Beta: Đậu Xanh
Sau khi Tưởng Uyển trở về, cô nhốt mình trong phòng hít sâu mấy hơi mới khôi phục vẻ mặt bình thường, sau đó cô mở cửa đi ra ngoài.
Chỉ là lúc rửa rau, ánh mắt không chịu khống chế nhìn về phía Văn Tẫn đang ngồi trên sô pha bóc hàng chuyển phát nhanh.
Sao anh có thể nói như đương nhiên là anh bị rối loạn kiểm soát xung động đối với cô!!!!!
Trời ơi!
Bên tai Tưởng Uyển tựa như xung huyết mà nóng lên, cô cúi đầu cầm mâm đi rửa, nước lạnh xối vào tay, trong đầu cuối cùng cũng thanh tỉnh một chút.
Không có gì, dù sao anh cũng là người kỳ quái như vậy.
Tưởng Uyển hít sâu một hơi, lấy lại bình tĩnh.
Chuyển phát nhanh là hai đôi giày thể thao, hình như có chữ ký của người nổi tiếng, đám người ở phòng khách hét lên, còn cầm lấy đôi giày chụp ảnh chung.
Văn Tẫn có một căn phòng để quần áo, bên trong trừ áo thun trắng tinh và đồ thể dục bên ngoài, còn hai mặt tường để giày thể thao, kiểu dáng màu sắc giống nhau như đúc ước chừng anh có mười đôi.
Tưởng Uyển không thể hiểu được phẩm vị và sở thích của anh, chỉ cảm khái, phòng để quần áo của anh còn lớn hơn cả phòng của cô, mà cô không biết khi nào mới có thể có được một căn phòng thuộc về mình.
Bữa tiệc sinh nhật của Văn Tẫn rất nhàm chán, đồng đội của anh nhiệt tình làm nóng không khí, nhưng đương sự không có một tia hưng phấn, ngược lại cau mày, vẻ mặt khó chịu.
Mấy người cắt bánh kem, ăn xong đồ ăn thì chuẩn bị về nhà.
Trước khi đi, Đồng La Thiêu giúp Tưởng Uyển thu dọn chén đũa trong phòng bếp, lén lút hỏi Văn Tẫn, "Chị gái xinh đẹp kia độc thân không?"
"Không biết." Mặt Văn Tẫn không cảm xúc.
"Trên người cô ấy thơm quá." Đồng La Thiêu đỡ đỡ mắt kính, "Nếu không có, tôi sẽ theo đuổi."
Cậu ấy nói xong đi vào phòng bếp, da mặt dày xin dãy số Wechat của Tưởng Uyển, Tưởng Uyển thấy cậu ấy là bạn của Văn Tẫn, nếu từ chối thì hơi xấu hổ, đành đồng ý.
Chờ sau khi toàn bộ những người khác rời đi, cô lại đây thu dọn bàn trà, cong eo, vươn cánh tay lấy hai cái ly trước mặt Văn Tẫn.
Văn Tẫn bỗng nhiên tiến sát vào, môi mỏng cách cổ cô rất gần.
Cột sống Tưởng Uyển tê rần, cả người cứng đờ, không nhúc nhích.
Người đàn ông chỉ tiến đến vị trí cổ của cô nhẹ nhàng ngửi ngửi, hơi thở ấm áp phả lên cổ, sau lưng cô nóng lên, cánh tay hơi run run.
"Anh... Đang làm gì vậy?" Cô cầm lấy cái ly, thân thể đứng thẳng, sau cổ vô cớ đổ mồ hôi.
"Đồng La Thiêu nói trên người cô rất thơm." Văn Tẫn nhìn cô, ánh mắt thẳng thắn nói trắng ra, "Đúng là rất thơm."
Tưởng Uyển: "..."
Cô mặt đỏ tai hồng, lập tức cầm cái ly đi vào phòng bếp.
Văn Tẫn đứng lên, đi theo cô đến phòng bếp, "Vừa rồi tôi ngửi cô, bây giờ, cô cũng có thể ngửi tôi."
Cả khuôn mặt của Tưởng Uyển đỏ rực, quay đầu nhìn anh một cái, đột nhiên di chuyển tầm mắt sang một bên, đặt ly nước vào bồn, "Tôi không ngửi!"
Văn Tẫn đã nghiêng đầu sang, đốt ngón tay thon dài chỉ về hướng cổ, "Nhanh lên."
Tưởng Uyển quay đầu lại nhìn.
Người đàn ông này thật sự... Có tật xấu!
Cô mở vòi nước rửa sạch ly nước, cao giọng nói, "Tôi nói, tôi không ngửi!"
Văn Tẫn cau mày, "Không được, cô nhất định phải ngửi."
Tưởng Uyển: "..."
Cô đóng vòi nước, đỏ mặt nhìn anh một giây.
Thế giới của anh rất đơn giản: Công bằng, công chính, bình đẳng.
Cô không thể xâm chiếm đồ của anh, đồng thời, anh cũng sẽ không xâm chiếm đồ của cô.
Nhưng lúc cân bằng bị đánh vỡ, cô đền bù cho anh, đồng thời, anh cũng sẽ đền bù cho cô.
Tưởng Uyển do dự mấy giây, rốt cuộc phải căng da đầu hơi tiến sát vào, đầu anh quá cao, cô không với tới cổ anh, chỉ có thể nhón chân, nâng cằm lên, để sát vào cổ anh.