“Hôm nay, bổn điện hạ thề phải san bằng Đại Vu này! Lên làm hoàng đế!”
Nhị hoàng tử Vu Bất Hàm hô to, đáy mắt đầy mưu kế, miệng nở nụ cười mãn nguyện. Vạn quân của hắn giơ giáo, hôn lớn:
“San bằng Đại Vu! San bằng Đại Vu! San bằng Đại Vu!”
Hắn cười nhếch, ngẩng cao đầu nói:
“Phá cổng thành!”
Hàng vạn quân hướng về phía cổng thành mà công phá. Quân trên tường thành giương cung bắn về phía bọn chúng. Vu Bất Hàm đạp vào thân ngựa nhảy lên chém gãy hết tên. Hắn đáp xuống thân ngựa, gào lớn:
“Bắn tên!”
Tên bắn ra lia lịa, quân trên tường thành ngã dần, chẳng còn mấy ai sống sót. Quân giữ cổng thành đã có vài người ngã xuống, cổng thành Đại Vu tuy chắc chắn nhưng cũng khó thoát khỏi vòng tay của Vu Bất Hàm, cổng thành đã hé mở, quân của nàng cố hết sức giữ cổng thành nhưng e là chẳng giữ được bao lâu. Vu Bất Hàm cười lớn, cho quân leo lên tường thành. Đám quân địch leo lên tường thành bị bắn nhưng chết không nhiều, quân trên thành của nàng sớm đã bị giết phân nửa.
Lâm tướng quân chạy vào lều của nàng trong doanh trại, hoảng hốt báo tin.
“Quận chúa, quân trên tường thành đã chết phân nửa! Tình hình nguy cấp mong quận chúa lệnh quân ra trận!”
Nàng thâm sâu, nghĩ một hồi rồi nhẹ giọng nói: “Được!”
————–
Nàng cởi bỏ lớp tố y trên người, khoác lên thân chiến bào trắng toát, búi tóc cao, cầm lấy thanh kiếm sáng loá. Ánh mắt nàng sắc sảo chứa đầy hận thù, nàng quay đầu, bước ra khỏi cung. Nàng đứng trước sảnh điện nhìn về phía cổng thành, ầm một tiếng, cổng thành bị phá, quân giữ cổng thành ngã xuống, bị dẫm nát dưới chân ngựa chiến. Nàng nhau mày, khó chịu chứng kiến cảnh trước mắt. Đám quân địch hùng hổ tiến vào, miệng hô to 'Giết'. Nàng nhảy lên ngựa, nhìn Linh Lung rồi hô lớn: “Giết!”
Quân Vu Hàn bày Huyệt Tâm Trận nhưng không may cho nàng là Vu Bất Hàm lại dùng Tứ Phương Trận. Huyệt Tâm Trận là đánh chính diện, đánh vào tâm của quân địch nhưng Tứ Phương Trận thì y như cái tên của nó. Tứ Phương Trận bao vây tứ phương, không một kẽ hở. Vạn quân của nàng nhanh chóng bị bao vây tứ phương. Tuy Huyệt Tâm Trận mạnh mẽ giết được không ít địch nhưng khi bị bao vây tứ phương thì suy cho cùng vẫn là yếu thế hơn. Quân nàng giết được 1 vạn quân địch, quân Vu Bất Hàm giết được 1 vạn 500 quân Vu Hàn. Nàng chỉ cầm ba vạn quân, 1 vạn ở bên cạnh nàng, 2 vạn ra trận nhưng giờ chỉ còn 500 quân. Quân ra trận sớm đã thành tàn quân rồi.
Nàng thấy thế trận không ổn, chắc nàng phải đích thân ra trận rồi. Nàng lấy ra một cái quạt, vung quạt một cái quân địch chết như ngả rạ. Nàng đỡ lấy quạt, giơ kiếm lên, hô lớn: “Các tướng quân, tình hình thế trận không ổn, cùng ta ra trận!”
Nàng đạp chân vào bụng ngựa, phi thẳng về phía trước.
“Giết!”
Nàng đạp vào lưng ngựa, phi lên, cầm kiếm xoay một vòng, quân địch ngã xuống ầm ầm. Vu Bất Hàm thấy nàng đích thân ra trận có hơi lo sợ, hắn thừa biết võ công nàng cao cường. Hắn đột nhiên nhớ ra lời của Tào Thiên Bích lúc trước nói với hắn.
“Nhị hoàng tử, người chỉ cần phi châm này vào mắt Liễu Hàn Lam, bổn cung đảm bảo người nắm chắc chín phần thắng!”
Hắn nở nụ cười đắc ý, lôi ra từ tay áo hai chiếc châm tẩm độc Hoa Lục, hắn nhân lúc nàng tiến gần phía mình hơn liền ném hai cây châm vào mắt nàng. Hai cây châm như mũi tên nhuốm lửa lao về phía nàng, châm đâm thẳng vào đôi mắt xinh đẹp của nàng. Nàng ngã từ trên ngựa xuống, búi tóc tuột ra, mái tóc bạc trắng của nàng xoã dài, có phần rối, nàng nheo nheo mắt, mắt nhắm mắt mở. Nàng gượng đứng dậy, vận nội công, hai mắt nàng ánh lên sắc đỏ rực toé lửa. Nàng dụi mắt, cố gắng mở to mắt hết cỡ giết địch. Nàng một thân chiến bào nhuốm máu cầm thanh kiếm, tay cầm kiếm của nàng máu đã chảy thành dòng. Nhỏ từng giọt từng giọt xuống nền cát. Nàng như bị lưu đày trên mặt đất giữa chiến tranh hỗn loạn. Nàng không ngờ Vu Bất Hàm lại dùng thủ đoạn đê hèn như vậy.
Nàng vừa nheo mắt vừa giết địch, khó khăn trùng trùng. Cơn đau giữ dội từ mắt truyền đến, đau thấu tim gan, mắt nàng đỏ au như nhuốm máu. Nàng ước gì Lăng Vô Bình xuất hiện ngay lúc này, hắn sẽ ôm lấy nàng, nói với nàng là nàng đừng lo có ta đây rồi, nhưng chuyện này mãi mãi không bao giờ xảy ra. Nàng cắn răng chịu đựng, vận nội công cho giảm cơn đau từ hai mắt, hai mắt nàng lại ánh lên sắc đỏ, lửa phun ra.
Túy ngọa sa trường quân mạc tiếu
Cổ lai chinh chiến kỷ nhân hồi?
Nàng cười nhạt, tự khinh bản thân mơ mộng hão huyền, chỉ sợ nàng đêm dài lắm mộng. Nàng dùng hết sức lực, vung một kiếm, kiếm toé tia lửa hung hãn càn quét quân địch. Nàng kiệt sức khuỵ một chân xuống, chống kiếm trên nền cát.
Bỗng giữa màn trời phát ra tiếng gào thảm khốc. Mưa đổ ầm ầm, xối ướt cả người nàng. Gió như bóp chặt nàng, dần siết chết nàng. Nước mưa lạnh như băng, chảy xuống tay nàng, tụ thành dòng. Máu hoà cùng nước mưa loang lổ, xác chết trải dài tận chân trời, xung quanh nàng là vạn quân chết thảm. Nước mưa làm ướt hết mái tóc trắng yêu kiều của nàng, nàng gắng gượng chống kiếm đứng lên. Nàng dùng hết sức lực cuối cùng, đạp đất, vung kiếm lên, chém xuống, một tia lửa đỏ rực phun ra, quân địch đã chết phân nửa. Vu Bất Hàm ban nãy còn tự đắc bây giờ đã thấy hoảng sợ, hắn không ngờ năng lực của nàng thâm hậu đến như vậy, hắn nhận thấy quân mình sắp tàn, hắn ra lệnh: “Rút quân!”
Quân hắn rút về.
Nàng đáp xuống đất, nước mưa ngập đầy chân nàng. Nàng cầm kiếm, mắt đau nhói nhắm lại, thân nàng toàn máu đỏ tươi, máu dính trên mặt uốn lượn, dần bị nước mưa làm trôi thành màu hồng nhạt. Nàng dần dần ngã xuống, nàng nằm yên vị trên mặt đất ngập nước. Linh Lung quay đầu thấy nàng ngã, cô vội chạy lại. Cô hoảng hốt gọi nàng.
“Chủ tử! Chủ tử! Chủ tử!”
Cô lay nàng nhưng nàng không động, thân nàng toàn thương tích, máu từ miệng vết thương chảy ra, loang một vùng quanh nàng. Tóc nàng thấm đẫm máu, Linh Lung bên cạnh bật khóc nức nở, nâng người nàng lên ôm chặt lấy nàng.
_________Hoa Bỉ Ngạn_________