La Mẫn Tuyên suốt thời gian qua ở nhà bận tối mắt tối mũi về lên kế hoạch dựng phim. Cũng may Lý Quốc Vinh thương học trò là cô nên rất nhiều chuyện thay cô làm hết, cô chỉ cần đưa ra yêu cầu cụ thể là được.
Thật ra cũng không bận lắm nhỉ?
Vẫn là bận với ông giời Tô Hữu Duy hơn. Từ ngày Tô Hữu Duy công khai bệnh tình với cô thì độ nhạy cảm lại càng tăng lên. Lúc nào cũng kè kè theo La Mẫn Tuyên 24/24. Chăm bẫm cô còn hơn con nít lên ba. Nhưng tối nào cũng giở trò đòi bại khiến cô xương cốt mỏi nhừ.
Cái tên này như chó đến mùa động dục ý. Nếu như Tô Hữu Duy mà biết suy nghĩ của cô chắc chắn lại đem cô ra mà giày vò thêm mấy hiệp.
Tối đó, La Mẫn Tuyên dẫn Tô Hữu Duy đi siêu thị tiện thể rèn luyện gân cốt.
Tô Hữu Duy liền ôm cô mè nheo: “Chúng ta lên giường vận động cũng tốt mà.”
Đầu La Mẫn Tuyên xuất hiện hẳn ba vạch đen: “Anh nói lại thử xem.”
Kẻ thức thời chính là trang tuấn kiệt, Tô Hữu Duy ngoan ngoãn thay quần áo lấy chìa khóa xe chuẩn bị chở cô đi siêu thị.
Thời điểm đứng trước mấy kệ hàng, La Mẫn Tuyên xoa cằm hỏi anh: “Hữu Duy, tối nay anh muốn ăn gì? Em nấu cho anh ăn.”
Tô Hữu Duy im lặng, nhìn cô từ đầu đến chân. Ánh mắt lấp lánh như chó nhìn thấy khúc xương. La Mẫn Tuyên bất mãn nhéo lấy tai anh không kiên dè gì mà mắng: “Tô Hữu Duy, anh là lão già *** dê đó hả?”
“Á… đau, anh mới 27 tuổi già chỗ nào chứ?” Tô Hữu Duy cầm tay cô phân bua.
La Mẫn Tuyên bĩu môi: “Anh lớn hơn em bao nhiêu tuổi?”
Tô Hữu Duy lập tức đổi chủ đề: “Anh muốn ăn thịt bò hầm.”
Khóe môi cô cong lên, Tô Hữu Duy dạo này sợ cô thế nhỉ? Hơi, vẫn là do bổn tiểu thư sức hút quá lớn khiến anh yêu đến thần hồn điên đảo chứ gì?
Có lẽ là một phần, còn chín phần còn lại là Tô Hữu Duy muốn ăn thịt cô vợ nhỏ của mình. Làm cô giận rồi cô lại đá anh xuống giường. Tô Hữu Duy không thể để chuyện đó xảy ra.
Sau khi lượn hết mấy vòng trong siêu thị, La Mẫn Tuyên cùng Tô Hữu Duy cũng về nhà. Vừa chạy đến cổng lớn biệt thự đã thấy ngay Lương Bằng đứng chực trờ ở đó.
Lương Bằng vừa thấy hai người mừng đến rớt nước mắt. Hắn đã đứng đây hơn một tiếng đồng hồ rồi đó hai vợ chồng này đi đâu mà lâu dữ vậy không biết đã vậy còn điện không nghe máy.
Cổng biệt thự mở ra, hai chiếc xe từ từ chạy vào trong. Tô Hữu Duy mở cửa xe cho cô rồi vòng ra phía sau xách đồ.
Lương Bằng thấy vậy lập tức hỏi: “Ơ, đại ca và chị dâu đi siêu thị à?”
Tô Hữu Duy: “Ừ, đến đây làm gì?” Đừng có làm phiền không gian riêng tư của hai vợ chồng chúng tôi.
Lương Bằng hết ngó Tô Hữu Duy rồi lại nhìn La Mẫn Tuyên: “À, em đến thăm hai người.”
La Mẫn Tuyên cười cười: “Vậy thôi vào nhà đi.”
“Không cần để ý tên đó đâu vợ.” Tô Hữu Duy đi phía sau cô bép xép, hoàn toàn không quan tâm đến người anh em của mình.
Lương Bằng: “…” Tôi đau đớn, tôi gục ngã.
Nhưng đau đớn còn ở phía sau.
Vừa vào nhà, hai vợ chồng kia đã tương thân tương ái mà vào bếp. Vợ thái thịt, chồng rửa rau vô cùng hài hòa. Tô Hữu Duy cưng vợ như mạng còn sợ cô cầm dao sẽ đứt tay cứ đòi thay cô làm bất quá bị chị dâu chửi đôi câu liền cụp cái đuôi mà nghe lời cô.
Lương Bằng cảm thấy cảnh này thật thú vị, chưa bao giờ thấy bộ dạng này của đại ca nhà mình đâu. Đúng là sadboy si tình.
Nhưng mà ganh tỵ quá đi, tiểu tiên nữ còn chưa từng cho hắn ngồi trong nhà cô quá ba tiếng đâu đấy. Nghĩ vậy Lương Bằng uất ức nhắn tin cho Kiều Mạn Nhu.
[Tiểu tiên nữ, tôi bị ngộ độc rồi, rất nghiêm trọng]
[Anh bị làm sao, làm sao lại ngộ độc?]
[Anh đến bệnh viện chưa?]
[Ngộ độc thực phẩm sao?]
Thấy một loạt tin nhắn lo lắng đến từ tiểu tiên nữ, Lương Bằng khoai khoái trong lòng liền tỉnh bơ đáp lại.
[Tiểu tiên nữ đừng lo lắng, chỉ cần lát nữa tiểu tiên nữ cho tôi hôn một cái độc trong người tôi chắc chắn sẽ tan hết]
[Đã xem.]
Ngóng điện thoại mãi mà Kiều Mạn Nhu vẫn không trả lời, Lương Bằng nhắn tiếp.
[Tiểu tiên nữ?]
[Xin lỗi, hiện tại tôi không muốn nhận tin nhắn]
Lương Bằng: “…” Thế là bị block lần thứ 99 rồi.
Lát sau, Tô Hữu Duy thân đeo tạp dề bưng cái nồi thịt bò hầm nóng hôi hổi để lên bàn lườm nguýt Lương Bằng vài giây mới kêu: “Ăn cơm.”
Lương Bằng nhìn cái tạp dề màu hường phấn kia nhịn cười muốn bệnh. Sao lại, sao lại thấy đại ca đáng yêu quá thể đáng nhỉ?
Ba người ngồi trên bàn ăn, nói vài chuyện lông gà vỏ tỏi một hồi Lương Bằng mới ngập ngừng vô vấn đề chính.
“Chị dâu, chị đang làm phim đúng không?”
La Mẫn Tuyên cũng không bất ngờ gì mà gật gù: “Đúng vậy, sao thế?”
“Vậy chị đã chọn được diễn viên chưa?”
Tô Hữu Duy đột nhiên xen vào: “Lương Bằng, cậu muốn đóng vai đòi nợ sao?”
La Mẫn Tuyên phá lên cười, nhớ cái lần Lương Bằng phất tay một cái năm trăm anh em lập tức xuất hiện, khung cảnh siêu ngầu y như mấy phim bom tấn xã hội đen vậy mà từ miệng Tô Hữu Duy lại thành đòi nợ.
Lương Bằng tức anh ách: “Đại ca, băng Lương Hạ của em mà anh nghĩ chỉ đòi nợ thôi sao? Em chưa cướp ngân hàng là may rồi ấy.”
La Mẫn Tuyên: “…” Đừng manh động, chú em.
“Hai ngày nữa mở casting hiện tại chưa chọn được diễn viên chính.” Cô trả lời câu hỏi ban nãy của Lương Bằng.
Lương Bằng bỗng dưng đổi giọng, thỏ thẻ: “Chị dâu, chị còn nhớ tiểu tiên à không không, Kiều Mạn Nhu đúng là Kiều Mạn Nhu. Chị nhớ cô ấy không?”
Nghe đến đây La Mẫn Tuyên cẩn thận liếc xéo Tô Hữu Duy, gằn giọng: “Sao lại không nhớ, chồng ha?”
Tô Hữu Duy ước gì mình không tồn tại. Đúng là ba năm dại một giờ nếu không phải nghe mấy lời xàm ngôn của Lương Bằng anh cần gì phải làm mấy chuyện thừa thãi như vậy?
Giận cá chém thớt, Tô Hữu Duy hướng Lương Bằng nói: “Cậu bớt hỏi chút đi.”
La Mẫn Tuyên cười híp mắt: “Không sao, đừng quan tâm đến anh ấy. Anh cứ nói tiếp đi.”
Lương Bằng ẩn nhẫn nhìn Tô Hữu Duy, nhủ thầm trong lòng vì tiểu tiên nữ hắn bằng lòng lên núi đao xuống biển lửa.
“À, chuyện là em cảm thấy Kiều Mạn Nhu rất có thiên phú. Em nghĩ vai nữ chính trong phim của chị đặc biệt thích hợp với cô ấy!”
“Tôi còn tưởng anh là quản lý của Kiều Mạn Nhu cơ đấy!”
Lương Bằng nghiêm túc lắc đầu: “Em là chồng tương lai của Kiều Mạn Nhu.”
La Mẫn Tuyên: “…” Hẳn là câu khẳng định.
Tô Hữu Duy bình thản gấp miếng thịt bò bỏ vào chén vợ mình mới trả lời Lương Bằng: “Vậy là cậu muốn đi cửa sau giúp vợ tương lai à?”
“Đại ca, anh nói vậy là em không chấp nhận. Sao có thể gọi là đi cửa sau? Phải gọi là người một nhà tương thân tương ái!” Hắn quay sang La Mẫn Tuyên, ánh mắt nhuốm đầy tình yêu thương gia đình: “Chị dâu, chị thấy em nói có đúng không?”
La Mẫn Tuyên bất đắc dĩ cười cười.
Cô gãi cằm: “Tôi đã chọn mở casting thì đương nhiên phải dựa trên tiêu chí công bằng. Ai có thực lực thì sẽ được nhận thôi. Nên tôi không thể nói trước với anh về vấn đề này được. Bất quá, như anh nói Kiều Mạn Nhu rất có thiên phú trong diễn xuất vậy thì anh phải tin tưởng cô ấy chứ?”
“Nếu như để Kiều Mạn Nhu biết anh vì cô ấy mà đi cửa sau như vậy anh nghĩ cô ấy sẽ vui sao?”
Lương Bằng bỗng nhiên trầm ngâm, cảm thấy La Mẫn Tuyên nói rất có lý. Hắn nhìn thấy rõ khoảng thời gian qua Kiều Mạn Nhu nỗ lực như nào cô ấy muốn giành vai diễn này bằng chính sức của mình.
Hắn thở dài: “Em hiểu rồi chị dâu. Cảm ơn chị!”
“Không có gì!”
“Nhưng mà chị châm chước một chút cho vợ tương lai của em nhé?”
La Mẫn Tuyên: “…” Rốt cuộc tên này có hiểu cô nói gì không vậy?
Tô Hữu Duy ghét bỏ nhìn Lương Bằng: “Ăn cơm xong thì về đi đừng làm phiền vợ tôi nữa.”
Lương Bằng: “…” Người tàn ác thường sống thảnh thơi.