trịnh đó liền phỡn phả như thế.
"Mau mau, gọi lại đi, anh Trịnh của em Lục quay video làm bằng chứng, chờ anh cả tỉnh lại cho anh cả xem."
Nhắc đến anh cả, Lục Tiến nhớ đến một chuyện hệ trọng, lập tức nghiêm túc nói.
"Phải rồi, anh Mộ."
"Sao?" Trịnh Kiệt Luân thu lại điện thoại, xoay lại nhìn Lục Tiến với vẻ ngạc nhiên.
"Hôm qua tôi nhận được tin từ căn cứ nói, anh Mộ có chuyển biến tốt rồi."
"Thật sao?" Trịnh Kiệt Luân kinh hô, nói thêm.
"Anh ấy hôn mê gần ba năm rồi, gần ba năm qua chẳng có tín hiệu nào, cuối cùng cũng có chuyển biến tốt rồi sao?"
"Ừm, tôi mới vội đến căn cứ, không ngờ lại bị tập kích."
"Chật" Trịnh Kiệt Luân ngồi xuống chiếc ghế bên giường.
"Cậu vắng bóng ở Thành An suốt hai năm, vừa mới trở về mọi thứ chưa ổn định, muốn. trừ khử cậu thì thời điểm này là tốt nhất, đáng lẽ ra cậu phải cẩn thận hơn, dự trù trước tình huống này chứ."
Lục Tiến nhếch khoé môi cười cười.
"Cũng không ngờ rằng bọn chúng đón tiếp nòng nhiệt như vậy, hiến tế hai mươi cái mạng đón tiếp tôi."
Gì cơ? Trịnh Kiệt Luân thốt lên trong bụng, mắt kinh ngạc mở to hơn.
"Tận hai mươi cái mạng à" Trịnh Kiệt Luân nhìn lại Lục Tiến đang ngồi trên giường bệnh, gật gù đánh giá.
"Thảo nào mà cậu bị thương đến như vậy, con xe thì nát hết, cô nàng Alex cũng tự hủy."
"À phải rồi" Lục Tiến đưa mắt tìm kiếm điện thoại.
"Tôi phải khôi phục lại Alex, chỉ cần khôi phục lại Alex sẽ có thông tin bọn người tối qua."
"Cậu nghỉ ngơi đi" Trịnh Kiệt Luân yêu cầu, cũng đem phiền phức kia giải quyết.
"Chuyện đó đã có Phàm Dương lo, cậu ta đang trong phòng máy chủ ở căn cứ, vừa rồi tôi có gọi điện hỏi tình hình, tiến độ khôi phục được 75% rồi."
Trịnh Kiệt Luân liếc mắt nhìn vào lồng ngực áo của Lục Tiến ám chỉ về vết thương, đầu lông mày nhấc lên.
"Bây giờ cậu chỉ việc tịnh dưỡng thôi, tôi sắp xếp gọi người đưa cậu về căn cứ."
Nói rồi, Trịnh Kiệt Luân mở ra điện thoại, dự định gọi điện.
"Không cần" Lục Tiến ngăn cản, phất bàn tay.
"Không cần trở về căn cứ, tôi sẽ tịnh dưỡng ở đây."
"Ở đây?" Trịnh Kiệt Luân nhìn xung quanh căn phòng khiêm tốn, nhỏ chỉ bằng nhà xí ở căn cứ, kinh ngạc hỏi.
"Ở đây sao?"
"Ừm" Lục Tiến cười đáp, mắt hướng về phía cánh cửa, sau đó nhìn lại Trịnh Kiệt Luân.
"Hiếm lắm mới có cơ hội tốt thế này."
Trịnh Kiệt Luân lập tức hiểu ra ánh mắt ám thị của Lục Tiến, khoé môi tuấn bạc nhếch cao, Trịnh Kiệt Luân không khỏi trầm trồ.
"Không ngờ nha, cũng có ngày họ Lục cậu để tâm đến phụ nữ."
Lục Tiến gật gù, kéo theo nụ cười bất lực.
"Hồi trước tôi vốn không tin phụ nữ, sớm đã không có thiện cảm, sau này thì chứng kiến anh Mộ vì Trần Tiểu Vy mà bại hoại, cho nên mới càng chán ghét.
Khi biết Phàm Dương yêu đương, tôi đã chán ghét lắm ấy chứ, tôi còn không có chút hảo cảm nào với Phàm phu nhân khi ấy. Nhưng mà sau này, chứng kiến Phàm Dương và Lâm tiểu thư, tôi mới có chút tin tưởng vào chuyện yêu đương."
"Chật, cậu còn dám nói đến, chính cậu đã chia cắt tình yêu hai người họ, khi đó Phàm Dương khổ sở cả năm trời, ngày ngày chìm đắm trong thuốc, rượu, Phàm Dương khi ấy sụp đổ cũng đều tại cậu."
"Tôi nghĩ cho đại cục, chuyện trước mắt không quan trọng bằng đại cục, cậu ấy đau khổ một năm cũng tốt hơn là đau khổ một đời. Người trong Phàm gia khi đó khí thế không nhỏ, tham vọng lộ rõ rệt rồi, cậu ta mà cứ không chú tâm vào triệt tiêu Phàm gia, thế nào cũng bị bọn người đó đánh phủ đầu, mà bà nhỏ nhà cậu ta chính là nguy cơ."
Trịnh Kiệt Luân phì cười, anh hiểu ý tốt của Lục Tiến, anh hiểu rất rõ Lục Tiến chỉ muốn tốt cho Phàm Dương, mới hạ kế sách như thế.
"Nhưng chỗ sai của cậu là sự việc sau đó, sau khi triệt tiêu xong Phàm gia, đáng lẽ cậu phải để bà nhỏ nhà cậu ta trở về giải thích, thế mà cậu lại không cho bà nhỏ cậu ta tiết lộ, mới làm vợ chồng bọn họ không hiểu nhau, lần đó bà nhỏ cậu ta còn suýt chết vì sinh sớm."
Trịnh Kiệt Luân lắc lắc đầu.
"Bà nhỏ nhà cậu ta mà có mệnh hệ gì, cậu có mấy cái mạng cũng đền không đủ."
Trịnh Kiệt Luân ngừng một giây, sau đó lại tiếp tục trầm trồ.
"Cậu để ý cô nàng bán bánh này thật à? Từ khi nào đấy?"
"Lâu rồi" Lục Tiến phì cười.
"Tôi quen biết cô ấy trước khi xảy ra chuyện của Phàm Dương và Lâm Ninh, lúc đó chỉ có một chút để ý cô ấy, sau này từ chuyện của vợ chồng Phàm Dương, tôi mới để ý cô ấy nhiều hơn."
Chứng kiến tình yêu của Phàm Dương và Lâm Ninh, Lục Tiến có chút tin tưởng về chuyện yêu đương mà anh từng căm ghét vô cùng, nhìn thấy Lâm tiểu thư nguyện ý vì Phàm Dương mà cam chịu, ôm tủi phận lặng lẽ, anh mới ngỡ ra rằng từ trước đến giờ anh đã quơ đũa cả nắm, đánh đồng phụ nữ.
"Tôi cũng muốn thử đánh cược một lần, và cả... Có lẽ là do chơi đùa đủ rồi, muốn tìm chỗ yên bình, không muốn cứ mãi rong chơi không chốn về nữa. Cậu cũng thấy Phàm Dương rồi, cuộc sống của cậu ấy bây giờ bình yên làm sao, có một gia đình nhỏ đáng yêu, có người phụ nữ của riêng mình, có những đứa con.
Phàm Dương ấy, ngoài đến Hafam liền chỉ muốn ở nhà, không muốn đi đâu nữa, mỗi khi ra ngoài đều gấp rút muốn về nhà. Cậu ta hạnh phúc đến đỗi lần nào gặp mặt cũng khoe khoan về gia đình bé nhỏ của cậu ta, mặt mày lúc nào cũng hớn hở, lúc nào cũng thúc giục chúng ta nên lập gia đình sớm.
Cứ luôn miệng nói... Chúng ta nên yên bề gia thất, đừng mong lung thế này nữa."
Nhìn lại bản thân, Lục Tiến cười khổ.
"Nhìn cậu ta, lại nhìn đến tôi và cậu, rõ là cùng một độ tuổi nhưng rõ khác, chúng ta quả thật mong lung quá."
Trịnh Kiệt Luân cũng thật đồng tình, khi anh nhìn Phàm Dương, anh nhìn thấy một người đàn ông đang thật sự sống, lại còn sống rất hạnh phúc. Còn anh và Lục Tiến giống như những kẻ mơ hồ lạc lối, trăng hoa ong bướm nhưng mãi chưa tìm được một người thật sự thuộc về mình.
Trịnh Kiệt Luân khẽ nói.
"Chúng ta mơ hồ giống nhau, nhưng tôi không căm ghét phụ nữ như cậu, tôi chỉ là chưa tìm được người thích hợp. Còn cậu thì... Chuyện cậu căm ghét phụ nữ không thể trách cậu được, cậu khó mở lòng với phụ nữ cũng là lẽ đương nhiên."
Anh khẽ cười, vỗ bàn tay lên vai Lục Tiến rồi nói.
"Cậu chịu mở lòng mình đã là bước ngoặc tốt rồi, cô gái bán bánh này cũng rất tốt, nhất định sẽ không phụ lòng tin của cậu, chỉ lo... Là cậu có theo đuổi được cô ấy hay không."
"Nhất định được" Lục Tiến cương quyết nói.
Trong số những người phụ nữ, anh chỉ muốn cùng cô nên duyên vợ chồng, chỉ muốn cùng cô yêu đương, cùng cô bầu bạn suốt quãng đời còn lại, bởi vì chỉ có cô khiến cho anh muốn một lần đặt mình lên ván bài đánh cược.
"Đừng quá tự tin, chuyện này còn phải xem vận may của cậu" Trịnh Kiệt Luân phì cười.
Xem ra, bọn họ đã đến lúc thật sự trưởng thành rồi nhỉ?!
Đã đến lúc ngừng lại cuộc sống mơ hồ vô nghĩa, ngừng lại trêu đùa ong bướm giữa hoang lạc, đi tìm người phù hợp để bàn đến chuyện trăm năm.
Còn tiếp...
(P/s Thấy gia đình ông Phàm, em còn nhảy dựng dựng đòi chồng bữa giờ á, nói gì đến mấy anh nhìn tận mắt, nghe tận tai he.
Ơ mà... Anh Trịnh của em Lục! Má cười chớt chớt.)
_ThanhDii