Lúc này, trong đình vang lên thanh âm xao động,
"Nóng...... Trẫm nóng quá!"
Vừa nghe đến thanh âm này, Nhu phi liền có điểm hoảng,
"Mau, mau đem người đưa vào đi!"
Thị vệ kia vừa thấy không bắt được Dạ Mộc, liền đem tiểu cô nương kia mang theo qua, ai ngờ hắn còn chưa tới gần, hoàng đế liền từ trong đình vọt ra, hơn nữa búi tóc tán loạn, gương mặt đỏ bừng. Thật giống như uống nhiều quá say đến phát điên!
Vừa thấy tiểu cô nương, hoàng đế hai mắt sáng ngời, không nói hai lời liền nhào tới. Mà nữ tử kia bị dọa choáng váng, cũng không biết trốn, sau đó đã bị hoàng đế một ngụm cắn trên vai, tức máu chảy ướt đẫm quần áo!
Nữ tử kia kêu thảm thiết, Dạ Mộc thấy một màn như vậy, đột nhiên liền rõ trước kia hai thư đồng của công chúa là chết như nào!
Nữ tử kia lại kêu, muốn tránh thoát nhưng lại tránh không được. Máu chảy càng nhiều, cứ như vậy nàng hẳn là sẽ chết!
Hoàng đế cắn người đến cả người là máu, thị vệ xung quanh cũng không nghĩ tới sẽ nhìn đến một màn điên cuồng như vậy, đều ngừng lại, thần sắc khác nhau. Mà Dạ Mộc nhân cơ hội này, đột nhiên phá vòng vây người bảo hộ hoàng đế, tiến lên dùng sức đem hoàng đế đẩy ra!
Hoàng đế té ngã trên đất, nữ tử bị hắn bắt cũng bị vướng ngã. Lúc này, quần áo nàng bị xé nát không ít, cả người vết máu loang lổ, Dạ Mộc trong lòng lạnh cả người, vội vàng đem nàng kéo tới một bên.
Nhu phi phục hồi tinh thần, thấy hoàng đế từ trên cỏ ngồi dậy, có chút hoảng sợ lui về phía sau,
"Các ngươi đều chết rồi sao? Hai cái nữ tử cũng không bắt được, còn không mau đem các nàng cho cho bệ hạ?!"
Dạ Mộc nghe Nhu phi hạ lệnh, trong mắt hiện lên một tia sát ý. Nàng nhường nhịn, địch nhân lại từng bước ép sát, tưởng nàng dễ bắt nạt sao?
Thời điểm tất cả mọi người tới gần Dạ Mộc, Dạ Mộc vận dụng nội lực không nhiều của mình ra sức chạy đi đến chỗ Nhu phi!
Có thị vệ phát hiện ý đồ, vội vàng muốn ngăn. Nhưng một khắc kia, Dạ Mộc tinh thần tập trung cao độ, cả người độ nhạy cùng lực lượng đều giống như nhân đôi lên. Đối phương dày đặc thế công ở trong mắt nàng toàn bộ thả chậm, dựa vào thân pháp quỷ dị, nàng đột phá vòng vây phòng thủ đi tới trước mặt Nhu phi!
Thân ảnh kia quả thực so với quỷ còn nhanh hơn! Nhu phi hoảng sợ, lui về phía sau muốn chạy trốn, kết quả dẫm đến váy của mình chân mềm nhũn liền ngồi đến trên mặt đất. Điều này vừa vặn cho Dạ Mộc hành động, bằng không với chiều cao của Nhu phi, nàng thật đúng là ép không tới.
"Tất cả đều dừng tay cho ta!"
Dạ Mộc để chủy thủ trên cổ Nhu phi, những thị vệ đó hai mặt nhìn nhau, quả nhiên ngừng lại.
Nhu phi không nghĩ tới Dạ Mộc thế nhưng có võ, hơn nữa thân thủ còn lợi hại như vậy, trong lòng chấn hoảng không thôi! Nhưng không đợi nàng nói cái gì, hoàng đế đã thất tha thất thểu đứng lên.
"Nóng...... Nóng quá, trẫm nóng quá!"
Bởi vì trước nữ tử kia vẫn luôn khóc, hoàng đế bị tiếng khóc hấp dẫn, che lại đầu hướng nàng đi đến. Lúc này, Dạ Mộc đột nhiên hét lớn một tiếng.
"Bệ hạ, người tìm lầm người!"
Tròng mắt vẩn đục của Hoàng đế nhìn qua, liền dừng trên người Nhu phi. Nhu phi cả người căng thẳng, muốn chạy trốn, nhưng cây trâm của Dạ Mộc lại gắt gao chống lại nàng! Cây trâm của Dạ Mộc dị thường sắc bén, tay vừa động, Nhu phi trên cổ liền xuất hiện vết máu.
"Bệ hạ! Đây mới là nữ nhân của người!"
"Không...... Không! Mau, mau hộ giá, hộ giá!"
Nhu phi vừa nghe, che lại miệng vết thương hoảng sợ la to lên. Nàng còn có thai trong người, chịu không nổi hoàng đế nổi điên!
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên Wattpad @junli0522, những nơi khác đều là đăng trộm không xin phép!]
Nhưng thị vệ xung quanh bởi vì kiêng kị Dạ Mộc có con tin, đều không dám tới gần. Rốt cuộc Nhu phi vẫn là được sủng ái, mà hoàng đế nhìn đến trên người Nhu phi chảy ra máu, hiển nhiên bị kích thích tới ngã trái ngã phải hướng Nhu phi đi tới.
"Nữ nhân...... Trẫm muốn nữ nhân!"
Hắn tới gần, làm Nhu phi ba hồn bảy phách đều bay đi mất lập tức khóc hô lên, hướng Dạ Mộc cầu xin,
"Không cần! Ô ô...... Không cần! Cầu xin ngươi! Ta cầu xin ngươi buông tha ta đi! Trong bụng ta còn có đứa nhỏ!!"
Tay Dạ Mộc không có nửa phần di động, trong mắt càng phiếm lãnh quang.
"Thời điểm ngươi đem nữ tử khác đưa đến trong tay cầm thú kia, ngươi có nghĩ nàng cũng còn nhỏ?"
Tiếng nói vừa dứt, hoàng đế liền nở nụ cười dâm đãng hướng Nhu phi nhào tới. Dạ Mộc vội vàng lui về phía sau vài bước, Nhu phi đã bị hoàng đế bắt được.
Nhu phi hét lên một tiếng, giống như nổi điên tay đấm chân đá, thần thái hoảng loạn khắp nơi cầu cứu,
"Mau cứu ta...... Các ngươi mau, mau cứu cứu ta!!!"
Nhưng thị vệ xung quanh đều chần chờ, bởi vì bọn họ là người của hoàng đế chỉ nghe lệnh hoàng đế, càng tôn trọng ý hoàng đế. Lúc này hoàng đế rõ ràng muốn...... Sủng hạnh quý phi, bọn họ nên làm như thế nào?
Chỉ có Dạ Mộc thở hổn hển đứng ở một bên, cây trâm nàng cầm vẫn còn dính máu, ngực kịch liệt phập phồng.
Mặc kệ cuối cùng Nhu phi có chết ở hoàng đế trong tay hay không. Nhưng nàng thấy được hoàng đế nổi điên, đã biết chân tướng gần đây những quý nữ tiến cung tử vong nàng còn có thể tồn tại ra ngoài sao?
Bởi vì không có người ngăn cản, không bao lâu, quân áo Nhu phi cũng bị xé rách đến lộ hết da thịt. Tiếng kêu rên chói tai quanh quẩn không dứt.
Nàng không nghĩ tới chính mình phải làm dược cho hoàng đế, giúp hoàng đế tìm nữ tử tiết dược tính, sẽ có một ngày vác đá nện vào chân mình! Cấm quân đều là vì hoàng đế phục vụ, nghe lời nàng cũng là dưới tình huống không đả thương đến hoàng đế...... Chẳng lẽ nói, nàng hôm nay muốn phải chết ở chỗ này?!
Nhưng nghĩ đến con của mình, nghĩ đến kế hoạch của bọn họ, Nhu phi cũng không biết lấy sức lực từ đâu dùng sức đẩy hoàng đế một phen, nghiêng ngả lảo đảo ra bên ngoài chạy. Nhưng nàng mới đi được vài bước đã bị hoàng đế bắt được, nàng té ngã trên đất, trước mắt không xa chính là váy Dạ Mộc.
Lúc này biểu tình Dạ Mộc cũng thực phức tạp, đứa nhỏ là vô tội nhưng mẫu thân của nó vừa mới thiếu chút nữa liền muốn giết nàng.
"Cứu ta...... Cầu ngươi, cứu ta......!"
Nhu phi lúc này cái gì đều cố không được, cấm quân bất động, nàng chỉ có hướng Dạ Mộc xin giúp đỡ.
Hơn nữa vì kích thích lòng trắc ẩn của Dạ Mộc, nàng hai tròng mắt rưng rưng, không ngừng nói,
"Trong bụng ta, trong bụng ta còn có đứa nhỏ chưa chào đời...... Nó là vô tội!"
Mắt thấy đầu ngón tay nàng còn có một chút liền sẽ nắm đến làn váy của mình, Dạ Mộc từ trên cao nhìn xuống nàng, lại nhìn về phía hoàng đế đang phát cuồng. Cuối cùng liền khi Nhu phi nhanh tay chạm đến vạt áo nàng, Dạ Mộc ngồi xổm xuống, đem cây trâm trong tay đặt vào bàn tay Nhu phi.
Nhu phi cầm cây trâm, đột nhiên ngẩng đầu nhìn lại, chỉ cảm thấy trước mắt nữ tử hai mắt sạch sẽ như tẩy, cũng tịch mạc như sương.
"Đau nhức có thể làm thuốc quá mãnh liệt nhanh chóng thanh tỉnh, ngươi có thể đâm vào vai hắn hoặc là trái tim."
Nữ tử đè thấp thanh âm, từng câu từng chữ ở bên tai Nhu phi rõ ràng vang lên. Nàng chật vật quỳ rạp trên mặt đất, trên người là hoàng đế giống như điên xé rách quần áo nàng, mà cây trâm trên tay phiếm hàn quang, bộ dáng cực kỳ sắc bén......