Beta: Đậu Xanh
"Khát quá, em đi mua nước." Tưởng Uyển vô cùng cơ trí đứng dậy.
Văn Tẫn muốn đi theo, thì thấy cô xua xua tay, "Em đi mua, anh cứ ngồi đây là được."
"Tưởng Uyển, em rất kỳ quái." Văn Tẫn khó có khi nghiêm túc nhìn cô, "Trên mạng có nói chỉ có bạn trai đi mua đồ, bạn gái ngồi tại chỗ chờ."
Tưởng Uyển: "..."
Cô hoảng hốt cảm thấy bản thân vừa bắt được trọng điểm, "Trên mạng?"
Còn có, cuối cùng là ai kỳ quái.
Rõ ràng anh còn kỳ quái hơn có được không?
"Trước khi tới đây, anh đã đọc: Nhật ký du lịch của các cặp đôi, chuyến du lịch hai ngày dành cho các cặp đôi khi tới Thượng Hải, hướng dẫn du lịch cho các cặp đôi, những gì cần làm khi hẹn hò..." Văn Tẫn mặt vô cảm tự thuật.
"Chờ một chút!" Tưởng Uyển không nhịn được đánh gãy lời của anh, "Không cần xem những cái đó, chúng ta cứ... như bình thường là được."
Văn Tẫn nhíu mày, "Anh không biết bình thường là như thế nào."
Tưởng Uyển: "..."
Cuối cùng vẫn biến thành hai người đi mua đồ uống.
Tưởng Uyển cầm chai nước cam và nước đào có ga.
Văn Tẫn thanh toán tiền.
Sau khi ra ngoài, Tưởng Uyển hỏi anh, "Lúc trước anh mua socola cho em, còn đòi em 25 tệ, hiện tại mua nước cho em, sao không đòi tiền?"
"Lúc ấy, chúng ta chưa phát sinh quan hệ." Anh thản nhiên nói một cách nghiêm túc.
"..."
Lời ngầm chính là, sau khi phát sinh quan hệ thì mới có thể trả tiền cho cô.
Tưởng Uyển quả thực không biết anh lấy cái kết luận này từ đâu ra.
Hai người một bên uống nước một bên đi về phía cổng trường, cách một khoảng, thấy một người đàn ông trung niên khoác áo blouse trắng đứng trước cổng, mắt đeo kính, khuôn mặt vô cùng hòa ái.
Văn Tẫn mắt nhìn thẳng, đến trước mặt, nhẹ giọng nói, "Ba."
Sau đó tiếp tục đi về phía trước với Tưởng Uyển.
Tưởng Uyển kinh ngạc quay đầu lại nhìn, người nọ là ba của Văn Tẫn?
Văn Quốc An bước vài bước đến gần, chào hỏi với Tưởng Uyển xong, lại hỏi Văn Tẫn, "Tới đây thi đấu?"
Văn Tẫn gật đầu "Vâng" một tiếng.
"Khi nào trở về?"
"Ngày kia thì bay."
"Tối nay về nhà ăn cơm đi, quà ba và mẹ tặng con mấy năm qua đều chất đống ở trong nhà, con về lấy đi." Văn Quốc An cười nói.
Mặt Văn Tẫn vẫn không có cảm xúc, "Con đã nhận được giày của hai người."
Văn Quốc An đỡ kính, "Cái đó là quà sinh nhật, không phải còn quà mừng năm mới sao? Lúc ấy con thi đấu thắng, ba và mẹ con cũng chuẩn bị quà."
Văn Tẫn nhíu mày, rõ ràng không muốn nói nữa, "Không cần."
Văn Quốc An chuyển hướng sang Tưởng Uyển, "Là Tưởng Uyển đúng không? Buổi tối tới cùng Văn Tẫn đi, tới nhà ăn một bữa cơm, người một nhà khó gặp được một lần."
"..." Tưởng Uyển lắc đầu, "Nếu anh ấy không muốn đi, cháu cũng không đi."
Cô từng bị người nhà hại, mặc dù không rõ nguyên nhân vì sao Văn Tẫn với gia đình lại như vậy, nhưng cô không muốn đẩy Văn Tẫn vào hoàn cảnh không thoải mái.
Văn Tẫn có chút ngoài ý muốn, mặt mày anh vẫn thường không có cảm xúc gì, cho nên không ai phát hiện trong mắt anh có chút khác thường.
Ngay cả Văn Quốc An cũng không nghĩ tới, Tưởng Uyển lại không cho ông mặt mũi, ông xấu hổ cười cười, "Được rồi, tôn trọng quyết định của người trẻ tuổi, nếu sửa kế hoạch, có thể trực tiếp tới địa chỉ này."
Ông đưa một tấm danh thiếp, mặt trên có ghi số điện thoại của hai vợ chồng họ, phía dưới là một hàng địa chỉ.
Tưởng Uyển nhận lấy, gật gật đầu với ông.
Văn Quốc An nhìn cô, nói, "Nó có khả năng không giống những người khác lắm, hy vọng cháu có thể chăm sóc tốt cho nó, cảm ơn cháu."
Câu nói 'Nó có khả năng không giống những người khác lắm' giống một cây đao, đột nhiên đâm Tưởng Uyển một nhát.
Cô bỗng nhiên nổi giận, nói với Văn Quốc An, "Cháu không biết trước đó mọi người xảy ra chuyện gì, nhưng một đứa trẻ không nhận được sự công nhận và khẳng định trước mặt ba mẹ, vậy giữa mọi người còn cố hàn gắn làm gì nữa."
Cô tức giận, hốc mắt đỏ ửng.
"Là đứa trẻ sai sao?"
"Không, là ba mẹ sai!"
"Có thể là ở một lĩnh vực khác hai người rất xuất sắc, nhưng về phương diện giáo dục khẳng định rất kém cỏi."
"Không sai, đúng là anh ấy có chút không giống người khác, nhưng đó cũng là ưu điểm của anh ấy, vừa lúc cháu thích nhất là chỗ khác người của anh ấy!"