Quy chế của trận chung kết cũng đơn giản, rút thăm chia hai tổ, người thắng của mỗi tổ tranh vị trí quán quân và á quân, thua quyết đấu tranh hạng ba.
Cố Chi Hành rút được thăm số 2, tức là trận tỷ thí thứ hai, đối thủ là Mạc Ngôn Quân.
Hôm nay người tham gia trận chung kết là Lưu Tử Minh, Thượng Quan Kỳ, Cố Chi Hành, Mạc Ngôn Quân. Ba người đứng đầu vẫn thắng như kiếp trước, đối thủ lần này của Cố Chi Hành có thể nói rất mạnh. //Editor: @kimochi175
Lưu Tử Minh cùng Thượng Quan Kỳ rút được thăm số một đã bắt đầu tỷ thí. Tất cả đệ tử bên ngoài quan chiến đều hưng phấn xoa tay hầm hè, hận không thể lại gần thêm một chút, nhìn cho rõ hơn.
Lưu Tử Minh dùng chính là một thanh đao, đao pháp tinh diệu, khí thế hùng tráng, dũng mãnh.
Thượng Quan Kỳ dùng roi, tiên pháp linh hoạt, kiểu như du long, phiên nhược kinh hồng.
Hai người tu vi không phân cao thấp, vũ khí khống chế cũng là hạng nhất, trận pháp bên lôi đài bị bọn họ kích thích liên tiếp phát ra tia sáng chói mắt.
Cuối cùng, Thượng Quan Kỳ đánh ra một roi giữa mình và Lưu Tử Minh, đập thành một khe nứt thật sâu, chắp tay thi lễ, sau đó xoay người xuống đài.
Nữ tử quyết đoán như thế thật sự làm người bội phục, người dưới đài đều bộc phát ra âm thanh ủng hộ.
Cố Chi Hành nhìn thoáng qua sư tôn trên đài cao, liền phi thân lên đài. Hắn biết, sư tôn nhất định đang nhìn hắn, hắn sẽ trở thành niềm tự hào của sư tôn.
Cố Chi Hành mới vừa lên đài, dưới đài liền bộc phát ra tiếng thét chói tai, trên cơ bản đều là sư tỷ muội Lạc Anh Phong. Cố Chi Hành tuy không rõ nguyên do, lại cũng không có hứng thú hiểu biết. Nhàn nhạt nhìn bọn họ một cái, liền đem lực chú ý đặt ở trên người đối thủ. //Editor: @kimochi175
"Sư tỷ, đám đệ tử của tỷ làm sao vậy?"
"Làm sao cái gì? Phản ứng quá bình thường thôi! Gần như mỗi đệ tử của Lạc Anh Phong ta đều có một bức tranh vẽ đồ đệ ngươi."
"Có ý gì? Chúng lấy tranh đồ đệ ta làm gì?"
"Tiểu sư đệ, việc này mà ngươi cũng không hiểu à? Những đệ tử đó thấy đồ nhi của ngươi soái khí, nên thích nó!"
Dư Hoan thật sự không thể nhìn ra bộ dáng của tiểu sư đệ này, sao đã lớn như vậy rồi, ngoài luyện kiếm ra chính là nghiên cứu kiếm phổ còn không nữa thì là nghiên cứu đồ đệ y. Một chút sinh hoạt thường thức cũng không có.
"Dư Hoan, đệ sao có thể nói như vậy với tiểu sư đệ ngươi."
"Chưởng môn sư huynh, huynh bất công cũng không cần rõ ràng như vậy chứ."
Mạnh Quân Khanh đã không còn tâm tư nghe các sư huynh nói chuyện, bởi vì Cố Chi Hành bên kia rốt cuộc bắt đầu rồi.
Vũ khí của Mạc Ngôn Quân là một thanh nhuyễn kiếm, thân kiếm mềm mại, chạm vào một chút liền sẽ nảy lên ba cái, làm người khó lòng phòng bị.
Cố Chi Hành đối chiến lại cũng bị khống chế khuỷu tay khắp nơi, không thể phát huy ra thực lực bản thân. //Editor: @kimochi175
Chiến đấu bình thường từ từ lâm vào giằng co, bọn họ ai ấy đều không thể đánh bại đối phương, Cố Chi Hành có chút lo âu.
Hắn nếu muốn giành được cơ hội đến Tàng Thư Các, nhất định phải đánh bại Mạc Ngôn Quân, thế nhưng, cứ tiêu hao thể lực như vậy, cũng không biết khi nào mới có thể kết thúc.
Cố Chi Hành nóng nảy, nháy mắt kiếm pháp xuất hiện sơ hở, nhuyễn kiếm của Mạc Ngôn Quân hướng về phía cánh tay hắn cắt xuống, mà ánh mắt Cố Chi Hành cũng sáng lên, bắt được cơ hội này!
Hắn thuận thế hướng về kiếm của Mạc Ngôn Quân, lực đánh vào khiến cho nhuyễn kiếm đâm vào thịt. Nhuyễn kiếm vốn không thích hợp để đâm, kế đó, cho Cố Chi Hành thời gian, trực tiếp chém ra một kiếm, mũi kiếm chỉ vào yết hầu Mạc Ngôn Quân.
Cố Chi Hành cuối cùng thắng, tuy rằng biện pháp này thuộc về giết địch một ngàn tự tổn hại 800, bất quá kết quả tốt là được, mình vốn dĩ muốn chính là vị trí thứ hai, hiện giờ chịu chút vết thương nhỏ này mà có thể đổi lấy, hắn cảm thấy đáng giá.
Nhưng mà có người cảm thấy không đáng.
"Sư tôn, người nói chuyện với ta đi mà."
"Sư tôn, người đừng tức giận."
"Sư tôn, ta sai rồi."
Mạnh Quân Khanh lại xử lý miệng vết thương cho Cố Chi Hành, không nói một lời, cuối cùng buộc băng vải kia, bỗng nhiên phát lực!
"Đau."
"Còn biết đau? Biết đau sao lại dùng loại phương pháp này?!"
"Sư tôn, ta sai rồi."
Cố Chi Hành quyết đoán xin lỗi, hắn cũng biết lần này xác thật là chính mình có chút nóng vội, lại làm sư tôn lo lắng. //Editor: @kimochi175
Mạnh Quân Khanh nhìn đồ đệ cúi đầu nhận sai lại có chút áy náy, mình có phải quá kích động hay không, dù sao đồ đệ cũng bị thương…
Cố Chi Hành cúi đầu giả bộ đáng thương, Mạnh Quân Khanh yên lặng thở dài trong lòng, bước tới nâng cánh tay bị thương Cố Chi Hành lên, nhẹ nhàng thổi thổi.
"Được rồi! Đừng có vác cái mặt này nữa."
Cố Chi Hành kinh ngạc ngẩng đầu nhìn, phát hiện lỗ tai sư tôn đỏ lên! Không ngờ lần này giả bộ đáng thương lại thu hoạch so với lần trước còn lớn hơn nha.
"Được rồi được rồi, mau ăn một viên Tích Cốc Đan, điều tức lại đi, chuẩn bị thi đấu!!"
Mạnh Quân Khanh thật sự là cảm thấy chính mình quá mất mặt, quả thực không chỗ dung thân, vội vàng bỏ chạy!
Cố Chi Hành nhìn sư tôn lỗ tai đỏ bừng rời đi, vẫn còn thất thần, tim đập đến bây giờ vẫn rất nhanh… Đây là chuyện gì vậy?