Cố Chi Hành mở mắt, vừa định lười nhác vươn vai, liền cảm giác cả người mình nặng trĩu. Hóa ra sư tôn gối lên bả vai mình, đang ngủ ngon lành, mà bản thân cũng ôm eo sư tôn.
Mặt sư tôn cũng trắng thật, khoảng cách gần như vậy, Cố Chi Hành gần như có thể nhìn thấy lông tơ trên mặt y.
Lông mi sư tôn cũng thật dài, trước kia sao không phát hiện?
Môi sư tôn thật hồng, không phải màu sắc giống như của mình. Lúc ngủ, môi hơi hơi chu, vân môi nho nhỏ trở nên rất rõ.
Bỗng nhiên, sư tôn vươn đầu lưỡi, liếm liếm môi.
Sư tôn tối hôm qua uống quá nhiều, hiện tại nhất định rất khát. //Editor: @kimochi175
……
Nhưng, Cố Chi Hành lại cảm thấy mình như bị châm lửa, hơn nữa càng cháy càng mạnh, không thể chặn lại được!
Mới sáng sớm tinh mơ, Cố Chi Hành chỉ có thể đứng dậy đi giải quyết vấn đề trước, đồng thời, vô cùng khinh bỉ chính mình, quá đại nghịch bất đạo!
Chờ Cố Chi Hành trở về, liền nhìn thấy sư tôn ngồi ôm chăn, hai mắt trống rỗng, ngơ ngác nhìn ra cửa.
"Sư tôn, người tỉnh rồi, có đau đầu không?"
"Ừm, đau."
"Nào, uống trước chút nước đi, ta đã gọi bữa sáng rồi, một lát nữa sẽ bưng lên đây."
"Được."
Mạnh Quân Khanh ngoan ngoãn uống nước xong, đưa cái ly cho Cố Chi Hành, lại muốn thêm một ly nữa.
"Sư tôn, người không sao chứ?"
Cố Chi Hành nhìn bộ dạng sư tôn rất lo lắng, cái này không giống như là tỉnh rượu, nhưng cũng không giống say.
Đầu Mạnh Quân Khanh đau muốn nứt ra, còn cực kì khát, hoàn toàn không ý thức được chính mình đang làm cái gì, chỉ muốn uống nước.
Lại uống xong một ly nước, Mạnh Quân Khanh đột nhiên bất động, dọa Cố Chi Hành nhảy dựng. Vội vàng lấy cái ly từ trong tay sư tôn lại, muốn nhìn xem tình huống. Không nghĩ tới sư tôn liếc mình một cái, liền chui vào trong chăn! Đầu cũng che lại. //Editor: @kimochi175
Cố Chi Hành đầu tiên là cả kinh, sau đó liền bắt đầu cười ha hả. Xem ra sư tôn còn nhớ rõ chuyện tối hôm qua.
"Cười cái gì mà cười! Có cái gì buồn cười!"
Mạnh Quân Khanh không thể nhịn được nữa, hất tung chăn lên, ngồi dậy.
Nghe thấy tiếng Cố Chi Hành cười, y liền giận sôi máu. Ngày hôm qua rõ ràng muốn để Cố Chi Hành tâm sự cùng y, cuối cùng như thế nào lại biến thành mình mở rộng cửa lòng, biết gì nói hết thế?! Còn nữa, tên nhãi ranh này dám lừa y nói ra!!
Mắt thấy sư tôn đã giận dỗi, Cố Chi Hành nhanh chóng dừng lại, thế nhưng nhìn khuôn mặt nhỏ của sư tôn đỏ bừng, hắn lại nhịn không được, quả thật quá làm khó hắn.
Cũng may tiểu nhị tới kịp thời, giải cứu Cố Chi Hành, hắn đi ra ngoài cười…
Mạnh Quân Khanh thở phì phì vận công giải rượu, lại tức mình tắm rửa sạch sẽ, đang giận đùng đùng chuẩn bị đi ăn cơm thì bị Cố Chi Hành cản lại. Truyện Quân Sự
"Sư tôn, ăn cơm cũng đừng tức giận, ta sai rồi, ta không cười."
"Còn nữa, ta tuyệt đối không có ý cười nhạo sư tôn."
Nhìn Cố Chi Hành nghiêm túc xin lỗi, Mạnh Quân Khanh ngược lại cảm thấy ngượng ngùng. Vốn dĩ chính là mình uống say, sao có thể lại là người khác…
Nhưng mà, này cũng quá mất mặt, quả thực mặt già mất hết!
"Sư tôn, bất luận người có làm gì, đều là sư tôn tốt, cho nên, hãy làm chính mình là được, đừng nóng giận, ăn cơm đi." //Editor: @kimochi175
"Còn có, ta trước kia cũng phát hiện một ít manh mối."
"Haizz, biết sẽ như vậy mà!"
Vốn dĩ y cũng giả vờ không được lâu, rốt cuộc, từ khi Cố Chi Hành còn nhỏ, y liền muốn thân thiết với hắn.
Mấy năm nay nhìn quan hệ thầy trò càng lúc càng nhạt nhòa, y rất buồn rầu. May mắn một năm trước, Cố Chi Hành lại bắt đầu thân thiết với y. Vừa lúc, nhân cơ hội này sống chung bình thường với hắn, khá tốt.
Mạnh Quân Khanh rốt cuộc không rối rắm nữa, ngồi xuống bắt đầu ăn bữa sáng. Bữa sáng ở đây cũng ngon, bất tri bất giác liền ăn no căng…
Mãi đến khi bước vào Cạnh Kỹ Phong, Cố Chi Hành vẫn còn cười. Sư tôn của hắn luôn có thể cho hắn bất ngờ, hiện tại mới phát hiện, sư tôn lại dễ dụ đến vậy.
"Trời ơi, Cố sư huynh cười cũng quá loá mắt đi!"
"A! Ta nhìn thấy cái gì đây, hóa ra hắn biết cười sao?"
"…"
Nghe mấy sư muội thì thầm to nhỏ, Đường Thuẫn âm thầm nắm chặt nắm tay, Cố Chi Hành đáng hận, dựa vào cái gì có nhiều người thích ngươi như vậy!