"Dạ Lệ! Thắng làm vua thua làm giặc, ngươi đã thua!"
Nghiêm Hứa sau khi chặn đường lui của Dạ Lệ kiếm trong tay cũng ra khỏi vỏ, nhưng ánh mắt hắn lại như có như không dừng trên người Dạ Mộc.
"Ngũ hoàng tử Kỳ Nghiêm......"
Dạ Lệ thực khiếp sợ, binh lực của đối phương đều bị người của hắn phân tán, vì sao lúc này, Ngũ hoàng tử còn có binh lực dư thừa tới chặn đường hắn?
Thực mau nghi hoặc của hắn đã được sáng tỏ. Phía sau Nghiêm Hứa một hắc y nhân đẩy một người bị buộc chặt tiến lên, là Triệu Vương! Cho nên Dạ Mộc đoán không sai, bọn họ thật sự bắt Triệu Vương, uy hiếp Triệu Vương để sử dụng binh lực của hắn...... Cứ như vậy, cục diện đã nắm chắc thắng hiện tại lại thành thất bại.
Dạ Lệ trừng mắt nhìn Triệu Vương, căn bản không dự đoán được biến số này! Cục diện trước mắt, địch nhiều ta ít, lại còn bị bao vây, điều này chứng minh...... hắn đã thua......
Không có khả năng! Hắn rõ ràng có quyền có tiền sao lại thua được?
Nhưng sự thật chính là như thế, hắn tuy mạnh hơn nhưng cũng không chịu nổi đối phương liên hợp, không chịu nổi nội ứng ngoại hợp, cho nên, hắn thua......
Một màn trước mắt cùng lịch sử tương tự? Không nghĩ tới...... Nàng cuối cùng vẫn là không thể viết lại kết cục của Dạ Lệ.
"Ha ha, ha ha ha ha ha!!"
Sau một lát Dạ Lệ bỗng nhiên cười ha hả!
"Thú vị, thú vị! Chỉ bằng ngươi? Chỉ bằng các ngươi, cũng muốn mạng của Dạ Lệ ta sao?"
Nghiêm Hứa hừ lạnh một tiếng, vung tay lên, trên tường thành thị vệ liền toàn bộ đem cung tiễn nhắm ngay phía dưới, chỉ chờ phát động,
"Ngươi cho rằng, ta không giết được ngươi sao? Ngươi dĩ hạ phạm thượng, tội đáng chết vạn lần, ta hôm nay nhất định phải làm ngươi đền tội!!"
"Kêu ta đền tội? Cũng phải nhìn xem các ngươi có bản lĩnh hay không!"
Dạ Lệ cười lạnh, làm như đắc ý nói,
"...... Cho dù các ngươi tính toán kỹ càng, cũng sẽ không nghĩ đến ta sớm đã cùng Mặc Quốc Văn thừa tướng giao dịch với nhau. Nếu là người đăng cơ không phải ta, hắn tùy thời sẽ thuyết phục Mặc Quốc phát binh! Mà quân cờ ta an bài ở biên giới sẽ trực tiếp giúp hắn mở biên giới để Mặc Quốc thâu tóm Việt Quốc! Cho nên, ngươi giết ta, ngôi vị hoàng đế này, ngươi cũng ngồi không lâu đâu!"
Dạ Lệ nói làm Nghiêm Hứa mở to hai mắt nhìn, lời nói phẫn nộ dùng kiếm thẳng chỉ đối phương!
"Ngươi có ý tứ gì? Mưu nghịch thì thôi, ngươi lại còn dẫn sói vào nhà?!"
"Vì sao không thể?"
Dạ Lệ cả người thả lỏng lại,
"Muốn sống ta sống, muốn chết...... Vậy cùng chết! Ta, Dạ Lệ tuyệt đối sẽ không thua!"
Nghiêm Hứa thật sâu nhìn hắn,
"Ngươi đã điên rồi, ngươi cho rằng, ta sẽ để một cái kẻ điên làm hoàng đế?"
Hắn híp híp mắt,
"Hơn nữa, ngươi tính sai rồi! Cho dù ngươi có Mặc Quốc thừa tướng thì làm sao? Thái Tử Mặc Quốc,hoàng đế tương lai, chính là hướng về bên ta!"
"Thái Tử?!"
Lúc này, Dạ Lệ là thật sự chấn kinh, Mặc Quốc Thái Tử ở Việt Quốc mất tích, hắn đã sớm biết, hóa là bị đối phương cứu?!
Lúc này, Nhị hoàng tử từ một chỗ khác đi tới, hắn cười nói,
"Xem ra, ngươi còn không biết Thái Tử Mặc Quốc là ai? Hắn chính là nô lệ đã ở nhà ngươi một thời gian rất dài! Ngươi đã quên sao?"
Một câu làm người bừng tỉnh trong mộng, nô lệ? Nô lệ!
"A Cực! Chẳng lẽ hắn...... chính là Mặc Lâm Uyên?!"
Dạ Lệ chưa từng khiếp sợ như vậy! Khó trách hắn tra không ra thân phận của Mặc Lâm Uyên, khó trách đối phương chỉ là một đứa nhỏ, trực giác như dã thú của hắn vẫn luôn muốn giết hắn, hóa ra hắn vẫn luôn người muốn tìm, ở bên người hắn, lấy thân phận nô lệ!
Quá nhiều xung đột đánh sâu vào tâm trí làm Dạ Lệ đứng đờ tại chỗ.
Nghiêm Hứa thấy Dạ Lệ trầm mặc, tầm mắt vừa chuyển liền dừng trên người Dạ Mộc, nghiêm túc nói,
"Ngươi lại đây, việc của nam nhân, một đứa nhỏ như ngươi không cần nhúng tay!"
Dạ Mộc biểu tình uể oải, liếc mắt nhìn quân Dạ gia cũng đang trầm mặc một cái, khẽ than thở.
"...... Hiện giờ thắng bại đã định, các ngươi có thể...... không cần đuổi tận giết tuyệt không?"
Nếu Dạ Lệ không thể sống, những người này, ít nhất không cần uổng mạng.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên Wattpad @junli0522, những nơi khác đều là đăng trộm không xin phép!]
Nghiêm Hứa nhíu mày,
"Ta chưa từng nghĩ tới sẽ đuổi tận giết tuyệt."
Hắn muốn giết từ đầu đến cuối chỉ có Dạ Lệ mà thôi.
Mà liền ở ngay lúc này, Dạ Lệ vẫn luôn cúi đầu sau Dạ Mộc, đột nhiên trầm giọng mở miệng.
"...... Mộc Nhi, ngươi đã sớm biết thân phận của Mặc Lâm Uyên đúng không?"
Hắn thanh âm thực nhẹ, nhưng dừng ở lỗ tai Dạ Mộc lại phảng phất có ngàn cân.
Rốt cuộc, nàng vẫn không thể viết lại kết cục sao?
Dạ Mộc xoay người, nhìn Dạ Lệ dính đầy máu trên mặt, bình tĩnh gật gật đầu. Đúng, nàng đã sớm biết.
Dạ Lệ nháy mắt trở nên phi thường đáng sợ.
"Cho nên, ngươi bởi vì biết thân phận của hắn, mới không cắt lưỡi hắn?"
Dạ Mộc mím môi,
"Không sai."
Dạ Lệ nắm chuôi đao càng thêm dùng sức,
"Cho nên...... Ngươi ngay từ đầu liền biết hắn là giả giúp ta, kỳ thật là tính kế. Sớm biết rằng cấm quân đồ là giả, sớm biết rằng ta sẽ thua, sớm biết rằng những người này sẽ chết, đúng không?!"
Dạ Mộc nhíu mày, nhưng không đợi nàng trả lời, Dạ Lệ lại nói nhanh đánh gãy nàng.
"Ta nói ngươi vì sao lại che chở hắn như vậy, hóa ra ngươi chính là người của hắn! Ngươi ẩn núp ở bên người ta cúi đầu giúp đỡ đều là vì hắn chứ gì? Uổng ta tin tưởng ngươi như vậy, ngươi dám phản bội ta!!"
Theo tiếng rít gào của hắn, nội lực vô hình ập vào trước mặt!
Dạ Mộc biểu tình căng chặt,
"Ta không có làm!"
Nhưng Dạ Lệ lại không nghe nàng, đao trực tiếp chém về phía mặt Dạ Mộc!
"Mau, cứu người!"
Nghiêm Hứa cả kinh, vội vàng để người đi hỗ trợ, không chỉ có người bên cạnh Nghiêm Hứa, còn có hai mươi vị cao thủ phía trước toàn bộ phát lực, cản lại Dạ Lệ!
Nhưng trong cơn phẫn nộ vũ lực của Dạ Lệ càng thêm kinh người! Mặc kệ có bao nhiêu người đi cản hắn, hắn chỉ nhìn chằm chằm Dạ Mộc, hơn nữa càng dựa càng gần!
"Ta vẫn luôn giúp người, cho dù người giết ta, ta vẫn sẽ nói như vậy!"
Dạ Mộc một bên né tránh, một bên trả lời.
"Ngươi còn muốn gạt ta!"
Dạ Lệ hai mắt đỏ bừng, tay khua đao, hắn lấy một địch 30, từng bước ép sát Dạ Mộc.
"...... Ngươi nếu biết hắn là Thái Tử, lại biết ta muốn tìm hắn, muốn giết hắn, ngươi sao có thể giúp ta?"
Hắn nói xong, đao trong tay mang theo mùi máu tươi chém tới trước mặt nàng, Dạ Mộc né tránh, lưỡi đao quất vào mặt làm lông tơ trên lưng nàng như muốn dựng lên!
"Cho nên, ngươi đáng chết!!"
Dạ Lệ càng nói đao càng nhanh! Mặc dù có rất nhiều người cản, nhưng Dạ Lệ thật sự quá nhanh, tốc độ nhanh như vậy, Dạ Mộc cũng không biết mình né tránh thế nào!
"Dừng tay!"
Thanh âm thiếu niên đột nhiên truyền đến, giây tiếp theo, người lợi hại nhất bên người Mặc Lâm Uyên đột nhiên hiện thân, đánh Dạ Lệ một chưởng, rốt cuộc đem Dạ Lệ cùng Dạ Mộc ngăn cách.
Mặc Lâm Uyên thấy Dạ Mộc không có việc gì, tâm căng chặt mới dần thả lỏng.
"Mọi việc đều là ta làm, ngươi muốn tính sổ, tìm ta!"
Mặc Lâm Uyên vừa xuất hiện, liền đem Dạ Mộc che ở phía sau, phòng bị nhìn Dạ Lệ.
"Tìm ngươi...... Tốt...... Tìm ngươi!"