Beta: Đậu Xanh
Gần 12 giờ trưa Tưởng Uyển mới tỉnh lại.
Vừa khát vừa đói.
Cô dùng tốc độ bò sát đi tới nhà vệ sinh, lúc rửa mặt, cô gần như không dám nhìn bản thân trong gương.
Văn Tẫn để lại rất nhiều dấu vết trên cổ cô, lực cắn mút của anh rất mạnh, quanh cổ và ngực đều là dấu hôn đỏ tím.
Cô rửa mặt xong, đỡ eo đi ra ngoài, hai đùi vẫn còn run rẩy.
Tay run run uống xong cốc nước, cô mở tủ lạnh ăn bánh mì, lúc này mới bắt đầu chuẩn bị nấu cơm.
Buổi sáng cô không mua đồ ăn, tủ lạnh chỉ còn ít thịt và mấy thứ đồ ăn khác, cô ngồi nghỉ ngơi trên sô pha một lúc rồi mới cầm chìa khóa ra ngoài mua thịt, trời rất nóng còn phải quàng một chiếc khăn thật dày quanh cổ.
Văn Tẫn phát sóng trực tiếp xong đi ra ngoài, cửa nhà bị gõ vang, anh đi mở cửa, mấy đội viên trong chiến đội như tổ ong vọt vào.
"Đâu rồi?! Cậu có bạn gái khi nào?!"
"Mẹ nó! Giấu kỹ thế?!"
"Nếu không phải tôi xem phát sóng trực tiếp của cậu, bọn tôi vốn dĩ không biết cậu vậy mà có bạn gái, còn sống chung nữa!"
"Là ai? Mau để bọn tôi nhìn xem!"
Tám người lục tung toàn bộ phòng một lần, cũng không thấy người thứ hai trừ Văn Tẫn.
"Mẹ nó? Người đâu? Không phải cậu nói sống chung hả? Sao không thấy?"
"Đúng vậy, còn giấu làm gì, mau đưa ra đây cho bọn tôi xem!" Đồng La Thiêu trợn to mắt hưng phấn nhìn Văn Tẫn, "Tôi quá tò mò cậu sẽ tìm dạng phụ nữ gì!"
Văn Tẫn nói không ít lời trên phát sóng trực tiếp, giọng nói trầm thấp hơi khàn, "Mọi người từng gặp qua, không cần gặp lại."
"Bọn tôi đã từng gặp?" Đám người kia trừng mắt, hai mặt hoài nghi nhìn nhau, đồng thời quay về phía Văn Tẫn, "Bọn tôi gặp khi nào?"
Tưởng Uyển vừa mới mua đồ ăn về, vừa vào cửa đã thấy tám chín người đàn ông cùng một động tác quay về phía này, cô hơi sửng sốt, sau đó không được tự nhiên chào hỏi, "... Chào mọi người."
Văn Tẫn nhìn Tưởng Uyển nói, "À, là cô ấy."
Tưởng Uyển: "..."
Tám đồng đội: "..."
"Mẹ nó!" Đồng La Thiêu điên rồi, "Ngày đó tôi hỏi cậu cô ấy còn độc thân không, cậu nói cậu không biết, tôi nói nếu độc thân tôi sẽ theo đuổi, kết quả tôi còn chưa kịp ra tay, cậu đã thần không biết quỷ không hay xuống tay với cô ấy, cậu --"
Văn Tẫn nhìn Đồng La Thiêu, giọng nói khàn khàn gợi cảm lạnh nhạt vô tình nói, "Cô ấy sẽ không thích cậu, cô ấy không có rối loạn kiểm soát xung động với cậu."
Đồng La Thiêu: "...???"
Cậu ta quay đầu nhìn về phía Tưởng Uyển, ánh mắt tràn ngập không thể tin tưởng, "Cô ấy cô ấy cô ấy có có có có..."
Tưởng Uyển đổi giày, đồ ăn cũng không cầm, dùng khăn quàng cổ che mặt lại... Chạy vào nhà vệ sinh.
Không khí như đông cứng một lúc.
Văn Tẫn khó hiểu hỏi, "Cô ấy là thẹn thùng hay đang tức giận?"
Đồng La Thiêu đỡ trán, "A Tẫn, cậu nói cô ấy có rối loạn kiểm soát xung động với cậu trước mặt mọi người, cậu nói xem cô ấy thẹn thùng hay là tức giận?"
"Tức giận?" Văn Tẫn không xác định hỏi.
Đồng La Thiêu: "..."
"Thẹn thùng!!! Đương nhiên là thẹn thùng!" Cậu ta rít gào.
"Ồ." Văn Tẫn gật đầu, quay đầu đi về phía nhà vệ sinh, đứng trên cửa nói, "Tưởng Uyển, buổi sáng ở phòng phát sóng trực tiếp tôi nói với fans, tôi bị rối loạn kiểm soát xung động với cô."
"Cái gì --?!" Tưởng Uyển đột nhiên mở cửa, đôi mắt trừng lớn hết mức.
"Cô thẹn thùng." Văn Tẫn tổng kết, "Tôi cũng thẹn thùng."
"..." Tưởng Uyển còn đang khiếp sợ lời nói của anh trong phòng phát sóng trực tiếp, giờ phút này nghe được lời này, càng khó tin, "Anh có chỗ nào giống đang thẹn thùng đâu?"
Hoàn toàn là dáng vẻ hận không thể chiếu cáo cho toàn bộ thiên hạ!
"Tôi không biết thẹn thùng là như thế nào, nhưng cô muốn tôi thẹn thùng, thì tôi sẽ thẹn thùng." Văn Tẫn nói.
"..."