Tiếng bước chân ngày một lớn vang vọng khắp tai nàng, ả lại đến nữa sao? Nàng có phân chút khó chịu vì ả ngày đêm làm loạn, không có Linh Lung nàng cứ như người mất hồn, các nô tì khác dù có thân cận với nàng thế nào cũng chẳng bằng cô.
“Hoàng thượng vạn an!”
Nàng nghe thấy âm thanh của một tì nữ nói, nàng thở dài chịu đựng sự bất mãn không muốn có. Nàng không muốn hắn đến đây, nàng đau, nàng khóc sao hắn không đến? Chỉ là lúc này hắn đến thì lòng nàng càng thêm vụn vỡ. Nàng vẫn ở trong Hỉ Mai Viên, ngồi trên bàn đá trắng lạnh lẽo.
Hắn tiến đến gần nàng, hắn thấy nàng che khăn lụa trên mắt, có chút khó hiểu nhếch mày hỏi: “Mắt nàng làm sao?”
Làm sao? Hắn còn chưa biết sao? Mắt nàng đau đến thế mà hắn không biết? Nàng thất vọng, thê lương nở nụ cười. Nàng không muốn nói nhiều, chỉ đáp lại hắn một câu: “Chàng hỏi ái phi đi.”
Hắn có phần khó hiểu cười nhếch, ái phi? Tào Thiên Bích sao? Nàng ra trận vài ngày mà đã thành như này sao?
Nhưng bỗng hắn thấy nàng đẹp lạ thường, mặt nàng không giấu nổi bi ai lại xinh đẹp đến kiều diễm, đôi môi tuy nhợt nhạt nhưng vẫn thập phần sắc sảo. Nàng khuynh quốc chi tư, giờ nhìn gần, càng là kiều như liên hoa xuất thuỷ, diễm như minh hà ánh thiên, mái tóc màu bạc tựa hồ toả ra ánh sáng rực rỡ lấp lánh, quả thật là tuyệt sắc giai nhân. Hắn đưa tay nâng cầm nàng lên, vô tâm nói một câu: “Nàng như này trông cũng thật đẹp.”
Một câu nói nhẹ nhàng khinh đạm nhưng lại như sấm sét oanh liệt, đánh từng hồi oang oang vào màng tai của nàng, đánh trúng trái tim đang đập mạnh mẽ như từng hồi trống. Môi nành giật giật, trái tim nàng đã chết. Nàng ra nông nỗi này không phải là do Ly quý phi của hắn sao? Hắn nói nàng như vậy sẽ đẹp hơn? Nực cười! Nàng đau đớn, sắc mặt nhợt nhạt thì sẽ đẹp sao!? Hoang đường!
Nàng chỉ cười rồi nghiêng mặt, tránh khỏi bàn tay hắn. Hắn cười nhếch thu tay lại. Hắn nhàn nhạt hỏi một câu: “Nàng hận ta không? Hận Bích Nhi không?”
Nàng cười, bi thảm nói nhỏ, giọng thập phần mơ hồ: “Hận…hận chứ…nhưng hận…thì làm được gì?”
Hắn chỉ nghe được chút ít không nghe được câu hoàn chỉnh, hắn nghe thấy chữ 'Hận'. Nàng…nàng hận hắn sao?
Đồng tử hắn co lại sửng người nhìn Liễu Hàn Lam. Nàng chỉ cười, cười đến cứng đơ. Nơi mắt nàng chỉ còn hơi hồ bi thương, nhưng mắt nàng bị che rồi hắn nào thấy. Cớ sao bithương quá lớn nàng muốn giấu cũng không giấu nổi. Không nhìn ánh mắt thì nhìn sắc mặt, nhìn bờ vai nhỏ hơi run run, nhìn khóe môi động nhẹ muốn gào lên với hắn là 'ta hận chàng!' nhưng không được.
Hắn sửng người một hồi mới kinh đoan bóp chặt hai vai đang run lên của nàng. Hắn gằn từng chữ một:
“Nàng…không còn yêu ta?”
Nàng đại kinh thất sắc, năm đầu ngón tay siết chặt, đốt ngón tay tái nhợt như ngọc. Đột nhiên nàng cảm thấy buồn cười, yêu hắn? Nàng có quyền gì mà yêu hắn chứ? Dù nàng có yêu hay không thì cũng thế thôi, nếu hắn đã thay lòng đổi dạ thì yêu có tác dụng gì? Nàng cười thê lương.
Liễu Hàn Lam nói: “Yêu chàng? Ta có yêu hay không thì cũng chỉ vậy thôi…”
Sắc mặt hắn đại biến, tay càng siết chặt vai nàng hơn, hoảng sợ đã thấm vào xương tủy. Hắn kinh hồn bạt vía, nháy mắt dâng lên làn sóng nóng hôi hổi.
“Cái gì? Nàng có ý gì?”
Liễu Hàn Lam nhiều lần cười, vẫn là nụ cười ấy, nàng cười nhiều đến nỗi làm hắn muốn phát điên.
Nàng không mặn không nhạt nói một câu: “Trong lòng chàng nào còn ta, ta dù có yêu thì còn có tác dụng gì sao?”
Nói rồi nàng hung hăng hất tay hắn trên vai nàng. Nàng đứng dậy, sắc mặt tái nhợt, mặc hắn kinh người đứng đó. Liễu Hàn Lam vẫn nặng nề đi khỏi. Hắn giữ tay nàng lại, nàng khựng lại một bước. Quay người gạt tay Lăng Vô Bình ra, bất mãn nói:
“Hoàng đế còn có chuyện gì sao?”
Hắn đưa tay lên mắt nàng, do dự một hồi rồi run rẩy chạm vào. Nàng quay mặt tránh tay hắn, có phần tức giận nói:
“Hoàng đế làm gì vậy!?”
Giọng hắn khàn khàn có chút run rẩy, lay động.
“Để ta…để ta xem mắt nàng.”
Nàng vô cớ bỗng dưng nổi giận với hắn, cũng chẳng biết tại sao mình lại nổi giận.
Liễu Hàn Lam quát lớn: “Tránh ra!”
Vì tức giận quá độ, đau thương quá độ làm độc tính phát tác lần nữa. Thay vì nước mắt thì máu tươi lại chẳng xuống. Cơn đau nhanh chóng truyền tới tận xương tủy nàng. Nàng ôm mắt, gục xuống nền cỏ. Hắn kinh hồn cúi xuống sánh ngang bằng nàng, hắn đưa tay chạm vào mắt nàng nhưng bị nàng gạt ra. Nàng ngẩng đầu hét lớn, máu từ miệng chậm rãi tuôn ra. Tóc mây thấm ướt hoa nhan, khuôn mặt kiều mỹ toàn là máu đỏ, môi không khống chế được run rẩy. Hắn không ngờ độc này tàn ác đến như vậy, Tào Thiên Bích quả thực ra tay tàn nhẫn. Hắn muốn chạm vào nàng nhưng đều bị nàng lạnh nhạt gạt ra. Cổ nàng xuất hiện những tia đỏ như máu, lan lên tới cằm. Nàng gượng đau đứng dậy, đi vào tẩm điện. Máu theo bước chân nàng chảy xuống. Đi được một nửa thì nàng ngã xuống, cả thân thể không còn chút sức lực nào, muốn đứng dậy rồi lại ngã xuống. Hắn đau lòng chạy lại chỗ nàng, ôm bả vai run lên của nàng. Nàng lại gạt hắn ra, nàng không muốn hắn thương hại mình.
Liễu Hàn Lam quát lớn: “Tránh ra! Tránh xa ta ra! Ta không cần chàng thương hại! Ta không cần! Giết ta đi cũng được…giết ta đi…!”
Nàng la hét loạn xạ, câu từ không rõ ràng. Nàng đau đến phát hoảng, hắn thì chẳng biết làm gì. Mỗi lần độc tính phát tác thì nàng chẳng còn như con người nữa. Nàng như bị phát điên, cơn đau tra tấn nàng. Nàng mất hết ý trí, bị dày vò đến trống rỗng chẳng còn nghĩ được gì. Độc đã lan toàn thân nàng, cổ nàng cũng xuất hiện gân đỏ rồi. Có lẽ nàng không còn sống được lâu nữa đâu. Đến cuối đời nàng vẫn không được yên ổn, còn chết đau đớn như vậy. Thực quá nhẫn tâm!
_________Hoa Bỉ Ngạn_________