Sáng sớm thức dậy cô cảm thấy sức khoẻ trong người không ổn tưởng chừng hôm nay bà dì ghé thăm vì mỗi khi tới ngày cô cũng hay đau bụng như vậy. Như thường lệ cô đi xuống bếp nấu một ít trà gừng để giữ ấm bụng vừa cầm ly nước cơn đau bụng ập đến khiến cho tay chân cô run rẩy không giữ được ly nữa liền bị rơi xuống sàn
Âm thanh của thuỷ tinh làm cho cô giật mình cúi xuống nhặt lấy nào ngờ đau đến mất khiến cô ngồi bệt xuống sàn tay không ngừng ôm lấy bụng mình. May mắn thay lúc nào cô cũng đem theo điện thoại bên trong người cô chậm rãi móc trong túi áo ra chiếc điện thoại gọi cho ai đó
“ Anh đây”
Người bên kia chỉ nghe được tiếng thở đứt đoạn nhanh chóng hỏi lại lần nữa “ Em bị sao vậy?”
Cô cố gắng mở miệng nói chuyện mặc dù cơn đau trong bụng chưa bớt đi “ Tử Hàn em đau bụng quá giúp em v…”
Vừa nói dứt câu điện thoại đột nhiên tắt ngang hắn gấp gáp cầm lấy áo khoác chạy thẳng tới nhà cô. Vừa vào cửa đã thấy cô mặt mày nhăn nhó hay tay ôm lấy bụng mình khiến hắn sốt ruột vô cùng
Hắn đi nhanh đến chỗ cô bế cô đến bệnh viện trên đường đi lại bị tắc đường hắn cố gắng bóp kèn cho người phía trước né sang một bên nào ngờ cậu thanh niên kia không nghe dửng dưng chắn ngang xe hắn làm hắn bực mình đi xuống xe gõ vào kính xe nhắc nhở
“ Này anh có thể né sang bên kia nhường đường cho chúng tôi đi có được không?”
Người trong xe bật ngạc quá lớn không nghe anh nói gì ngược lại bày ra vẻ mặt thách thức hắn, hắn mất kiên nhẫn quay trở lại xe nếu không phải hắn đang vội thì đã bay vào đánh cho cậu ta nhớ mùi rồi. Hắn đạp chân ga lùi lại đằng sau rồi một lần nữa đạp ga lên phía trước như cố ý tông vào chiếc xe ở đằng trước cứ thế lập lại 2-3 lần đến khi cậu thanh niên bực bội đi nhanh tới chiếc xe hắn đập mạnh vào kính lại bị hắn quăng vào người một tấm thẻ với vẻ mặt lạnh nhạt rồi chạy đi
Cuối cùng hắn cũng đưa cô tới bệnh viện an toàn, cô được đưa vào phòng hồi sức hắn lo lắng hỏi thăm y tá sức khoẻ của cô
“ Vợ tôi không sao chứ?”
“ Không sao cô ấy chỉ bị đau bao tử cộng thêm bà dì ghé thăm nên hành cô ấy một chút thôi không sao cả nghỉ ngơi một lúc sẽ khoẻ lại thôi”
Hắn thở phào nhẹ nhõm cảm ơn y tá rồi đi vào trong
thấy cô đang ngủ cũng yên tâm được phần nào. Hắn cảm nhận được ngoài trừ mẹ hắn ra cô là người thứ hai hắn gấp gáp lo lắng đến như thế, hắn đưa tay đan vào tay cô hôn nhẹ lên nó
“ Chẳng biết chăm sóc bản thân gì cả”
Đột nhiên cô mở mắt do nhắm mắt quá lâu nên khi cô tỉnh lại vô tình ánh đèn chiếu vào mắt khó chịu nhăn mặt cũng không quên hỏi hắn “ Anh vẫn chưa đi à”
“ Làm sao anh có thể bỏ em ở lại đây một mình được trong người cảm thấy thế nào rồi” hắn dịu dàng nắm tay cô
“ Đã đỡ hơn rồi”
Hắn bực dọc trách mắng cô “ Không biết lo cho sức khoẻ thì sau này dọn qua nhà anh mà ở em như thế lỡ không có anh thì làm sao đây?”
Ngãi Giai lắc đầu phản kháng “ Không cần phức tạp như thế em ở một mình vẫn tốt hơn, anh yên tâm”
“ Đứa trẻ này thật cứng đầu” hắn vuốt nhẹ tóc trên đỉnh đầu cô miệng không ngừng mắng yêu
“ Bây giờ là mấy giờ rồi”
“ 8h sáng, sao vậy?”
“ Chiều nay chúng ta còn có buổi đàm phán anh mau chóng làm giấy tờ cho em xuất viện mau lên” cô cố gắng hối thúc hắn đi nhanh lên nhưng hắn làm sao để cho cô làm việc?
“ Bây giờ sức khoẻ của em là quan trọng nhất những thứ khác anh mặc kệ em cứ nằm đó mà nghỉ ngơi”
“ Không được em muốn quay trở lại công ty” cô ngồi bật dậy đi chân trần chạy tới ghế sofa cầm lấy túi xách lục lọi tìm điện thoại
Hắn lắc đầu chịu thua trước độ cuồn công việc của cô, cô không được khoẻ vậy mà còn tham công tiếc việc đúng là hết cách. Hắn nhẹ nhàng đi đến kéo cô quay trở lại giường bệnh
“ Ngoan Ngoãn nằm ở đây anh đã dặn Đồng Niên đem toàn bộ tài liệu của em qua đây rồi, đã được chưa còn bây giờ thì nằm yên đó cho anh”
“ Không gạt em?”
Hắn không trả lời chỉ quành ra đằng sau lấy điện thoại giơ lên cho cô xem trong đó có lưu lại cuộc gọi nhỡ của hắn đã gọi cho Đồng Niên ban nãy
“ Tin rồi?”
Cô gật gật đầu xem như anh cũng không nói dối cô đúng lúc Đồng Niên từ bên ngoài gõ cửa đi vào
“ Lục Tổng sếp Vương”
“ Cô ấy tới rồi anh cũng mau trở về làm việc đi”
“ Sếp Vương lời nói của cô rất giống đang xua đuổi tôi?”
Cô khẽ cười “ Tôi sợ làm lỡ thời gian của Lục Tổng đây nên mới kêu anh về trước mong Lục Tổng anh không có ý nghĩ gì khác”
Hắn hiểu hàm ý của cô liền phối hợp “ Được vậy tôi không phiền hai người các nữa tôi ra ngoài trước”
Âm thanh của thuỷ tinh làm cho cô giật mình cúi xuống nhặt lấy nào ngờ đau đến mất khiến cô ngồi bệt xuống sàn tay không ngừng ôm lấy bụng mình. May mắn thay lúc nào cô cũng đem theo điện thoại bên trong người cô chậm rãi móc trong túi áo ra chiếc điện thoại gọi cho ai đó
“ Anh đây”
Người bên kia chỉ nghe được tiếng thở đứt đoạn nhanh chóng hỏi lại lần nữa “ Em bị sao vậy?”
Cô cố gắng mở miệng nói chuyện mặc dù cơn đau trong bụng chưa bớt đi “ Tử Hàn em đau bụng quá giúp em v…”
Vừa nói dứt câu điện thoại đột nhiên tắt ngang hắn gấp gáp cầm lấy áo khoác chạy thẳng tới nhà cô. Vừa vào cửa đã thấy cô mặt mày nhăn nhó hay tay ôm lấy bụng mình khiến hắn sốt ruột vô cùng
Hắn đi nhanh đến chỗ cô bế cô đến bệnh viện trên đường đi lại bị tắc đường hắn cố gắng bóp kèn cho người phía trước né sang một bên nào ngờ cậu thanh niên kia không nghe dửng dưng chắn ngang xe hắn làm hắn bực mình đi xuống xe gõ vào kính xe nhắc nhở
“ Này anh có thể né sang bên kia nhường đường cho chúng tôi đi có được không?”
Người trong xe bật ngạc quá lớn không nghe anh nói gì ngược lại bày ra vẻ mặt thách thức hắn, hắn mất kiên nhẫn quay trở lại xe nếu không phải hắn đang vội thì đã bay vào đánh cho cậu ta nhớ mùi rồi. Hắn đạp chân ga lùi lại đằng sau rồi một lần nữa đạp ga lên phía trước như cố ý tông vào chiếc xe ở đằng trước cứ thế lập lại 2-3 lần đến khi cậu thanh niên bực bội đi nhanh tới chiếc xe hắn đập mạnh vào kính lại bị hắn quăng vào người một tấm thẻ với vẻ mặt lạnh nhạt rồi chạy đi
Cuối cùng hắn cũng đưa cô tới bệnh viện an toàn, cô được đưa vào phòng hồi sức hắn lo lắng hỏi thăm y tá sức khoẻ của cô
“ Vợ tôi không sao chứ?”
“ Không sao cô ấy chỉ bị đau bao tử cộng thêm bà dì ghé thăm nên hành cô ấy một chút thôi không sao cả nghỉ ngơi một lúc sẽ khoẻ lại thôi”
Hắn thở phào nhẹ nhõm cảm ơn y tá rồi đi vào trong
thấy cô đang ngủ cũng yên tâm được phần nào. Hắn cảm nhận được ngoài trừ mẹ hắn ra cô là người thứ hai hắn gấp gáp lo lắng đến như thế, hắn đưa tay đan vào tay cô hôn nhẹ lên nó
“ Chẳng biết chăm sóc bản thân gì cả”
Đột nhiên cô mở mắt do nhắm mắt quá lâu nên khi cô tỉnh lại vô tình ánh đèn chiếu vào mắt khó chịu nhăn mặt cũng không quên hỏi hắn “ Anh vẫn chưa đi à”
“ Làm sao anh có thể bỏ em ở lại đây một mình được trong người cảm thấy thế nào rồi” hắn dịu dàng nắm tay cô
“ Đã đỡ hơn rồi”
Hắn bực dọc trách mắng cô “ Không biết lo cho sức khoẻ thì sau này dọn qua nhà anh mà ở em như thế lỡ không có anh thì làm sao đây?”
Ngãi Giai lắc đầu phản kháng “ Không cần phức tạp như thế em ở một mình vẫn tốt hơn, anh yên tâm”
“ Đứa trẻ này thật cứng đầu” hắn vuốt nhẹ tóc trên đỉnh đầu cô miệng không ngừng mắng yêu
“ Bây giờ là mấy giờ rồi”
“ 8h sáng, sao vậy?”
“ Chiều nay chúng ta còn có buổi đàm phán anh mau chóng làm giấy tờ cho em xuất viện mau lên” cô cố gắng hối thúc hắn đi nhanh lên nhưng hắn làm sao để cho cô làm việc?
“ Bây giờ sức khoẻ của em là quan trọng nhất những thứ khác anh mặc kệ em cứ nằm đó mà nghỉ ngơi”
“ Không được em muốn quay trở lại công ty” cô ngồi bật dậy đi chân trần chạy tới ghế sofa cầm lấy túi xách lục lọi tìm điện thoại
Hắn lắc đầu chịu thua trước độ cuồn công việc của cô, cô không được khoẻ vậy mà còn tham công tiếc việc đúng là hết cách. Hắn nhẹ nhàng đi đến kéo cô quay trở lại giường bệnh
“ Ngoan Ngoãn nằm ở đây anh đã dặn Đồng Niên đem toàn bộ tài liệu của em qua đây rồi, đã được chưa còn bây giờ thì nằm yên đó cho anh”
“ Không gạt em?”
Hắn không trả lời chỉ quành ra đằng sau lấy điện thoại giơ lên cho cô xem trong đó có lưu lại cuộc gọi nhỡ của hắn đã gọi cho Đồng Niên ban nãy
“ Tin rồi?”
Cô gật gật đầu xem như anh cũng không nói dối cô đúng lúc Đồng Niên từ bên ngoài gõ cửa đi vào
“ Lục Tổng sếp Vương”
“ Cô ấy tới rồi anh cũng mau trở về làm việc đi”
“ Sếp Vương lời nói của cô rất giống đang xua đuổi tôi?”
Cô khẽ cười “ Tôi sợ làm lỡ thời gian của Lục Tổng đây nên mới kêu anh về trước mong Lục Tổng anh không có ý nghĩ gì khác”
Hắn hiểu hàm ý của cô liền phối hợp “ Được vậy tôi không phiền hai người các nữa tôi ra ngoài trước”