Linh Lung tỉnh lại, thấy nàng đang nắm tay mình khóc thảm. Nàng thấy cô tỉnh liền mừng rỡ, cười tươi hỏi: “Em tỉnh rồi? Tốt lắm! Tốt lắm! Em còn đau không? Ta sắc thuốc cho em rồi này, uống thuốc đi! Nào!”
Linh Lung mỉm cười thấy nàng cứ như trẻ con vậy. Nàng đỡ cô tựa lên thành giường, lấy chén thuốc ở bàn, thổi từng thìa cho cô. Hai người đang vui vẻ thì bỗng có một nô tì chạy vào, hoảng sợ nói: “Nương nương…nhị hoàng tử…nhị hoàng tử tạo phản rồi! Đang dẫn quân đánh Đại Vu, hoàng đế…hoàng đế bị giết rồi!”
Nàng trợn tròn mắt, kinh hoàng hỏi: “Cái gì!?”
– ————
Nàng nhanh chóng đến Đại Vu, Vô Bình biết tin nhưng cũng mặc không cho quân viện trợ. Nàng vào cung, thấy xác của hoàng đế Đại Vu ở trong quan tài, nàng rưng rưng nước mắt, không tin vào mắt mình, tuy không phải con ruột nhưng ngài luôn coi nàng là con gái ruột, yêu thương nàng hơn cả con ruột của mình, nhưng nào ngờ lại bị chính con trai mình nuôi nấng giết chết. Nàng đau đớn khóc lớn. Nàng khụy xuống tay nắm chặt thành quan tài, các tướng quân, hoàng tử, công chúa cùng quỳ xuống, ai cũng đau đớn, lệ lưng tròng. Nàng khóc thật lớn như con gái mất cha ruột, nàng sớm đã coi ngài là cha ruột rồi. Linh Lung bên cạnh đỡ vai nàng, cảm xúc đau buồn nhìn nàng “Nương nương, xin người kìm nén đau thương.”
Nàng hung hăng gạt đi nước mắt, cố kìm nén. Nàng đứng dậy, quay đầu nói với các tướng quân.
“Các tướng quân! Bây giờ không phải lúc để đau buồn, chúng ta hãy ra trận trả thù cho hoàng đế! Phải cho bọn tạo phản một cái giá thật đắt! Ta đính thân chỉ huy, ra trận!”
Các tướng quân đồng thanh nói: “Vâng!”
– ———–
Nàng ở trong doanh trại của Đại Vân quân, bàn bạc kế sách. Nàng nói: “Ta quyết định sử dụng Huyệt Tâm Trận!”
Lâm tướng quân vội chấp tay cúi người, lo lắng nói:
“Quận chúa! Huyệt Tâm Trận này rất khó thuần thục, dễ sai sót, tuy là có khả năng thắng cao nhưng sai một ly đi một dặm đó Quận chúa!”
Nàng kiên cường nói:
“Không sao, ngươi nghĩ khả năng của ta là không thể ư? Ta cũng đã đánh trận vài lần, có quen thuộc thế cục, không cần lo!”
Nàng cất cao giọng, ánh mắt điềm đạm, nói:
“Các tướng quân nghe lệnh, đem ba vạn quân ra trận, một ngàn quân đi sơ tán bách tính các thành gần trận! Chắc quân của nhị hoàng tử giờ Dậu ngày mai sẽ tới, cần chuẩn bị giáp trang, cung nỏ, kiếm, ngựa đầy đủ!”
Các tướng quân chấp tay cúi người, cùng nhau nói: “Tuân lệnh!”
– ———–
“Chủ tử! Xin người…xin người đừng đi! Em sợ người sẽ bị thương! Quận chúa…trận này rủi ro cao, người không nên đi!
Linh Lung khóc nức, quỳ gối nắm chạy tay của nàng, nàng mỉm cười, ôn hòa nói:
“Linh Nhi, trận này rủi ro cao nên ta bắt buộc phải đi. Ta phải biến rủi ro thành sự chiến thắng, em hiểu không? Trong cung không có ai võ công cao hơn ta, cũng không ai biết Huyệt Tâm Trận nên ta bắt buộc phải đi, Linh Nhi ngoan, ta hứa sẽ trở về với em!”
Cô nắm chặt tay nàng hơn, cười đến chua xót, có chút vội vàng nói:
“Vậy Linh Nhi đi với người được không?”
Nàng lo lắng, giọng có hơi trầm mặc.
“Linh Nhi!”
“Chủ tử à!”
Ấn đường nàng co lại, khuôn mặt xinh đẹp trầm ngâm. Có chút không cam lòng.
– ————–
Nàng ngồi trong cung Quận chúa, uống rượu. Nàng cầm cả bình rượu vàng óng, lấp lánh. Nàng tự hỏi liệu nàng có sống không, liệu hắn…có nhớ nàng không? Hắn thì nhớ nàng gì chứ, con người ấy chỉ biết tức giận, tàn nhẫn vô độ thì sao nhớ nàng được chứ? Nàng cười nhạt, chấp nhận số phận vậy, nếu đã không yêu nàng thì thôi, ở được bên chàng ngày nào thì hay ngày ấy ta cũng không mong gì hơn…
_________Hoa Bỉ Ngạn_________