Bác sĩ vội vàng đi đến kiểm tra người phụ nữ trên giường bệnh, hắn né sang một góc để quan sát nhưng sắc mặt lại không hề dãn ra. Sau khi kiểm tra toàn bộ người đàn ông mặc áo blouse trắng quay lại báo cáo tình hình
“ Chúng tôi rất tiếc bà ấy vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại”
Hắn lạnh giọng nhìn gã bác sĩ “ Ý ông muốn nói tôi ảo giác nên mới kêu nhằm là bà ấy đã tỉnh”
“ Không phải vậy đâu Lục Tổng, chỉ là bà ấy nằm quá lâu nên dây thần kinh đột ngột co giật nên khiến bà ấy nhúc nhích như vậy “
Hắn đau lòng nhìn người phụ nữ trên giường bệnh “ Ra ngoài đi”
Ông ta gật đầu cung kính xin phép ra ngoài, Giai Nghiên thấy hắn vừa mới vui vẻ trở lại lại bị ông ta dập tắc cậu ta tiến lên vô vai hắn
“ Đừng buồn, bà ấy khi nãy cũng đã nghe cậu nói sớm muộn gì bà ấy cũng sẽ tỉnh lại cậu đừng lo”
Hắn chôn chân tại chỗ đứng nhìn người phụ nữ mình thương yêu bao lâu nay mỗi khi hắn nhìn bà ấy lại nhớ đến cảnh tượng năm xưa. Hắn nhắm chặt mắt thở dài một hơi rồi bỏ đi ra ngoài
“ Cậu đi đâu vậy?” Giai Nghiên nhìn hắn
“ Cậu về nhà trước đi tôi muốn ở một mình” hắn không quay lại nhìn cậu ta mà chỉ một mạch đi thẳng ra ngoài
Cậu ta nhìn hắn chỉ biết lắc đầu ánh mắt nhàn nhạt lướt qua trên giường nhìn người phụ nữ đang nằm bất động ở đấy
[..]
Một mình hắn bắt xe đến nhà cô, hắn mệt mỏi dựa vào ghế trong đầu hắn bắt đầu hiện lên những hình ảnh đau đớn của người phụ nữ cùng với đó là những tiếng cười của mấy tên cặn bạ đứng xung quanh của người phụ nữ. Hắn hận người đàn ông đó, hắn hận tất cả những người đã chứng kiến cảnh đó mà không vào giúp mẹ hắn, ánh mắt hắn trở nên xa xâm nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại
Giọng người tài xế vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ trong đầu hắn “ Cậu ơi tới nơi rồi “
Hắn chỉ ừ một tiếng rồi rút trong túi mấy tờ tiền lẻ đưa cho người tài xế. Sau khi rời khỏi chiếc xe ấy hắn vội vàng đi vào con hẻm nhà cô, hắn biết rõ hôm nay cô được nghỉ nên mới dám tới đây
Hắn đứng trước nhà cô mạnh dạng gõ cửa đợi được vài giây liền có người ra mở cửa. Ánh mắt hắn nặng nề nhìn cô, cô nhận ra hắn có chuyện gì không ổn liền kéo hắn vào nhà
“ Giai Giai” Hắn ôm cô vào lòng giọng hắn khàn khàn gọi tên cô
Nhịp thở của Ngãi Giai đều đặn hắn có thể nghe thấy, cô nhẹ nhàng vuốt lấy tấm lưng hắn “ Em đây, anh mệt sao? “
Hắn im lặng chỉ nhắm mắt cảm nhận nơi ấm áp từ cô. Lục Tử Hàn thế này khiến cô có cảm giác khó hiểu không biết hắn hôm nay đã đi đâu mà bây giờ thành ra thế này
Ngãi Giai không thấy hắn trả lời liền có ý định đẩy hắn ra nào ngờ bị hắn ngăn cản
“ Ngoan cho anh ôm em một chút có được không”
Cô nghe như thế cũng chẳng cự quậy nữa mặc đứng đó cho hắn ôm. Vài phút trôi qua, hắn cũng chịu buông cô ra
“ Có mỏi chân không?” Hắn dịu dàng nhìn cô
Cô lắc đầu “ Không mỏi”
“ Nếu có một ngày em biết được anh lừa dối em chuyện gì đó thì em sẽ làm sao?”
“ Lấy mạng anh để tạ tội có được không?” Cô giơ tay chỉ vào ngực hắn
“ Được, chỉ cần là em anh tự mình đưa tính mạng này giao cho em”
Cô bật cười đập vào ngực hắn “ Được rồi, anh đã ăn gì chưa?”
“ Vẫn chưa? Tính nấu gì cho anh ăn à “
“ Ăn mì nhé?”
Hắn xụ mặt nhìn cô “ Người như anh mà phải ăn mì gói?”
Cô lườm hắn “ Vậy anh nhịn đi nhà em chỉ có món đó thôi không còn cách khác “
Hắn sắn tay áo đi vào bếp lục lọi tủ lạnh không quên nói vọng ra bên ngoài “ Hôm nay ông đây sẽ trổ tài nấu cho em một bữa thịnh soạn nhé?”
Cô đi từ ngoài vào quan sát nhìn hắn “ anh biết nấu?”
“ Đừng nghi ngờ tài năng của anh như vậy dù gì lúc trước anh cũng ở bên New York một mình ít ra cũng có biết chút chút “
Hắn vừa nói vừa cầm con dạo cắt từng miếng thịt nhỏ nhìn hắn cắt điêu luyện như vậy xem ra cô thấy hắn cũng chẳng tệ tí nào. Ngãi Giai cũng đi đến phụ hắn nhưng bị hắn đuổi ra ngoài
“ Em ra ngoài đợi đi, anh làm một mình được rồi”
“ Em biết làm mà với lại bên ngoài ngồi không cũng thấy chán”
“ Vậy à, vậy giúp anh đeo tạp dề đi anh quên mang vào mất rồi “
Cô ngoan ngoãn cầm lấy tạp dề đeo vào cho hắn, bàn tay nhỏ nhắn vòng qua eo hắn buộc lấy dây tạp dề một cách tỉ mỉ
“ Xong rồi”
“ Ra ngoài đi, anh làm sắp xong rồi “
Cô chắp tay ra sau lưng quan sát hắn “ vậy em ra ngoài trước nhé “
Hắn gật đầu tiếp tục vào công việc dở dang của mình. Cô ngồi chờ được một lúc liền thấy hắn cầm trên tay rất nhiều món
“ Thơm thật “
Hắn mỉm cười gắp đồ ăn vào chén cô “ Ăn nhiều vào xem em ăn mãi mà chẳng mập lên chút nào?”
“ Anh không sợ em mập sẽ xấu à”
Hắn lắc đầu “ Không, em làm gì cũng đẹp hết “
“ Dẻo mồm”
“ Chúng tôi rất tiếc bà ấy vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại”
Hắn lạnh giọng nhìn gã bác sĩ “ Ý ông muốn nói tôi ảo giác nên mới kêu nhằm là bà ấy đã tỉnh”
“ Không phải vậy đâu Lục Tổng, chỉ là bà ấy nằm quá lâu nên dây thần kinh đột ngột co giật nên khiến bà ấy nhúc nhích như vậy “
Hắn đau lòng nhìn người phụ nữ trên giường bệnh “ Ra ngoài đi”
Ông ta gật đầu cung kính xin phép ra ngoài, Giai Nghiên thấy hắn vừa mới vui vẻ trở lại lại bị ông ta dập tắc cậu ta tiến lên vô vai hắn
“ Đừng buồn, bà ấy khi nãy cũng đã nghe cậu nói sớm muộn gì bà ấy cũng sẽ tỉnh lại cậu đừng lo”
Hắn chôn chân tại chỗ đứng nhìn người phụ nữ mình thương yêu bao lâu nay mỗi khi hắn nhìn bà ấy lại nhớ đến cảnh tượng năm xưa. Hắn nhắm chặt mắt thở dài một hơi rồi bỏ đi ra ngoài
“ Cậu đi đâu vậy?” Giai Nghiên nhìn hắn
“ Cậu về nhà trước đi tôi muốn ở một mình” hắn không quay lại nhìn cậu ta mà chỉ một mạch đi thẳng ra ngoài
Cậu ta nhìn hắn chỉ biết lắc đầu ánh mắt nhàn nhạt lướt qua trên giường nhìn người phụ nữ đang nằm bất động ở đấy
[..]
Một mình hắn bắt xe đến nhà cô, hắn mệt mỏi dựa vào ghế trong đầu hắn bắt đầu hiện lên những hình ảnh đau đớn của người phụ nữ cùng với đó là những tiếng cười của mấy tên cặn bạ đứng xung quanh của người phụ nữ. Hắn hận người đàn ông đó, hắn hận tất cả những người đã chứng kiến cảnh đó mà không vào giúp mẹ hắn, ánh mắt hắn trở nên xa xâm nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại
Giọng người tài xế vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ trong đầu hắn “ Cậu ơi tới nơi rồi “
Hắn chỉ ừ một tiếng rồi rút trong túi mấy tờ tiền lẻ đưa cho người tài xế. Sau khi rời khỏi chiếc xe ấy hắn vội vàng đi vào con hẻm nhà cô, hắn biết rõ hôm nay cô được nghỉ nên mới dám tới đây
Hắn đứng trước nhà cô mạnh dạng gõ cửa đợi được vài giây liền có người ra mở cửa. Ánh mắt hắn nặng nề nhìn cô, cô nhận ra hắn có chuyện gì không ổn liền kéo hắn vào nhà
“ Giai Giai” Hắn ôm cô vào lòng giọng hắn khàn khàn gọi tên cô
Nhịp thở của Ngãi Giai đều đặn hắn có thể nghe thấy, cô nhẹ nhàng vuốt lấy tấm lưng hắn “ Em đây, anh mệt sao? “
Hắn im lặng chỉ nhắm mắt cảm nhận nơi ấm áp từ cô. Lục Tử Hàn thế này khiến cô có cảm giác khó hiểu không biết hắn hôm nay đã đi đâu mà bây giờ thành ra thế này
Ngãi Giai không thấy hắn trả lời liền có ý định đẩy hắn ra nào ngờ bị hắn ngăn cản
“ Ngoan cho anh ôm em một chút có được không”
Cô nghe như thế cũng chẳng cự quậy nữa mặc đứng đó cho hắn ôm. Vài phút trôi qua, hắn cũng chịu buông cô ra
“ Có mỏi chân không?” Hắn dịu dàng nhìn cô
Cô lắc đầu “ Không mỏi”
“ Nếu có một ngày em biết được anh lừa dối em chuyện gì đó thì em sẽ làm sao?”
“ Lấy mạng anh để tạ tội có được không?” Cô giơ tay chỉ vào ngực hắn
“ Được, chỉ cần là em anh tự mình đưa tính mạng này giao cho em”
Cô bật cười đập vào ngực hắn “ Được rồi, anh đã ăn gì chưa?”
“ Vẫn chưa? Tính nấu gì cho anh ăn à “
“ Ăn mì nhé?”
Hắn xụ mặt nhìn cô “ Người như anh mà phải ăn mì gói?”
Cô lườm hắn “ Vậy anh nhịn đi nhà em chỉ có món đó thôi không còn cách khác “
Hắn sắn tay áo đi vào bếp lục lọi tủ lạnh không quên nói vọng ra bên ngoài “ Hôm nay ông đây sẽ trổ tài nấu cho em một bữa thịnh soạn nhé?”
Cô đi từ ngoài vào quan sát nhìn hắn “ anh biết nấu?”
“ Đừng nghi ngờ tài năng của anh như vậy dù gì lúc trước anh cũng ở bên New York một mình ít ra cũng có biết chút chút “
Hắn vừa nói vừa cầm con dạo cắt từng miếng thịt nhỏ nhìn hắn cắt điêu luyện như vậy xem ra cô thấy hắn cũng chẳng tệ tí nào. Ngãi Giai cũng đi đến phụ hắn nhưng bị hắn đuổi ra ngoài
“ Em ra ngoài đợi đi, anh làm một mình được rồi”
“ Em biết làm mà với lại bên ngoài ngồi không cũng thấy chán”
“ Vậy à, vậy giúp anh đeo tạp dề đi anh quên mang vào mất rồi “
Cô ngoan ngoãn cầm lấy tạp dề đeo vào cho hắn, bàn tay nhỏ nhắn vòng qua eo hắn buộc lấy dây tạp dề một cách tỉ mỉ
“ Xong rồi”
“ Ra ngoài đi, anh làm sắp xong rồi “
Cô chắp tay ra sau lưng quan sát hắn “ vậy em ra ngoài trước nhé “
Hắn gật đầu tiếp tục vào công việc dở dang của mình. Cô ngồi chờ được một lúc liền thấy hắn cầm trên tay rất nhiều món
“ Thơm thật “
Hắn mỉm cười gắp đồ ăn vào chén cô “ Ăn nhiều vào xem em ăn mãi mà chẳng mập lên chút nào?”
“ Anh không sợ em mập sẽ xấu à”
Hắn lắc đầu “ Không, em làm gì cũng đẹp hết “
“ Dẻo mồm”