• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bởi vì có bằng chứng rõ ràng nên Hứa Diệu Hàm vẫn bị cảnh sát còng tay bắt đi.

La Mẫn Tuyên cũng chẳng sợ mình bị điều tra ra cái gì, vốn dĩ ban đầu cảnh sát lục soát người cô không hề thấy thứ gì khả nghi, lại nói cô cũng thật muốn cảm ơn sở thích ăn mặc cồng kềnh của mình. Hôm nay để hợp với bồ sườn xám cô đã đeo một đôi găng tay thế nên trên gói ma túy đó chắc chắn không có dấu vân tay của cô.

Cô quả thật không ngờ tới chỉ tham gia một bữa tiệc La Mẫn Tuyên lại vướng vào một rắc rối lớn như thế.

Nhìn xung quanh căn phòng, mọi thứ lộn xộn cả lên, quần áo tứ tung, bình hoa vụn vỡ. Tầm mắt cô dời sang cửa sổ sát sàn, bên ngoài là màn đêm huyền ảo, những tòa nhà cao tầng chọc trời vẫn còn lấp ló ánh đèn.

Đêm nay không trăng là một đêm thật dài.

La Mẫn Tuyên vừa bước ra khỏi phòng, A Hỏa và A Sơn cũng chạy tới.

“Cô chủ đã ném cô ta vào phòng 1034 rồi ạ!”

“Được bao lâu rồi?” Cô mệt mỏi xoa mi mắt, trong lòng không hề dễ chịu.

A Hỏa ước tính: “Chắc hơn nửa tiếng rồi cô chủ.” Lúc bọn họ tìm thấy Châu Sơ Ly cô ta còn đứng núp sau co rẽ hành lang gần phòng 1034 giống như đang chờ đợi gì đó. A Sơn thấy bộ dáng cô ta khả nghi như vậy lập tức ném cô ta vào căn phòng kia còn chẳng nhìn xem bên trong có ai không.

“Được rồi, chúng ta đi xem cô ta một chút.”

Để xem Châu Sơ Ly giở trò quỷ gì muốn dụ cô vào.

A Sơn mở cửa phòng 1034 ra, bên trong liền phát ra âm thanh ái muội vô cùng. Tiếng thở dốc của đàn ông, tiếng rên rỉ của đàn bà, đó là một loại âm thanh hỗn tạp khiến người ta buồn nôn.

Cảnh tượng trước mắt quả thật khó để hình dung. Châu Sơ Ly trần như nhộng bị năm tên đàn ông thay phiên nhau ra vào, thân thể cô ta như con diều đứt dây xụi lơ trên giường mặc mấy tên đàn ông dày xéo, chỉ có thể rên rỉ không ngừng, đến âm thanh cũng khàn khàn.

*** dục, ô uế rợn người.

La Mẫn Tuyên có chút đần người, đầu óc trì trệ. Tuy cô biết Châu Sơ Ly chắc chắn chuẩn bị cho cô một món quà không mấy tốt đẹp nhưng cô chưa từng nghĩ chờ đợi cô chính là thứ đáng sợ này.

Họ dù sao cũng là chị em ruột cơ mà?

La Mẫn Tuyên nhắm mắt lại cảm thấy buồn nôn vô cùng. Cô nói với hai người A Hỏa và A Sơn: “Lôi cô ta ra.”

A Hỏa ngay lập tức tiến lên kéo Châu Sơ Ly khỏi sự vây khốn của mấy người đàn ông còn A Sơn thì tiêm thuốc mê vào người năm tên đó khiến bọn chúng chưa kịp giãy dụa đã bất tỉnh.

Mấy tên này chắc chắn bị bỏ thuốc nên mới không nhận ra có người vào xem bọn chúng đóng phim hành động, nếu A Sơn không tiêm cho bọn chúng liều thuốc mê lỡ đâu bọn chúng dục vọng chưa hết lôi cả hắn cùng A Hỏa làm tại chỗ thì biết phải làm sao?

A Hỏa nhất định sẽ để lại bóng ma tâm lý rồi hắn phải chịu trách nhiệm với A Hỏa đến cuối đời.

A Hỏa nếu như biết được suy nghĩ lúc này của A Sơn chắc chắn sẽ lôi hắn ra ngoài tẩn một trần cha mẹ nhìn không ra.

Châu Sơ Ly đột nhiên bị người ta lôi xềnh xệch đi cũng chẳng còn sức đâu mà phản kháng. Tầm mắt cô ta rơi trên đôi giày đế bằng cùng đôi chân thon dài, da trắng như bạch ngọc.

Cô ta không tin trừng mắt. La Mẫn Tuyên vậy mà không rơi vào bẫy của cô ta và Hứa Diệu Hàm. Đường đường chính chính đứng trước mặt cô ta, lưu lại khoảnh khắc nhục nhã này.

Tại sao? Rốt cuộc là tại sao?

Người nên bị cưỡng hiếp phải là La Mẫn Tuyên mới đúng tại sao cô ta lại rơi vào tình cảnh này?

Ban đầu vì muốn thành công triệt để cô ta hạ thuốc cả năm tên đàn ông để khi La Mẫn Tuyên bước vào căn phòng này cho dù cô có thông minh bằng trời cũng không thể thoát ra được. Thế mà một nước đi tưởng chừng khôn ngoan đó hại cô ta giải thích với năm tên kia đến rát khô cuống họng, bọn chúng vẫn đè cô ta ra mà tra tấn, hết người này đến người khác.

“Mày… sao mày có thể?” Hai mắt Châu Sơ Ly long sòng sọc, cô ta hận La Mẫn Tuyên, muốn băm cô ra trăm ngàn mảnh.

La Mẫn Tuyên cúi đầu nhìn Châu Sơ Ly vẫn luôn là ánh mắt cao cao tại thượng mà cô ta ghét cay ghét đánh.

La Mẫn Tuyên chua xót bật cười: “Bây giờ, mày hận tao lắm có phải không? Nhưng mà Châu Sơ Ly, nếu đổi lại là tao rơi vào tình cảnh này mày chắc phải hả hê sung sướng lắm.” Giọng cô đột nhiên trở nên lạnh lùng như khối băng vĩnh cửu sâu cùng dưới lòng đất: “Mày đã không buông ta tao vậy mày lấy gì muốn tao phải bỏ qua cho mày?”

Châu Sơ Ly gần như phát điên, hét lớn: “La Mẫn Tuyên mày đáng chết, mày đáng chết. Vì cái gì mọi thứ tốt đẹp trên đời này đều thuộc về mày, vì cái gì mày làm đại tiểu thư suốt 20 năm còn tao phải lưu lạc nơi đất khách quê người? Mày thì có gì hơn tao? Mẹ mày cũng chỉ là một con đàn bà bị La Bình vứt bỏ mà thôi, mày là đồ con…”

“Chát!”

La Mẫn Tuyên vung tay tát vào mặt Châu Sơ Ly một cái đau điếng, đầu cô ta ngoảnh sang một bên mắt trợn to không dám tin.

“Mày đánh tao?”

“Châu Sơ Ly, mày nên nhớ cho kĩ mẹ tao là con gái của Lâm gia quyền cao chức trọng. Không có La Bình bà ấy vẫn là tiểu thư Lâm gia, người người quý trọng. Còn Châu Ngọc Mai và mày nếu như đến La Bình cũng vứt bỏ thì chỉ còn hai bàn tay trắng mà thôi. Ngay từ đầu chúng ta đã không giống nhau, một con vịt trời làm sao so sánh được với phượng hoàng đây?”

Từng lời của La Mẫn Tuyên tựa như gai nhọn cắm vào tim cô ta khiến nó chảy máu đầm đìa. Cuộc đời chính là như vậy, giữa người và người luôn luôn có khoảng cách. Nhưng Châu Sơ Ly không cam tâm, cô ta muốn giành hết tất cả những gì thuộc về La Mẫn Tuyên, cô ta muốn La Mẫn Tuyên rơi vào địa ngục có như vậy cô ta mới tìm được vị thế của mình, mới có thể ngẩng cao đầu làm người.

Châu Sơ Ly co rúc người lại: “Phượng hoàng gì chứ?” Cô ta ngẩng đầu, cười khinh miệt: “La Mẫn Tuyên, vốn dĩ chẳng có gì thuộc về mày cả. Mày làm đại tiểu thư La gia 20 năm cuối cùng cũng bị tao đoạt lấy, chồng của mày cũng yêu một người phụ nữ khác. Mày mãi mãi chỉ là kẻ thế chỗ, có gì hơn người chứ?”

La Mẫn Tuyên không đáp, tầm mắt cô rơi vào chiếc máy quay bên cạnh. Dĩ nhiên Châu Sơ Ly là người đặt máy quay trong phòng, vốn dĩ dùng để quay cảnh tượng La Mẫn Tuyên bị cưỡng hiếp ai ngờ chính Châu Sơ Ly mới bị quay cảnh đáng xấu hổ.

Châu Sơ Ly vội vàng bật dậy muốn đem cuộn băng xóa đi nhưng vẫn chậm hơn A Hỏa một bước, chiếc máy quay đã nằm gọn trong lòng bàn tay hắn.

Cô ta hoảng hốt: “Mau đưa cho tôi. Các người muốn làm gì?” Nếu như đoạn ghi hình này bị lộ sự nghiệp của cô ta sẽ xong đời, Tiêu Thái Liêm cũng sẽ chia tay với cô ta. Ngay cả La Bình để ý sĩ diện như mạng cũng sẽ đuổi cô ta ra khỏi nhà. Không thể, nhất định không thể rơi vào tay La Mẫn Tuyên.

Châu Sơ Ly lao đến chỗ A Hỏa, trước mắt hắn xuất hiện một thân thể trần truồng đầy vết bầm tím A Hỏa còn chưa kịp né đã bị A Sơn kéo qua một bên, Châu Sơ Ly mất đà ngã xuống đất, bộ dáng vô cùng chật vật.

A Sơn: “Xém nữa là cậu bị làm cho ô uế rồi.”

A Hỏa: “…”

La Mẫn Tuyên không khỏi nhắm mắt, thở dài: “A Hỏa, xóa đi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK