Một năm này Dạ Mộc cũng nhìn quen Mặc Thế Văn làm chuyện xấu, nàng nghĩ đến cái gì, cười ghé vào tai Mặc Lâm Uyên nói.
"Tuy rằng có điểm không quang minh chính đại, nhưng vì sao ngươi không tìm một đám người giả mạo là người của Thái Hoàng Thái Hậu đi bắt hắn, sau đó lại ra mặt cứu hắn? Đối với bóng ma là Thái Hoàng Thái Hậu, ngươi làm như vậy, bảo đảm sợ tới mức hắn cũng không dám chạy loạn ra ngoài nữa."
Nàng xấu xa nở nụ cười, tựa hồ đã thấy được bộ dáng Mặc Thế Văn kinh hoảng thất thố, hiện giờ là thời kỳ nhạy cảm, Mặc Thế Văn vẫn là đừng gây thêm phiền.
Mặc Lâm Uyên sau khi nghe xong, hai mắt sáng ngời,
"Cái chủ ý này của ngươi không tồi!"
Hắn nghĩ nghĩ, liền tìm Văn Phong nói mấy câu với hắn.
Dạ Mộc ở một bên nhìn sườn mặt Mặc Lâm Uyên, mười hai tuổi vốn dĩ chỉ là đứa nhỏ, nhưng trong ánh mắt hắn đã quá nhiều thâm trầm không thuộc về tuổi này, mà hàm dưới tinh xảo còn có mắt phượng hơi nhọn, lại như cũ làm người cảnh đẹp ý vui.
Dạ Mộc không khỏi nghĩ một đại nhân vật phong hoa tuyệt đại như vậy vì sao hơn bốn mươi tuổi liền buồn bực mà chết?
Mặc Lâm Uyên phân phó xong liền thấy Dạ Mộc ngơ ngác nhìn mình, bộ dáng như suy tư gì nhìn thật đáng yêu!
"Suy nghĩ cái gì?"
Hắn nhìn Dạ Mộc, nhịn không được duỗi tay nhéo mũi nhỏ của nàng.
"A, không có, ta chỉ là...... gần đây cảm giác ngực có điểm buồn, khả năng lại sắp đến trăng tròn."
Dạ Mộc sờ sờ cái mũi của mình thấp giọng nói.
Mặc Lâm Uyên nghe vậy, ánh mắt hơi u ám, từ lúc Dạ Mộc tỉnh, mỗi lần trăng tròn sẽ trở nên phi thường nóng nảy khó chịu, tuy rằng chùa Vô Thanh hòa thượng chùa Thiên Thụ có thể giúp nàng trấn áp nhưng quyền khống chế ở trong tay người khác, Mặc Lâm Uyên luôn có chút bất an.
"Ta liền đưa ngươi đi chùa Thiên Thụ, nhớ kỹ, tuy rằng Vô Thanh hòa thượng là đệ tử thân truyền của đại tăng quá cố, nhưng ngươi đối với hắn vẫn là nên phòng bị một chút, không cần dễ dàng tin tưởng."
Dạ Mộc gật gật đầu, "Yên tâm đi, không có việc gì, ta thực mau trở về tới."
Mặc Lâm Uyên gật đầu, tự mình đưa Dạ Mộc tới cửa thành.
Từ hoàng cung đến chùa Thiên Thụ một đường đều có trọng binh bảo vệ, tất cả mọi người biết Mặc Lâm Uyên đối với một nữ tử lai lịch không rõ phi thường coi trọng, mỗi một lần nàng đi binh lực trông coi đều phải nhiều hơn gấp đôi!
"Ngươi đã đến rồi?"
Vừa vào chùa chiền, từ rừng cây có một hòa thượng đi ra đeo cái sọt thuốc trên lưng, làm hòa thượng mà nói, tướng mạo của hắn thật sự quá mức kinh diễm, đuôi lông mày cao cao cùng biểu tình thương xót hợp thành một bộ tướng mạo thanh thanh lại yêu nghiệt làm người gặp xong khó quên.
Dạ Mộc gật gật đầu,
"Lại phải phiền toái ngươi rồi, không biết vì sao ta cảm giác sát khí trong cơ thể càng ngày càng nặng, mỗi một lần phát tác, đều càng thêm mãnh liệt."
Nàng nói xong, gắt gao nhìn chằm chằm Vô Thanh, mà Vô Thanh buông sọt xuống mới thở dài nói,
"Bởi vì trong cơ thể ngươi nội lực tích góp được không thuần khiết, bần tăng rót nội lực vào cơ thể ngươi cũng chỉ có thể trấn định. Nhưng cũng không thể trấn định hoàn toàn, cho nên, ngươi có cảm giác này cũng thực bình thường......"
Hắn dừng một chút, lại nói,
"Đương nhiên, hiện tại kinh mạch của ngươi còn chưa hoàn toàn lành lại, không thể vận dụng nội lực, đi hậu viện với bần tăng đi, bần tăng giúp ngươi ngưng thần tĩnh khí."
Dạ Mộc gật gật đầu, mà lúc này, đột nhiên có một tăng nhân vội vã chạy tới!
"Sư phó, sư phó, không tốt! Có vị khách mang thai đến hành hương ở Phật đường té xỉu!"
"Cái gì?"
Biểu tình Vô Thanh biến đổi, theo bản năng nhìn Dạ Mộc một cái.
Dạ Mộc xua xua tay,
"Không có việc gì, ngươi đi xem nàng ấy trước ta tạm thời có thể nhịn."
"Ừ."
Vô Thanh hòa thượng vội vàng chạy, Dạ Mộc nghĩ nghĩ, cũng đi xem.
Trong Phật đường, lúc này đã tụ đầy người, trong đó một nữ tử tuổi trẻ ngồi quỳ trên mặt đất, bụng rất lớn, phỏng chừng mới bảy tám tháng.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên Wattpad junli0522, những nơi khác đều là đăng trộm không xin phép!!]
Loại tình huống này hẳn là lập tức đi nội viện, nhưng lại có một đám người ngăn ở cửa Phật đường chặn các tăng nhân. Một chậu nước hất xuống, nữ nhân mang thai từ từ tỉnh lại, liền nghe quý phụ cầm đầu cười lạnh nói.
"Tốt rồi, cuối cùng cũng tìm được ngươi! Nhìn cái bụng này đã lớn như vậy? Xem ra muốn giết chết nó, phải hao chút công phu."
Khách hành hương bên cạnh nhìn không được, cầm Phật châu nói,
"A di đà phật, mặc kệ có ân oán gì cũng không nên giết trẻ nhỏ, ngươi đây là tạo nghiệt!"
"Ta phi!"
Quý phụ đứng trước mặt gia nô vênh váo tự đắc,
"Đây là tiểu thiếp nhà của chúng ta trộm đi ra ngoài, còn cùng người khác làm lớn bụng, nghiệt chủng này lưu lại cũng dơ bẩn!"
Nàng vừa nói như vậy, người xung quanh đều an tĩnh, nữ nhân tới nơi này dâng hương tạm trú nhiều, nhưng là thường thường, càng là nữ nhân, đối với nữ nhân yêu cầu càng hà khắc, cho nên nghe nói nữ nhân mang thai kia là tiểu thiếp lén vụng trộm, biểu tình đều có điểm khinh thường. Cho nên nhìn nàng bị quý phụ kéo đi, người xung quanh đều yên lặng quay đầu đi, nhắm mắt làm ngơ.
Trán nữ tử mang thai đổ mồ hôi, bụng đau đớn làm nàng nói không nên lời, chỉ có thể dùng ánh mắt khát cầu nhìn người xung quanh, nhưng không có một người giúp đỡ.
"Dừng tay!"
Ngay lúc này, Vô Thanh tới, hắn hơi thở hổn hển, nhìn đám người trước mặt giữa mày nhíu lại.
"Vô Thanh đại sư?"
"Vô Thanh đại sư tới......"
Khách hành hương xung quanh đều thực kính trọng hắn, sôi nổi nhường ra một con đường để hắn đi vào Phật đường.
Nhìn những người này, Vô Thanh vung tay lên, cau mày hỏi,
"Là ai gây sự ở đây?"
Xét thấy danh tiếng của Vô Thanh đại sư, quý phụ gây sự không kiên nhẫn nhíu nhíu mày,
"Đại sư, bổn phu nhân cũng không phải cố ý gây sự, bổn phu nhân chỉ là muốn đem tiểu thiếp trốn nhà này trở về mà thôi."
Vô Thanh nhìn nữ tử đau đến tái nhợt mặt một cái, trầm giọng nói,
"Nhưng nàng sắp sinh."
"Sinh?"
Quý phụ kia sắc mặt biến đổi!
"Tiện nhân này cùng người khác vụng trộm, đứa nhỏ này không thể sinh! Nếu sinh ra chính là đánh vào mặt Chung gia ta!"
Nàng nói như vậy, nữ tử mang thai đột nhiên kêu lên một tiếng, cuộn tròn lên, trải qua kích thích, tuy rằng còn chưa tới kỳ sinh sản nhưng nước ối đã vỡ, con nhỏ sắp chết, nàng chịu đựng đau nhức giãy giụa quỳ xuống, giống như con mèo nhỏ cầu xin người xung quanh, miệng đóng mở lại một chữ đều nói được, chỉ phát ra tiếng than khóc.
Tăng nhân khác thấy thế, lại có chút kiêng dè lui về phía sau một bước, rốt cuộc Phật đường là thánh địa, không có khả năng để nữ nhân này sinh con ở đây.
Quý phụ thấy thế nhíu mày,
"Đại sư! Bổn phu nhân phải dẫn người đi, bằng không làm bẩn thánh địa Phật đường này, còn mong đại sư nhường đường!"
Đại sư Vô Thanh vẫn luôn làm việc tốt giúp đỡ người lúc này lại có chút cố chấp không chịu làm,
"Nước ối đã vỡ, không xử lý đứa bé kia sẽ chết......"
"Nó vốn dĩ không nên tồn tại trên đời!"
Trong mắt quý phụ hiện lên hàn quang,
"Hơn nữa đại sư muốn làm rõ ràng, tuy rằng ngài đức cao vọng trọng, nhưng không phải cái gì cũng có thể nhúng tay! Thiếp là người nhà ta, xử lý như thế nào đều là việc của Chung gia! Còn xin tránh ra!"