• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trời sẩm tối là lúc những ánh đèn pin rọi khắp khu rừng, mỗi nơi mỗi chỗ đều giống như bị lật tung lên, dù một chiếc lá khô cũng không thể bỏ sót.

Con chó săn đen tuyền hung dữ đi đầu dẫn đoàn, theo ngay sau nó là Vương Tiếu Phàm cùng năm sáu tên cao to vạm vỡ.

Trái ngược với dáng vẻ ôn nhu thường ngày, lúc này đây Vương Tiếu Phàm lộ ra vẻ mặt hết sức điên cuồng, đôi mắt liếc ngang liếc dọc cất tiếng gọi to:

"Quan Thư Ân... Thư Ân mau ra đây đi."

Gọi xong hắn ta dỏng tai lên nghe, nhưng ngoài tiếng côn trùng kêu thảm thiết ra thì chỉ là tiếng gió hun hút thổi tới, người hắn lùng sục giống như bốc hơi khỏi cánh rừng nguyên sinh này vậy.

Lần này hắn ta cười một cách man rợ, tháo đôi găng tay da ra vỗ lên mu bàn tay, tạo thành những âm thanh bụp bụp giòn giã:

"Thư Ân đừng nói anh không nhắc nhở em, trong rừng này nhiều loài sinh vật độc không rõ tên gọi lắm đấy, để nó cắn là không giữ nổi mạng đâu."

Hắn ta không tin một tiểu thư được bao bọc từ trong trứng như Quan Thư Ân lại không sợ những thứ kia, suy đoán chưa tới mười phút nữa cô sẽ chủ động lộ diện.

Nhưng Vương Tiếu Phàm lầm rồi Quan Thư Ân gan dạ hơn hắn tưởng nhiều, ở trong bụi cây rậm rạp cách chỗ hắn ta khoảng vài mét, cô dùng hai tay bịt chặt mũi miệng che giấu hơi thở của mình.

Ngoài kia Vương Tiếu Phàm bắt đầu đếm từ mười đổ xuống, giao hẹn với Quan Thư Ân nếu cô ra trước thời gian sẽ chỉ nhốt cô vài ngày rồi thả, còn không để chó cắn nát thịt cô.

"Thư Ân không nhanh sẽ mất cơ hội đấy, con chó này của anh chuyên nuôi bằng thịt sống, rất mẫn cảm với mùi máu tanh."

"Mẹ nó."

Làm đủ trò vẫn không thu lại kết quả mong muốn, Vương Tiếu Phàm hết kiên nhẫn giằng lấy dây xích chó từ tay tên da ngăm đen bên cạnh:

"Chia nhau ra tìm nó cho tao, trước khi trời sáng tao phải thấy được người."

Sáu tên nhận lệnh bắt đầu tản nhau ra tìm kiếm, còn Vương Tiếu Phàm với một con chó đi về hướng đông.

Quan Thư Ân không sợ ma quỷ cũng không sợ chó nhưng lại rất sợ mấy loài động vật không lông trơn nhày, mà người ta nói sợ cái gì thì thường gặp phải thứ đó, trước mặt cô đây một con rắn sọc đen tầm cỡ hai đốt ngón tay đang vè vè đôi mắt nhìn cô.

Một người một vật chăm chú nhìn nhau, Quan Thư Ân biết nếu mình không động nó cũng sẽ không làm gì cô, nhưng Vương Tiếu Phàm đang dắt chó qua bên này rồi, con chó đen kia rất nhanh sẽ đánh hơi ra cô thôi.



Quan Thư Ân nín thở chậm rãi di chuyển cơ thể lùi về sau, mà con rắn kia cũng rất nhanh nhạy vươn cái lưỡi dài ra thám thính con mồi.

Quan Thư Ân nuốt ực nước miếng một cái, xanh mặt cắm đầu bò thật nhanh.

"Xoạt."

Tiếng lá khô vỡ vụn làm cho con chó trong tay Vương Tiếu Phàm phản ứng khác thường, nó kích động dóng cổ về phía bụi rậm sủa inh ỏi.

Vương Tiếu Phàm thấy thế liền thả dây xích trong tay ra, để con chó chạy tới nơi nó muốn đến, còn mình thổi còi gọi đám người kia lại: "Đi theo nó."

Quan Thư Ân chưa chạy được mấy bước, sau lưng con chó săn kia đã bám riết đuổi tới.

Cô không dám liều mạng chạy sâu thêm nữa, luồn lách cố quay về rìa rừng, mong sao người nhà phát hiện cô mất tích có thể tới kịp lúc.

Thể lực giữa người và chó rõ ràng có chênh lệch, Quan Thư Ân chạy được vài phút đã thở hồng hộc không ra hơi, hai chân mỏi dã dời mềm nhũn.

Cô đừng lại đứng dựa vào thân cây nghỉ ngơi, con chó đen theo đó cũng chậm bước lừ mắt lúc tiến lúc lùi thăm dò.

Quan Thư Ân cầm cành cây dài trên tay đương nhiên nó không dám xông bừa rồi, chung quy lại vẫn là chó được người thuần dưỡng so với chó hoang có phần khác biệt.

Lúc này đám Vương Tiếu Phàm cũng sắp đuổi tới, trong khi Quan Thư Ân đang hoang mang từ đâu đó bỗng xuất hiện một thân ảnh, anh cái gì cũng không nói tay chân linh hoạt túm sợi dây xích chó quấn một vòng quanh thân cây.

Mộ Ngạn Dương làm xong việc, chạy lại chỗ Quan Thư Ân kéo tay cô:

"Nhanh."

Quan Thư Ân nhìn tấm lưng vững chãi của Mộ Ngạn Dương, có rất nhiều điều muốn hỏi, ví dụ như anh tìm cô lâu chưa?

"Á." Quan Thư Ân đuối sức trong lúc chạy không để ý vướng phải rễ cây ngã quỵ xuống.

Mộ Ngạn Dương lo lắng quay lại, khom người xuống đỡ Quan Thư Ân hỏi han: "Chỗ nào bị thương, để anh xem."



"Không đáng ngại, chúng ta vẫn nên đi nhanh thôi, bọn chúng có sáu người còn có súng nữa." Quan Thư Ân vịn tay Mộ Ngạn Dương đứng dậy, bỏ qua đầu gối đau nhức thúc giục.

Mộ Ngạn Dương dựa theo ánh trăng nhìn Quan Thư Ân, bàn tay nâng lên áp vào gò má nhợt nhạt của cô: "Em theo hướng này có thể chạy ra đường lớn, anh báo cảnh sát rồi bọn họ có lẽ sắp tới."

"Còn anh." Quan Thư Ân nghi hoặc hỏi, cô chạy rồi còn anh thì sao?

Mộ Ngạn Dương mỉm cười dịu dàng:

"Anh đánh lạc hướng bọn chúng."

Quan Thư Ân liên lục lắc đầu, cầm tay Mộ Ngạn Dương kiên quyết:

"Không được nếu đi cả hai chúng ta cùng đi."

Mộ Ngạn Dương giữ tay Quan Thư Ân lại, nâng niu ôm chặt cô rồi nhanh chóng buông ra:

"Ngốc ạ, thế này không ổn đâu, em dẫn cảnh sát tới cứu anh chẳng phải tốt hơn à?"

Cái gì cũng không ổn được, nhưng để anh lao vào chỗ chết càng bất ổn hơn, anh là vì cứu cô mà bước vào vòng thiếu an toàn này, cô không thể ham sống sợ chết để anh một mình chống chọi được.

"Có thế nào đi chăng nữa em cũng muốn ở cùng anh." Quan Thư Ân tỏ ra cứng đầu, muốn cùng Mộ Ngạn Dương hoạn nạn có nhau.

Thấy thái độ không thuận theo sẽ không chịu đi này của Quan Thư Ân, Mộ Ngạn Dương chỉ biết thở dài thỏa hiệp, anh khom lưng: "Lên đi anh cõng em."

Lần này Quan Thư Ân không đôi co nữa, hai tay ôm lấy cổ anh.

Mộ Ngạn Dương từ từ đứng lên, mang theo Quan Thư Ân trên lưng bước vội.

Vương Tiếu Phàm lần theo tiếng chó sủa đuổi tới, thấy con chó của mình đã bị người ta xử lý liền giận dữ co chân đá mạnh vào sườn nó:

"Vô dụng."

Sau đó hắn ta dùng đèn pin soi lên mặt đất, phát hiện dấu chân một lớn một bé, cánh môi cong lên nụ cười quỷ dị.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK