• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một phen sóng gió qua đi, tưởng chừng như sóng yên biển lặng nhưng sóng thần vẫn còn đang chờ đợi thời cơ nuốt chửng tất cả.

Tô Hữu Duy cảm thấy La Mẫn Tuyên gần đây không được ổn. Anh luôn có cảm giác cô xa cách hơn thường ngày. Tuy vẫn là dáng vẻ tươi cười kia, nhưng nụ cười trên môi cô thật sự quá mơ hồ khiến anh không thể nắm bắt nổi.

La Mẫn Tuyên có loại giận dỗi rất đáng sợ chính là kiểu đối xử với người đó vô cùng bình thường, vô cùng tốt thế nhưng lại ẩn nhẫn cho người đó loại cảm giác bất  lực cùng tuyệt vọng. Mà Tô Hữu Duy lại đang rơi vào ma trận này.

Buổi sáng La Mẫn Tuyên thức dậy đều vào bếp pha cho anh một cốc cà phê. Rất đắng!

Tô Hữu Duy cắn răng uống hết, hôm nay đã là ly thứ 15. Dạ dày anh sắp bài trừ loại thức uống này.

Tô Hữu Duy khổ sở ôm lấy cô: “Em đừng pha cà phê nữa được không?”

“Thế nào, không ngon sao?” La Mẫn Tuyên không tránh né cái ôm của anh, khẽ cười hỏi.

Tô Hữu Duy không dám trả lời. Anh đọc sách sản phụ có nói phụ nữ khi mang thai tính tình rất thất thường nên hạn chế khiến cô không vui nếu không khi sinh con đứa trẻ sẽ xấu lắm.

Anh bất lực thở dài: “Không có, nếu em thích thì cứ pha đi anh sợ em mệt mỏi.”

“Được rồi, hôm sau để dì Lưu pha cho anh tự nhiên em không có hứng nữa.”

Tô Hữu Duy muốn bắn pháo ăn mừng ngoài mặt tỏ ra tiếc nuối: “Thế cũng được, em cứ an tâm dưỡng thai đi không cần làm mấy chuyện lặt vặt này đâu.”

La Mẫn Tuyên gật đầu ngồi vào bàn: “Anh nói đúng, mau ăn sáng đi.”

“Tuân lệnh bà xã đại nhân!”

Cô liếc xéo anh một cái, tên này miệng mồm càng ngày càng ranh ma.

Nửa tiếng sau, Tô Hữu Duy lái xe rời khỏi biệt thự. La Mẫn Tuyên trên tầng nhìn xuống, vẻ mặt không vui không buồn.

Cô không nghĩ bản thân vì chuyện giữa anh với Hứa Diệu Hàm lại để tâm như vậy. Dường như rất lâu rồi cô không còn nhớ đến Tiêu Thái Liêm, thứ chiếm cứ suy nghĩ của cô bây giờ chỉ có Tô Hữu Duy.

Cảm xúc bị chi phối bởi một người thật sự không dễ chịu. Cô ghét cảm giác này nên gần đây mới bày trò dày vò anh như thế.

Biết sao được cô là người thích mang thù, tâm tính nhỏ nhen vậy đấy.

La Mẫn Tuyên xoay người, tầm mắt rơi vào cánh cửa căn phòng bí mật trên tầng ba. Đến giờ cô vẫn không biết bên trong đó chứa gì cũng quên béng mất chuyện sẽ hỏi Tô Hữu Duy.

Là báo vật không muốn cho người khác thấy hay là kỉ niệm với bạch nguyệt quang?

Giống như ma xui quỷ khiến cô nhấc chân đi lên lầu. Bên cạnh cửa phòng có đặt một chậu hoa, cô định dịch chuyển nó xem sao thì di động lại đột nhiên vang lên.

La Mẫn Tuyên vừa nghe điện thoại vừa bước xuống lầu.

“Alo?”

“Bé con, là anh!” Giọng Hứa Nhất Vĩ khàn khàn, La Mẫn Tuyên tựa như xuyên về thời điểm bốn năm trước Hứa Nhất Vĩ cô độc đứng trên ban công, miệng rít điếu thuốc từng đợt, anh nói “bé con, yêu một người rất đau khổ. Em đừng thích tên Tiêu Thái Liêm kia nữa anh phải ra nước ngoài rồi không rảnh nghe em khóc lóc nữa đâu.”

Cô siết chặt điện thoại: “Ừm, em biết!”

“Có thể ra ngoài nói chuyện chút không?”

***

10 giờ sáng.

Tại quán cà phê.

La Mẫn Tuyên có chút thảng thốt suýt thì không nhận ra Hứa Nhất Vĩ. Người trước mặt ăn mặc xuề xòa, đầu tóc rối bù đến râu cũng không cạo, hai mắt hằn lên tia máu giống như lâu ngày chưa ngủ.

Cô kinh ngạc hỏi: “Anh bị làm sao thế này?” Trước đây Hứa Nhất Vĩ để ý vẻ bề ngoài của bản thân vô cùng, anh luôn xuất hiện trước mặt người khác trong trạng thái hoàn hảo nhất. Dáng vẻ nhếch nhác này của anh cô đúng là lần đầu tiên được chiêm ngưỡng.

Hứa Nhất Vĩ không đáp lời cô ngay, anh cúi gầm mặt chẳng biết nên nói gì cho tốt.

Cuối cùng anh mấp máy môi: “Chuyện của Diệu Hàm…”

La Mẫn Tuyên nhướng mày, ánh mắt lạnh nhạt: “Anh muốn nói gì?”

“Anh xin lỗi.” Hứa Nhất Vĩ vẫn không ngẩng đầu nhìn cô.

La Mẫn Tuyên dựa vào ghế, cười khẩy một tiếng: “Hứa Nhất Vĩ em cứ nghĩ anh là người hiểu em rõ nhất chứ? Từ trước đến giờ em chưa từng có thói quen trách tội người không liên quan. Chuyện mà Hứa Diệu Hàm làm thì để cô ta xin lỗi.”

Cô đột nhiên nói tiếp: “À, với năng lực của cô ta cùng Hứa gia chắc cũng không bị giam trong đồn cảnh sát quá lâu đâu ha?”

Hứa Nhất Vĩ mờ mịt đáp: “Ừm, gói ma túy đó là bột mì thôi.”

“Cũng không đến mức tự cắt đường lui của mình!” La Mẫn Tuyên nhìn ra bên ngoài cửa sổ, hai bên đường vắng vẻ chỉ có vài người dắt chó đi dạo: “Nói ra cũng thật là buồn cười, trước đây em còn háo hức gặp cô ta không ngờ lần đầu tiên gặp mặt em gái anh lại cho em một bất ngờ lớn như vậy.”

Tay Hứa Nhất Vĩ khẽ run anh vội nắm chặt lại: “Anh thay Hàm Hàm xin…”

“Hứa Nhất Vĩ anh có biết nếu kế hoạch của Hứa Diệu Hàm thành công em sẽ phải trải qua chuyện gì không?” La Mẫn Tuyên lạnh lùng cắt lời anh, cô nhìn sâu vào mắt Hứa Nhất Vĩ, nói rõ ràng từng chữ: “Bị năm tên đàn ông cưỡng hiếp rồi quay phim lại sau đó cảnh sát sẽ đột ngột xông vào phòng lục soát phát hiện trong túi xách em có chứa ma túy, không những bị ụp tội tàng trữ ma túy lên đầu mà còn có thể là mua *** nữa đấy Hứa Nhất Vĩ.” Hốc mắt cô đỏ ửng: “Em chẳng biết đã đắc tội chị ta ở chỗ nào? Là bởi vì Tô Hữu Duy kết hôn với em sao?”

Hứa Nhất Vĩ khó khăn hít thở, bên trong quán thoáng đãng vô cùng nhưng anh giống như bị người ta siết lấy cổ càng ngày càng đuối sức.

“Anh… anh biết có nói thêm lời nào cũng không xóa bỏ được những gì Diệu Hàm đã làm.” Hứa Nhất Vĩ khủng hoảng nắm lấy tay cô, kìm chế cảm xúc của mình: “Em nghe anh nói. Hàm Hàm nó mắc chứng hưng cảm cùng hội chứng Erotomania cho nên nó mới hành động điên rồ như thế. Mẫn Tuyên em cũng biết gia đình anh không hề giống như vẻ bề ngoài mà đúng không? Con bé bị ảnh hưởng từ nhỏ nên mới trở nên như vậy!”

La Mẫn Tuyên bật cười, vì cô ta là kẻ điên nên cô ta có thể tùy thời làm tổn thương đến người khác sao?

“Hứa Nhất Vĩ, em còn đang mang thai. Đêm đó quả thật em đã có suy nghĩ muốn giết chị ta. Nếu bản thân em không thông minh, nếu không có người Lâm gia bảo vệ thì chắc bây giờ anh đang viếng đám tang của em đấy!” La Mẫn Tuyên nói những lời này nhẹ tênh, tựa như lông vũ bay trong gió.

Hứa Nhất Vĩ gục đầu, bả vai run rẩy. Lồng ngực anh ta thít chặt đau không tả xiết.

“Bé con, em yên tâm. Anh sẽ dẫn Hàm Hàm về nước M, sẽ không để con bé làm phiền tới cuộc sống của em nữa. Em… em nể tình anh tha thứ cho Hàm Hàm lần này được không em?”

Đối với Hứa Nhất Vĩ cô cũng có chút thông cảm, anh ấy quá yêu thương em gái mình. Còn Hứa Diệu Hàm lại là con người quá đáng sợ, đáng sợ đến điên rồ.

La Mẫn Tuyên không khỏi nhắm mắt, cô mệt mỏi muốn rút tay mình ra khỏi tay Hứa Nhất Vĩ. Nhưng còn chưa kịp dùng sức đã bị ai đó kéo mạnh giật ra.

Cô kinh sợ nhìn lên phát hiện Tô Hữu Duy không biết đến đây từ khi nào, anh đang dùng khăn lau sạch tay cô, chà xát đến mức da tay cô đỏ bừng ẩn nhẫn đau đớn.

Hứa Nhất Vĩ cũng bất ngờ không kém. Anh không nghĩ Tô Hữu Duy biết anh cùng La Mẫn Tuyên ở chỗ này.

Sợ là bị theo dõi rồi. Nhưng không để Hứa Nhất vĩ suy nghĩ quá lâu Tô Hữu Duy đã tung một cú đấm vào mặt Hứa Nhất vĩ khiến anh ngã ra sàn khiến mọi người xung quanh không khỏi nhìn qua chỗ bọn họ.

“Ai cho mày chạm vào cô ấy?”

La Mẫn Tuyên vội vàng đứng dậy kéo tay Tô Hữu Duy, cô cũng chẳng thèm đôi co mà trực tiếp kéo anh ra ngoài. Người đàn ông này lại lên cơn rồi, anh phản ứng rất gay gắt khi cô ở gần người khác giới nếu cô mà ở đây nói thêm một câu nào quán cà phê này chắc bị Tô Hữu Duy phá đến không ra hình dạng.

Hứa Nhất Vĩ lau khóe môi nhìn theo bóng lưng hai người, lúc bước ra khỏi cửa Tô Hữu Duy còn quay đầu nhìn anh bằng ánh mắt nồng đượm sát khí.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK