Nơi căn phòng tràn ngập mùi vị nam tính, Quan Thư Ân hai mắt mở to nhìn trần nhà thức nguyên một đêm tới sáng.
Dẫu vậy cô vẫn phải tiếp tục cố thủ trong phòng, chờ đợi thời cơ hành động.
Cô vén chăn xuống giường, đôi chân chậm rãi đi quanh phòng giống như tham quan mà cũng giống như tìm kiếm thứ gì đó.
Phòng Mộ Ngạn Dương rất rộng nhưng lại khá trống trải, ngoài giường ngủ cùng tủ quần áo ra không có gì đáng nhắc đến.
Quan Thư Ân cứ nghĩ cô sẽ thấy đồ vật gì đó liên quan đến Ân Tiểu Lam ở đây cơ, vậy mà đến một cọng tóc phụ nữ thôi cũng không thấy.
Chẳng lẽ cô đoán nhầm, Mộ công tử có sở thích đặc biệt với những nơi công cộng?
"Cộc."
Đang suy nghĩ mấy vấn đề đen tối, bên tai bất chợt truyền tới tiếng động. Quan Thư Ân im lặng rón chân đi tới cửa, ghé tai vào nghe ngóng tình hình bên ngoài.
Sau khi xác nhận thanh âm kia phát ra từ phòng khách, Quan Thư Ân chỉnh sửa lại trang phục trên người.
"Anh Ngạn Dương."
Mộ Ngạn Dương đặt ly cà phê trên tay xuống bàn, đưa mắt nhìn Quan Thư Ân.
Phải nói cô của lúc này trong mắt anh ta rất tệ, gương mặt phờ phạc, tóc tai bù xù kèm theo chiếc váy trên người có chút nhăn nhúm, làm gì còn dáng vẻ kênh kiệu trước kia.
Đối với cặp mắt dán chặt trên người mình, Quan Thư Ân hơi cúi đầu:
"Cảm ơn anh hôm qua đã đưa em về."
Đối với lời cảm ơn của Quan Thư Ân, Mộ Ngạn Dương chọn cách im lặng.
Mãi đến lúc đôi chân Quan Thư Ân gần như tê cứng, mới thấy anh ta có phản ứng.
Mộ Ngạn Dương trong bộ thể thao màu xanh coban đứng dậy: "Đi thôi tôi đưa cô về."
"Dạ làm phiền anh rồi." Quan Thư Ân cười gượng gạo cất bước, đoạn đi tới gần Mộ Ngạn Dương tạo nét lo lắng nhìn chằm chằm vào khóe miệng anh ta.
"Môi anh bị sao vậy?"
Mộ Ngạn Dương vô thức đưa tay chạm vào vết thương trên môi, đáy mắt sâu hoắm liếc kẻ tội đồ nào đó:
"Cô nói xem."
Quan Thư Ân tỏ ra vô tội, tiến thêm bước nữa để nhìn cho rõ hơn: "Em không nhìn ra được, nhưng trông có vẻ sẽ bị nhiễm trùng đấy anh bôi thuốc chưa?"
"Tôi nghĩ đi tiêm phòng tốt hơn."
Giọng nói Mộ Ngạn Dương phảng phất tia lạnh lẽo, hậm hực tên hung thủ nào đó đã gây án còn quên sạch.
Vốn dĩ anh không định tha cho Quan Thư Ân, nhưng cô đã không nhớ gì chẳng lẽ anh ta lại mặt dày nhắc lại? Cho nên chỉ có thể đem nỗi bi hoàn đó gửi vào trong câu từ.
Quan Thư Ân coi như không nghe thấy gì, phối hợp cùng Mộ Ngạn Dương nói: "Tiêm phòng là tốt nhưng đâu thể đi ngay được, vết thương để lâu khó lành thuốc sát trùng anh để đâu?"
Nói xong Quan Thư Ân chẳng cần Mộ Ngạn Dương chỉ dẫn nữa, đi thẳng tới nơi để dụng cụ y tế mà vừa rồi mình thấy được.
Cô lấy ra bông tăm cùng thuốc sát khuẩn, sau đó trở về vị trí cũ tay chân cùng lúc phối hợp kiễng lên bôi thuốc cho Mộ Ngạn Dương.
Vết thương trên môi Mộ Ngạn Dương tuy không lớn, nhưng răng ai đó lại rất sắc, mang tâm tư thù hằn nhỏ mọn dùng một lực mạnh cắn xuống không những sâu hoắm còn mất cả mảng da của con trai nhà người ta.
Có lẽ động tác bôi thuốc của Quan Thư Ân quá đỗi dịu dàng, khiến Mộ Ngạn Dương trầm luân chăng? Đáng ra phải từ chối tránh né đằng này lại đứng yên bất động để tay cô đụng chạm vào gương mặt mình.
"Ổn rồi rất nhanh sẽ khỏi thôi." Quan Thư Ân trước khi thu tay về cố tình vươn đầu lưỡi ra liếm nhẹ cánh môi, mỉm cười nói.
Cử chỉ này thành công khiến yết hầu Mộ Ngạn Dương dịch chuyển, nhóc con này đang quyến rũ anh? Chết tiệt sao trong đầu anh toàn là hình ảnh nụ hôn ngây ngô kia?
Mộ Ngạn Dương cảm thấy tình trạng mấy ngày nay của anh hệt như bị bỏ bùa vậy, người đáng ra nên nghĩ tới lại không hề có chút liên hệ nào, mà Quan Thư Ân đáng ghét lúc nào cũng chạy nhảy trong đầu anh.
"Quan Thư Ân tôi có chuyện muốn nói với cô." Mộ Ngạn Dương cho rằng anh phải triệt để giải quyết chuyện này, tránh những sự việc không mong muốn xảy ra nữa.
"Dạ." Quan Thư Ân len lén nhìn Mộ Ngạn Dương, dò đoán tâm ý.
Mộ Ngạn Dương không để Quan Thư Ân nhìn ra sự bối rối ẩn sau lớp lạnh lùng kia, xoay bước đi tới salon ngồi xuống.
"Tôi chỉ giúp cô tới thế thôi, lần sau cô có bất tỉnh trước mắt tôi cũng không quan tâm nữa."
"Em làm phiền anh rồi." Đôi mắt Quan Thư Ân long lanh, dường như chỉ cần khép mi vô số giọt lệ sẽ lăn dài trên gò má bầu bĩnh.
Mộ Ngạn Dương hít sâu một hơi, đem những câu có khả năng làm tổn thương Quan Thư Ân nói ra.
"Tôi nghĩ đây là lần cuối tôi nói với cô những câu này, Quan Thư Ân đừng bỏ lỡ thanh xuân ở chỗ tôi nữa, chúng ta mãi mãi là hai đường thẳng không thể chung điểm."
Quan Thư Ân thực sự rất muốn ngửa cổ cười lớn một trận sảng khoái, cứ tưởng bắt được Mộ Ngạn Dương rồi cơ, không ngờ thứ nhận được vẫn là đẩy cô ra xa.
Tình yêu anh ta dành cho Ân Tiểu Lam đã sâu đậm tới mức không người phụ nữ nào chen chân vào được?
Trời ạ thân làm tiểu tam như cô sao lại sinh ra tâm ý hâm mộ bọn họ cơ chứ? Nếu không có nhiệm vụ ràng buộc, cô sẽ toàn tâm toàn ý chúc phúc anh ta rồi.
Nghĩ tới nhiệm vụ Quan Thư Ân âm thầm cười khổ, cô chỉ có một năm cho nhiệm vụ câu dẫn Mộ Ngạn Dương thôi đấy, mạng còn không giữ được hơi đâu quan tâm tình cảm người khác.
Quan Thư Ân chớp chớp mắt: "Em hiểu rồi, sau này không làm phiền anh nữa."
Cô mạnh mẽ lau sạch nước mắt, ngập ngừng đưa ra lời khẩn cầu:
"Ngạn Dương có thể cho em ôm tạm biệt anh được không? Tình cảm nhiều năm nói từ bỏ rất khó nhưng em sẽ cố quên anh."
Mộ Ngạn Dương đã chuẩn bị rất nhiều phương án đối phó với Quan Thư Ân, việc cô dễ dàng chấp nhận khiến anh ta ngỡ ngàng.
Quan Thư Ân chờ một lúc không thấy Mộ Ngạn Dương phản hồi, thất vọng đứng dậy:
"Em về đây anh không cần đưa em đi đâu."
Ánh mắt Mộ Ngạn Dương lưu luyến đuổi theo sau lưng Quan Thư Ân, giữa lý trí và trái tim xảy ra một cuộc tranh cãi lớn.
Không rõ qua bao nhiêu lâu, giọng anh ta gần như cất lên cùng lúc với tiếng mở cửa.
"Cũng không cần phải hoàn toàn cắt liên lạc, cô có thể xem tôi như một người anh."
Anh trai?
Quan Thư Ân mím môi, buồn cười chết cô rồi.
Mộ Ngạn Dương thật quá đáng yêu rồi.
Cô rất muốn biết người anh trai này cứng miệng được bao lâu.
Dẫu vậy cô vẫn phải tiếp tục cố thủ trong phòng, chờ đợi thời cơ hành động.
Cô vén chăn xuống giường, đôi chân chậm rãi đi quanh phòng giống như tham quan mà cũng giống như tìm kiếm thứ gì đó.
Phòng Mộ Ngạn Dương rất rộng nhưng lại khá trống trải, ngoài giường ngủ cùng tủ quần áo ra không có gì đáng nhắc đến.
Quan Thư Ân cứ nghĩ cô sẽ thấy đồ vật gì đó liên quan đến Ân Tiểu Lam ở đây cơ, vậy mà đến một cọng tóc phụ nữ thôi cũng không thấy.
Chẳng lẽ cô đoán nhầm, Mộ công tử có sở thích đặc biệt với những nơi công cộng?
"Cộc."
Đang suy nghĩ mấy vấn đề đen tối, bên tai bất chợt truyền tới tiếng động. Quan Thư Ân im lặng rón chân đi tới cửa, ghé tai vào nghe ngóng tình hình bên ngoài.
Sau khi xác nhận thanh âm kia phát ra từ phòng khách, Quan Thư Ân chỉnh sửa lại trang phục trên người.
"Anh Ngạn Dương."
Mộ Ngạn Dương đặt ly cà phê trên tay xuống bàn, đưa mắt nhìn Quan Thư Ân.
Phải nói cô của lúc này trong mắt anh ta rất tệ, gương mặt phờ phạc, tóc tai bù xù kèm theo chiếc váy trên người có chút nhăn nhúm, làm gì còn dáng vẻ kênh kiệu trước kia.
Đối với cặp mắt dán chặt trên người mình, Quan Thư Ân hơi cúi đầu:
"Cảm ơn anh hôm qua đã đưa em về."
Đối với lời cảm ơn của Quan Thư Ân, Mộ Ngạn Dương chọn cách im lặng.
Mãi đến lúc đôi chân Quan Thư Ân gần như tê cứng, mới thấy anh ta có phản ứng.
Mộ Ngạn Dương trong bộ thể thao màu xanh coban đứng dậy: "Đi thôi tôi đưa cô về."
"Dạ làm phiền anh rồi." Quan Thư Ân cười gượng gạo cất bước, đoạn đi tới gần Mộ Ngạn Dương tạo nét lo lắng nhìn chằm chằm vào khóe miệng anh ta.
"Môi anh bị sao vậy?"
Mộ Ngạn Dương vô thức đưa tay chạm vào vết thương trên môi, đáy mắt sâu hoắm liếc kẻ tội đồ nào đó:
"Cô nói xem."
Quan Thư Ân tỏ ra vô tội, tiến thêm bước nữa để nhìn cho rõ hơn: "Em không nhìn ra được, nhưng trông có vẻ sẽ bị nhiễm trùng đấy anh bôi thuốc chưa?"
"Tôi nghĩ đi tiêm phòng tốt hơn."
Giọng nói Mộ Ngạn Dương phảng phất tia lạnh lẽo, hậm hực tên hung thủ nào đó đã gây án còn quên sạch.
Vốn dĩ anh không định tha cho Quan Thư Ân, nhưng cô đã không nhớ gì chẳng lẽ anh ta lại mặt dày nhắc lại? Cho nên chỉ có thể đem nỗi bi hoàn đó gửi vào trong câu từ.
Quan Thư Ân coi như không nghe thấy gì, phối hợp cùng Mộ Ngạn Dương nói: "Tiêm phòng là tốt nhưng đâu thể đi ngay được, vết thương để lâu khó lành thuốc sát trùng anh để đâu?"
Nói xong Quan Thư Ân chẳng cần Mộ Ngạn Dương chỉ dẫn nữa, đi thẳng tới nơi để dụng cụ y tế mà vừa rồi mình thấy được.
Cô lấy ra bông tăm cùng thuốc sát khuẩn, sau đó trở về vị trí cũ tay chân cùng lúc phối hợp kiễng lên bôi thuốc cho Mộ Ngạn Dương.
Vết thương trên môi Mộ Ngạn Dương tuy không lớn, nhưng răng ai đó lại rất sắc, mang tâm tư thù hằn nhỏ mọn dùng một lực mạnh cắn xuống không những sâu hoắm còn mất cả mảng da của con trai nhà người ta.
Có lẽ động tác bôi thuốc của Quan Thư Ân quá đỗi dịu dàng, khiến Mộ Ngạn Dương trầm luân chăng? Đáng ra phải từ chối tránh né đằng này lại đứng yên bất động để tay cô đụng chạm vào gương mặt mình.
"Ổn rồi rất nhanh sẽ khỏi thôi." Quan Thư Ân trước khi thu tay về cố tình vươn đầu lưỡi ra liếm nhẹ cánh môi, mỉm cười nói.
Cử chỉ này thành công khiến yết hầu Mộ Ngạn Dương dịch chuyển, nhóc con này đang quyến rũ anh? Chết tiệt sao trong đầu anh toàn là hình ảnh nụ hôn ngây ngô kia?
Mộ Ngạn Dương cảm thấy tình trạng mấy ngày nay của anh hệt như bị bỏ bùa vậy, người đáng ra nên nghĩ tới lại không hề có chút liên hệ nào, mà Quan Thư Ân đáng ghét lúc nào cũng chạy nhảy trong đầu anh.
"Quan Thư Ân tôi có chuyện muốn nói với cô." Mộ Ngạn Dương cho rằng anh phải triệt để giải quyết chuyện này, tránh những sự việc không mong muốn xảy ra nữa.
"Dạ." Quan Thư Ân len lén nhìn Mộ Ngạn Dương, dò đoán tâm ý.
Mộ Ngạn Dương không để Quan Thư Ân nhìn ra sự bối rối ẩn sau lớp lạnh lùng kia, xoay bước đi tới salon ngồi xuống.
"Tôi chỉ giúp cô tới thế thôi, lần sau cô có bất tỉnh trước mắt tôi cũng không quan tâm nữa."
"Em làm phiền anh rồi." Đôi mắt Quan Thư Ân long lanh, dường như chỉ cần khép mi vô số giọt lệ sẽ lăn dài trên gò má bầu bĩnh.
Mộ Ngạn Dương hít sâu một hơi, đem những câu có khả năng làm tổn thương Quan Thư Ân nói ra.
"Tôi nghĩ đây là lần cuối tôi nói với cô những câu này, Quan Thư Ân đừng bỏ lỡ thanh xuân ở chỗ tôi nữa, chúng ta mãi mãi là hai đường thẳng không thể chung điểm."
Quan Thư Ân thực sự rất muốn ngửa cổ cười lớn một trận sảng khoái, cứ tưởng bắt được Mộ Ngạn Dương rồi cơ, không ngờ thứ nhận được vẫn là đẩy cô ra xa.
Tình yêu anh ta dành cho Ân Tiểu Lam đã sâu đậm tới mức không người phụ nữ nào chen chân vào được?
Trời ạ thân làm tiểu tam như cô sao lại sinh ra tâm ý hâm mộ bọn họ cơ chứ? Nếu không có nhiệm vụ ràng buộc, cô sẽ toàn tâm toàn ý chúc phúc anh ta rồi.
Nghĩ tới nhiệm vụ Quan Thư Ân âm thầm cười khổ, cô chỉ có một năm cho nhiệm vụ câu dẫn Mộ Ngạn Dương thôi đấy, mạng còn không giữ được hơi đâu quan tâm tình cảm người khác.
Quan Thư Ân chớp chớp mắt: "Em hiểu rồi, sau này không làm phiền anh nữa."
Cô mạnh mẽ lau sạch nước mắt, ngập ngừng đưa ra lời khẩn cầu:
"Ngạn Dương có thể cho em ôm tạm biệt anh được không? Tình cảm nhiều năm nói từ bỏ rất khó nhưng em sẽ cố quên anh."
Mộ Ngạn Dương đã chuẩn bị rất nhiều phương án đối phó với Quan Thư Ân, việc cô dễ dàng chấp nhận khiến anh ta ngỡ ngàng.
Quan Thư Ân chờ một lúc không thấy Mộ Ngạn Dương phản hồi, thất vọng đứng dậy:
"Em về đây anh không cần đưa em đi đâu."
Ánh mắt Mộ Ngạn Dương lưu luyến đuổi theo sau lưng Quan Thư Ân, giữa lý trí và trái tim xảy ra một cuộc tranh cãi lớn.
Không rõ qua bao nhiêu lâu, giọng anh ta gần như cất lên cùng lúc với tiếng mở cửa.
"Cũng không cần phải hoàn toàn cắt liên lạc, cô có thể xem tôi như một người anh."
Anh trai?
Quan Thư Ân mím môi, buồn cười chết cô rồi.
Mộ Ngạn Dương thật quá đáng yêu rồi.
Cô rất muốn biết người anh trai này cứng miệng được bao lâu.