• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai người đàn ông dưới tầm mắt của Quan Thư Ân, cứ thế một trước một sau đưa nhau đi về phía phòng sách.

Lòng Quan Thư Ân bồn chồn đứng đó nhìn theo, suy nghĩ liệu anh trai cô và Mộ Ngạn Dương có phát sinh mâu thuẫn, đánh nhau tới đầu rơi máu chảy không?

Càng nghĩ cô càng lo lắng, không kìm được hiếu kỳ đi theo nghe ngóng tình hình.

Chỉ tiếc là cánh cửa quá dày, cô xoay sở mọi hướng vẫn không thể nào biết được động tĩnh bên trong.

Được một lúc cuối cùng lỗ tai Quan Thư Ân cũng bắt được một vài thanh âm, nhưng cô chưa kịp vui mừng cánh cửa đã mang theo cô bổ nhào ra sau.

May mắn Mộ Ngạn Dương nhanh nhẹn đón được, tránh cho cô một trận đau đớn.

"Có chỗ nào không thỏa mái?" Mộ Ngạn Dương ở trước mặt anh vợ không ngại bày ra những cử chỉ thân mật, một bên ôm ấp một bên sờ soạng lung tung kiểm tra.

Còn Quan Thư Ân lại không được như vậy, len lén đưa mắt nhìn xem phản ứng của anh trai, thấy không có gì bất thường mới lên tiếng:

"Ngạn Dương em không sao?"

Nói xong cô đứng thẳng người, chủ động tách ra giữ một khoảng cách nhất định với Mộ Ngạn Dương.

Nhưng trái ngược với lo âu của Quan Thư Ân, thái độ Quan Minh Hải dễ chịu hơn nhiều.

Anh ta đối với bọn cô cười ôn nhu: "Hai đứa xuống nhà ăn cơm đi, dù sao thím Trương cũng nấu rồi đừng phụ công thím ấy."

Quan Thư Ân nghe xong không khỏi kinh ngạc, chờ Quan Minh Hải đi khất lặng lẽ nhích người lại gần dò hỏi Mộ Ngạn Dương:

"Anh nói cái gì với anh ấy vậy?"

Mộ Ngạn Dương khoác tay lên vai cô, thần thần bí bí nhỏ giọng: "Nói điều mà cậu ta muốn nghe nhất."

Quan Thư Ân mơ hồ nghĩ không thông, anh trai cô muốn nghe nhất là cái gì? Bất động sản hay là việc làm ăn?

Con người anh trai cô ấy mà, không rõ anh ấy ở bên ngoài thế nào? Nhưng đối với đứa em gái như cô lúc nào cũng quan tâm để ý, chỉ sợ cô bị người ta lừa gạt thôi.

"Anh nói rõ ràng một chút đi." Quan Thư Ân đoán không ra quay sang cầu cứu Mộ Ngạn Dương.



"Từ từ rồi nói, bây giờ xuống nhà ăn cơm đã." Mộ Ngạn Dương có phần lảng tránh, cúi đầu hôn xuống cánh môi nhỏ chu lên của Quan Thư Ân một cái, rồi lôi kéo cô cất bước.

Quan Thư Ân bị Mộ Ngạn Dương dụ dỗ, thoáng cái đã bỏ lại mọi vướng bận ở sau lưng, nụ cười trên môi tràn ngập hạnh phúc, trên đường đi tíu tít nói chuyện yêu đương.

Phải rất lâu về sau, Quan Thư Ân mới tường tận mọi việc, hóa ra hai người đàn ông này đều vô sỉ giống nhau, để đạt được mục đích không ngại đem em gái bán đi, kết thành đồng minh cùng chung chiến tuyến.

Lúc Quan Thư Ân cùng Mộ Ngạn Dương tiến vào phòng ăn, Quan Minh Hải đã ăn được một nửa. Anh ta hơi ngừng lại động tác ăn, giải thích về hành động thiếu lịch sự này:

"Chín giờ anh có cuộc họp quan trọng."

Mộ Ngạn Dương kéo ghế cho Quan Thư Ân, nhún vai nói:

"Không sao tôi có nhiều thời gian."

Quan Minh Hải không ưa trừng mắt, nhưng câu chuyện chỉ có thế rồi dừng lại, sau đó không nói gì thêm nữa tập trung cao độ ăn nốt phần của mình.

"Ọe."

Trong khi hai người kia lời qua tiếng lại, Quan Thư Ân đã cắn được một miếng bánh mì kẹp trứng, mới đầu ăn vẫn rất ngon lành cho tới miếng thứ hai thì không phải như vậy, cảm giác buồn nôn ập đến khiến cô phải lao vào nhà vệ sinh làm bạn với bồn cầu.

Mộ Ngạn Dương thấy thế cũng đổi theo, bàn tay đặt trên lưng cô nhẹ nhàng vỗ.

Qua một dạo, khi cơn nôn khan của Quan Thư Ân chấm dứt, anh ngồi xuống bên cạnh kéo cô dựa vào ngực, dùng khăn lau mồ hôi cho cô:

"Đỡ hơn chưa? Anh đưa em đi bệnh viện."

Hơi thở Quan Thư Ân nặng nề lắc đầu: "Em đâu phải bông hoa trong nhà kính hơi tí là tới bệnh viện, chắc ăn phải thứ gì đó thôi."

"Anh thấy Ngạn Dương nói phải đấy, đi kiểm tra cho an tâm." Quan Minh Hải ở cửa nói thêm vào.

Quan Thư Ân có chút lười biếng trả lời: "Anh tới công ty đi, lát mà không đỡ Ngạn Dương đưa em đi được rồi."

Quan Minh Hải nhìn vào đồng hồ trên tay, thời gian gấp gáp đành giao việc lại: "Có việc gì gọi cho anh."



Mộ Ngạn Dương đỡ Quan Thư Ân ra lại bàn ăn, rồi nhờ thím Trương pha cho cô cốc nước gừng.

Thím Trương lọ mọ trong bếp vài phút, trên tay cầm cốc nước gừng nóng đứng trước mặt Quan Thư Ân chậm chạm mãi chưa chịu đặt xuống bàn.

"Để cháu." Mộ Ngạn Dương đưa tay ra đón lấy thì bị lời nói tiếp đó của thím Trương làm cho khựng lại:

"Cô Thư Ân tôi nói điều này nếu không phải cô đừng giận tôi nhé! Trông biểu hiện của cô rất giống người có thai."

Bà ấy là người từng trải qua ba lần mang thai, cũng có cháu nội cháu ngoại rồi, vì thế nhìn qua một cái liền nhận ra điểm bất thường, nhưng khoảng cách giữa chủ nhà và người làm vẫn có cái gì đó làm bà e ngại, mãi mới dám nói ra cảm nhận của mình.

Ánh mắt của Mộ Ngạn Dương sáng ngời, bàn tay theo quán tính đặt lên bụng dưới Quan Thư Ân: "Ân Ân."

Quan Thư Ân nuốt một ngụm khí vào bụng, lần ở trên đảo kia cô có uống thuốc tránh thai không nhỉ? Sao mà mông lung quá vậy?

Chẳng lẽ số cô lại may mắn thế, một lần liền trúng ngay số độc đắc.

"Chắc không phải đâu." Quan Thư Ân lẩm bẩm.

Mộ Ngạn Dương lại rất có niềm tin, đứng dậy hối thúc:

"Đoán già đoán non làm gì, chi bằng kiểm tra cho rõ ràng."

Quan Thư Ân chưa lường trước việc mình sẽ sinh con ở độ tuổi hai mươi, cơ thể thiếu đi sự linh hoạt ngồi lì tại chỗ.

Mộ Ngạn Dương hết cách cúi người luồn tay vào chân cô nhấc bổng lên: "Chúng đã đã tính đến hôn nhân rồi mà, có con sớm càng tốt chứ sao."

Cô đưa hai tay lên ôm lấy cổ anh, không biết tốt ở chỗ nào? Chỉ thấy chưa chơi đủ đã phải quanh quẩn bên con cái.

Tới bệnh viện, sau một loạt kiểm tra, kết quả cho thấy Quan Thư Ân thực sự đã mang thai.

Mộ Ngạn Dương kích động ôm chầm lấy Quan Thư Ân, mặt hếch lên tận trời kiêu ngạo không thôi.

Quan Thư Ân bị anh ôm ngạt, cười không nổi mà khóc cũng không xong.

Hai ngày sau có lẽ dưới sự tác động của Mộ Ngạn Dương, bố mẹ Quan Thư Ân rút ngắn thời gian công tác, trở về nước cùng bố mẹ Mộ gặp mặt bàn chuyện cưới xin.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang