• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Châu Uy Mộng dắt Tinh Lạc đi vào những cửa hàng quần áo, sau đó là túi xách, sau đó đến cửa hàng trang sức.

Đứng trước cửa hàng trang sức đá quý lấp lánh, Tinh Lạc như trời chồng đứng im một chỗ.

Đột nhiên cô cảm thấy bước chân thật nặng, đi không nổi nữa rồi, bước vào cửa hàng này sẽ tốn bao nhiêu kim ngân nữa đây?

Biết thế Tinh Lạc đã không đi theo mẹ Mộng, người đàn bà này hào phóng đến mức đáng sợ a.

"Đi thôi, đi vào mua vài món con thích."

Châu Uy Mộng nắm tay Tinh Lạc định dắt cô đi vào trong, Tinh Lạc bừng tỉnh khỏi cơn hoá đá, cô cười vội, tay nhỏ xua xua.

"Con không thích, mẹ đừng mua nữa."

"Sao lại không chứ?"

Châu Uy Mộng ngạc nhiên, dùng lý lẽ nói.

"Có phụ nữ nào lại không thích trang sức, nào, đi vào."

Tinh Lạc liếc mắt một vòng, nhìn những thứ xa hoa lấp lánh bên trong, nhất định rất đắc tiền, thậm chí còn đắc gấp bội những chiếc váy hay túi xách vừa rồi.

Cô nhìn thấy chiếc ghế gỗ bên cạnh, nhanh chóng viện cớ.

"Mẹ vào đi, con mỏi chân quá, con ngồi ở ngoài này đợi mẹ."

Nghe thấy Tinh Lạc bảo mỏi chân, Châu Uy Mộng liền lo lắng.

"Con mỏi chân sao? Có mỏi lắm không?"

Đương nhiên là không, cô chỉ viện cớ để không bước vào tiệm trang sức kia, Tinh Lạc nhanh chóng lắc đầu, xua đi lo lắng của mẹ.

"Con chỉ hơi mỏi thôi, ngồi một lát là hết, mẹ cứ đi đi, con ngồi đây đợi mẹ ạ."

Châu Uy Mộng nhìn vào bên trong, thật ra là bà đã đặt một bộ trang sức từ trước, bây giờ chỉ đến nhận, đó là một bộ nữ trang đá quý sapphire hồng rất đẹp, bà tặng cho Tinh Lạc đeo trong lễ cưới.

Ở Trịnh gia có của hồi môn, nhưng đồ hồi môn tặng cho Tinh Lạc đã rất cổ, hoàn toàn không phù hợp để đeo trên người nữa, vậy nên bà đã đặt làm trang sức đặc biệt dành riêng cho Tinh Lạc, ngày cưới cô sẽ hoá thành nàng công chúa thật sự.

Sẽ không còn hai chữ bần hèn trên người con dâu nhỏ của bà nữa.

"Vậy con ngồi đây chờ mẹ một lát."

Tinh Lạc ngoan ngoãn ngồi xuống ghế để cho mẹ yên tâm, cái đầu nhỏ gật gật nhanh.

"Dạ, mẹ đi đi ạ."

Châu Uy Mộng cưng chiều xoa đầu Tinh Lạc, bà xoay bước đi vào trong tiệm trang sức, chú Tuấn do dự nhìn bà chủ sau đó lại nhìn cô chủ, Tinh Lạc nhanh ý xua xua tay với chú Tuấn.

"Chú đi theo mẹ đi, con ngồi ở đây thôi nên chú Tuấn không cần lo lắng."

Bà chủ đi mua trang sức, chú Tuấn phải thật cẩn thận theo chân bà chủ, nghe Tinh Lạc nói vậy, chú Tuấn cười vội rồi nâng bước đi nhanh vào bên trong cửa hàng.

Mẹ Mộng và chú Tuấn đi rồi, Tinh Lạc mới thở phào ra một hơi, tay đưa lên ngực vuốt vuốt vỗ vỗ.

Thì ra đây là cách người giàu sang dùng tiền a, đúng như người ta hay nói đừng bao giờ dạy người giàu cách tiết kiệm tiền mà.

Cuộc sống nghèo khổ của Tinh Lạc đã hai mươi mấy năm, đột nhiên lại trở nên thật giàu có, cảm giác thật lạ lẫm, cô thật không thể thích ứng được.

Lúc nãy Mẹ Mộng càng quét hết những cửa hàng, bà chẳng thèm coi giá một thứ gì cả, cứ thế mà tay này vung lên tay kia hạ xuống cà thẻ. Tinh Lạc chôn chân một chỗ nhìn bà, trái tim loạn xạ kêu gào mỗi khi bà cà thẻ, mẹ Mộng sang trọng cao quý quen rồi, còn cô thì lạ lẫm lắm nên là...

Ừ a... Vẫn là tiếc tiền quá.

Đôi tay vỗ vỗ trên ngực hạ xuống đặt trên đùi, Tinh Lạc ngồi ngắm nhìn trung tâm mua sắm lớn, hít thở không khí, cô giống như đứa trẻ lần đầu được đi công viên giải trí, đưa đôi mắt tròn xoe ngắm nhìn những tầng lầu, những cửa hàng lấp lánh xinh đẹp, gạch nền bóng loáng đến độ phản chiếu được hình người, cả trung tâm mua sắm chẳng tìm thấy một hạt bụi bay.

Trước đây cô chỉ nghe qua về trung tâm mua sắm trên mạng xã hội, có từng nhìn qua phía bên ngoài rực rỡ tráng lệ nhưng đây là lần đầu tiên cô được đặt chân bước vào.

Đang ngắm nghía trung tâm xinh đẹp, bỗng một vóc dáng tiểu thư thấp thoáng xuất hiện trước mặt Tinh Lạc.

Tinh Lạc nhìn thấy Viên Hạ Anh Túc đang đi đến, phản ứng đầu tiên là đứng dậy khỏi chiếc ghế gỗ.

Tinh Lạc vừa đứng dậy, Viên Hạ Anh Túc từ phía trước đi thẳng một mạch đến trước mặt Tinh Lạc.

Chát.

Vừa bước đến, tay Viên Hạ Anh Túc đã vung lên thật nhanh rồi giáng xuống, cái tát đau điếng vang vọng khắp trung tâm mua sắm, người đi qua kẻ đi lại đều phải dừng lại vì âm thanh đau điếng.

Mặt Tinh Lạc nghiêng hẳn về một phía, nửa bên gò má nóng rát, hàm răng cũng phát tê.

Viên Hạ Anh Túc lau đến giáng xuống một cái tát chỉ trong một tích tắc, nhanh đến mức Tinh Lạc không kịp hiểu.

Thu tay lại, Viên Hạ Anh Túc trừng mắt quát lớn giữa người người hóng chuyện.

"Mày! Con vô học như mày lại muốn trèo cao sao? Trịnh phu nhân sao? Phi!"

Viên Hạ Anh Túc phung phỉ một câu, tiếp tục cay nghiệt mắng.

"Cái thứ vô ăn thất học chỉ biết bám chân người khác như mày, bần hèn rụt nhát như mày thì có tư cách gì để đứng ở đây?"

Tinh Lạc sau một cái tát đau đến ván đầu, chân loạn choạng chập chững, cô khó khăn xoay mặt lại nhìn Viên Hạ Anh Túc, cái tát mạnh làm cho khoé môi Tinh Lạc rướm ra máu đỏ, cái đánh này của Viên tiểu thư phải cay nghiệt đến mức nào kia chứ.

Tinh Lạc nếm được mùi máu trong miệng, mùi máu tanh sộc lên mũi, ngay lập tức khiến cho cô buồn nôn, gương mặt Tinh Lạc tái miết, cảm giác bào tử lại cồn cào sôi sục, môi miệng mím lại, những lời cay nghiệt mắng chửi kia cũng không thể lọt vào lỗ tai Tinh Lạc, ngay lúc này cô chỉ muốn nôn ra.

Tinh Lạc xoay người đi, cô muốn tìm một chỗ có thể nôn, Viên Hạ Anh Túc lại nắm lấy tay Tinh Lạc, nắm Tinh Lạc xoay lại, tay kia lại vung lên.

Chát.

Những người xung quanh bị tiếng đánh làm cho kinh ngạc trợn mắt, người thì há hốc kẻ thì tự ôn gò má bản thân.

Cái đánh thứ hai giáng xuống gò má Tinh Lạc, hai cái đánh vào một bên gò má, mặt Tinh Lạc nghiêng lệch một bên, máu từ khoé miệng rướm đỏ. Hai mi mắt nóng bừng vì đau, rát buốt hàm răng tê tái, Tinh Lạc xoay mặt nhìn chằm chằm Viên Hạ Anh Túc.

Đôi mắt đỏ hoe, ướt nhoè nước mắt vì đau, miệng lưỡi đau rát mím chặt, cô chỉ trừng trừng mắt đỏ nhìn Viên Hạ Anh Túc, ngay lúc này mở miệng ra Tinh Lạc sẽ phun ra một bãi nôn giữa bao nhiêu người, như thế sẽ thật mất mặt.

Cô mím chặt miệng, mắt đỏ hoe trừng lên Viên Hạ, cái trừng mắt của Tinh Lạc càng khiến Viên Hạ phát điên mắng lớn.

Viên Hạ Anh Túc đã mất đi hôn phu của mình, vị trí Trịnh phu nhân mà Viên Hạ hằng ao ước lại rơi vào tay Tinh Lạc, đây là xúc phạm đối với Viên Hạ.

"Mày chỉ là mày là ai chứ, mày chỉ là một đứa dốt nát!"

Xung quanh bắt đầu ồn ào, từng người một bắt đầu thì thầm bàn tán, thậm chí còn có người cầm điện thoại phát trực tiếp giống như một vở kịch hay.

Tinh Lạc cắn chặt răng, hai tay nắm thành quả đấm, máu tanh trong miệng cùng những lời ồn ào càng khiến cho cơn buồn nôn dâng trào, cô nhíu chặt lông mày, mắt trừng to, nắm tay siết chặt cố gắng dìm xuống buồn nôn trong dạ dày.

Thế nhưng bào tử càng lúc càng cồn cào, đầu óc Tinh Lạc trở nên choáng váng, đôi mắt trừng to nhíu lại, cô nhìn đám người ồn ào xì xầm cùng Viên Hạ, bọn họ như những bóng ma đang dần biến lớn chì chiết thân xác nhỏ bé của Tinh Lạc.

Mi mắt Tinh Lạc ngập trong nước mắt, môi miệng tím tái cứ mím lại, đôi tay nắm chặt hai bên gấu váy dần run rẩy. Giây phút cô tưởng chừng như bản thân sắp bỏ cuộc, cô sẽ nôn ra trước mặt biết bao nhiêu người.

Một bóng người phụ nữ xông vào giữa đám đông, lao thẳng đến trước mặt Viên Hạ giáng bạt tay xuống.

Chát.

Bà vung tay lên thêm một lần nữa giáng xuống.

Chát.

Châu Uy Mộng trừng mắt đẹp, thân ảnh cao quý khiến cho đám người ồn ào im bặt, hai cái tát làm cho gương mặt điên cuồng của Viên Hạ nghiêng đi, ngón tay thon dài của bà chỉ điểm thẳng vào người Viên Hạ.

"Con dâu tôi dù có thế nào đi nữa, dốt nát hay là vô học thì cũng không đến lượt cô phê bình."

Châu Uy Mộng nghiêm mặt, tức giận trên ánh mắt làm cho gương mặt bà lạnh lẽo, giọng nói dịu dàng trở nên thật lãnh đạm.

"Con dâu tôi dù không được ăn học đàng hoàng như cô, đức hạnh của con bé cũng hơn cô gấp bội phần, không có một đứa con gái được ăn học đàng hoàng, được ăn ngon ngủ ấm, ăn no mặc đẹp lại vô cớ đi đánh người, phun lời phỉ bán phẩm chất người khác như thế này."

Châu Uy Mộng trừng mắt đẹp, giọng nói mang theo uy lực phẫn nộ truy vấn.

"Xin hỏi tiểu thư con nhà ai, đức hạnh cô đã được bao mà phỉ bán con dâu nhà tôi?"

Vấn rồi Châu Uy Mộng lại chế giễu ra nụ cười cợt nhã.

"Cho dù cô là tiểu thư con nhà ai đi nữa, cô cũng không đủ phẩm hạnh để nói chuyện với con dâu nhà tôi."

Viên Hạ Anh Túc trước uy lực của Châu Uy Mộng chỉ có thể trừng mắt bậm môi giống như một đứa trẻ ngỗ nghịch.

Tinh Lạc nhìn bóng lưng mẹ chắn trước mình, buồn nôn dâng trào trong miệng, cô mếu máo níu lấy tay áo mẹ Mộng.

Châu Uy Mộng nhanh vội xoay lại nhìn Tinh Lạc, con dâu của bà vẫn quan trọng hơn việc đôi co với người khác. Ánh mắt bà nhìn Tinh Lạc liền dịu dàng, bà ra hiệu với chú Tuấn, chú Tuấn nhanh chóng xua tay sơ tán mọi người.

Châu Uy Mộng đem Tinh Lạc ôm vào lòng, nhìn mặt mũi cô tái miết, khoé môi còn rướm máu đỏ, bà đau lòng không siết, giọng nói uy lực trở nên rối rít mềm nhũng.

"Lạc của mẹ, con sao thế, mặt con tái quá."

Tinh Lạc nhìn đám người vẫn đang mãi nhiều chuyện dòm ngó, đôi mày thanh nhíu lại, cô mếu máo trong vòng tay mẹ, ậm ự trả lời.

"Con... Con buồn... Nôn..."

Châu Uy Mộng nhìn đám người vẫn không vơi đi, trán Tinh Lạc đã lấm tấm mồ hôi, Châu Uy Mông liền dỗ dành Tinh Lạc, bà ôm cô vào lòng, đem gương mặt cô úp vào lòng ngực, bàn tay ôn nhu vuốt ve trên lưng Tinh lạc, giọng dịu dàng khe khẽ.

"Không sao, cứ nôn ra, mẹ ôm con rồi, không ai nhìn thấy."

"Ưm..."

Tinh Lạc run rẩy, miệng lưỡi đắng chát tanh hôi mùi máu, bào tử kêu gào bắt đầu phun trào, cô nôn ra, mẹ liền dùng tay ôm lấy gương mặt cô, chắn cô khỏi ánh nhìn của những người dòm ngó, để cho cô nôn lên người.

Nôn xong, bà lại vuốt ve lưng Tinh Lạc, dịu dàng yêu thương con gái nhỏ.

"Không sao không sao, có mẹ đây mà."

Cho dù cô có nôn bừa đi nữa, Châu Uy Mộng ở đây, có mẹ ở đây sẽ không một ai có thể bình phẩm về Tinh Lạc.

...

Leng keng.

Doãn Linh ngồi trông tiệm bánh, chuông gió trên cánh cửa kêu lên, một âm báo quen thuộc khi có người đẩy cửa vào, Doãn Linh nhìn về phía cửa.

Một người đàn ông cầm bó hoa hồng xanh rực rỡ đứng tựa mình bên cánh cửa, tay cầm hoa, tay vuốt mái tóc vừa mới "Tân trang".

"Ặc..."

Nhìn thấy mỹ nam tuấn tú âu phục màu xám, bó hoa hồng xanh nổi bật gói giấy đen, kia là một mỹ nam xinh đẹp nhưng mà...

"Há há há."

Doãn Linh phá lên cười, kia là Lục Tiến nhưng mà tóc anh đã đổi kiểu. Cụ thể là anh đã làm tóc y hệt kiểu tóc của nam diễn viên Phùng Thế Phong, mái tóc tẩy trắng nhuộm màu xám, chàng trai hai mái tóc rẻ ngôi giữa.

Doãn Linh nhìn Lục Tiến liền không nhịn được cười, cô úp mặt xuống bàn trà, nằm lăn lộn trên bàn cười đến ngoác miệng, mái tóc nhuộm xám đến lông mày cũng nhuộm màu xám trắng, chỗ vết sẹo bên mắt trái càng lộ ra, mang cho anh nét ngạo nghễ hơn bao giờ hết.

Tóc ngắn hai mái ngắn này trên gương mặt nam diễn viên cô yêu thích thì chuẩn đét soái ca, lên trên đầu anh cùng gương mặt ngạo nghễ của anh, trông ngố ngố lại ngơ ngơ đần đần.

Lục Tiến tựa mình trên cánh cửa, tay cầm đoá hoa, tay vuốt mái tóc hai mái, nhe ra nụ cười tuấn soái.

"Nghe nói bà Lục thích kiểu tóc này lắm, anh đây làm xong cũng thấy nhan sắc được thăng hạng, bà Lục thấy thế nào?"

Lục Tiến nhếch nhếch đầu lông mày.


"Bà Lục có thấy nhan sắc của anh đây thăng hạng tí nào không?"


Ừ thì...


"Há há há... Thăng... Thăng ạ... Há há há."


Thăng mịa lên thiên đàn rồi a.


Còn tiếp...


(P/s mường tượng ra quả đầu cùng cái mặt ngố của Sáu bảnh mà tui cười rung giường.)


_ThanhDii

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK